TRẠCH THIÊN KÝ

Tiếu Trương có chút khó nhọc mở mắt, nhìn bên cạnh những người bình thường vẻ mặt khẩn trương, tâm tình trở nên có chút quái dị. 

Ở trong mắt người tu đạo, hắn là người điên chỉ biết chiến đấu, sợ hắn kinh hắn, không biết từ bao giờ, thế nhưng lại có người thật lòng kính hắn hộ hắn?

Năm đó hắn nói đông dã trà của Phụng Dương huyện thành tốt, chỉ là bởi vì hắn thật sự cảm thấy trà này so với đại hồng bào Lương Vương Tôn thích uống ngon hơn vô số lần, nơi nào nghĩ tới muốn đem chỗ tốt cho huyện thành vắng vẻ này?

Nhưng những người bình thường mà hắn trong ngày thường nhìn đều lười liếc mắt nhìn, lúc này vẫn đứng trước người của hắn, cho dù rõ ràng đã sợ muốn chết, tay cầm đao cũng đang run, lại không chịu rời đi.

Đột nhiên, hắn cảm thấy đời này mình trừ những trận chiến đấu thống khoái chí cực, còn có những chuyện khác làm cũng không tính là thiệt thòi.

Tỷ như năm đó ở Lạc Thủy trong gió tuyết cứu Vương Phá, tỷ như năm đó khen đông dã trà của huyện thành nhỏ này.

...

...

Phụng Dương thành dân phong chất phác nhưng nhanh nhẹn dũng mãnh, vào giờ khắc này biểu hiện một cách toàn vẹn nhất.

Những nam nhân đứng đầy thềm đá Thất Bảo trại còn có dân chúng ở bên ngoài không ngừng hô, cũng là minh chứng.

Nhưng vẻ mặt triều đình cao thủ cùng thần nỏ doanh quân sĩ cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Đạo nhân áo xanh vẻ mặt lại càng hờ hững chí cực.

Ở trong mắt bọn họ, vô luận Tiếu Trương hay là đám dân chúng Phụng Dương huyện thành, đã cùng người chết không có bất kỳ khác biệt.

Đạo nhân áo xanh theo thềm đá đi tới phía trước.

Mắt thấy một sự kiện đầu rơi máu chảy sắp sửa phát sinh, Phụng Dương huyện thành hôm nay sẽ chết rất nhiều người.

Đạo nhân áo xanh vẻ mặt không sao cả, cho dù chết nhiều người hơn nữa, chỉ cần dùng hai chữ dân biến đã có thể giải thích xong xuôi.

Thảm nhất đương nhiên là những dân chúng sắp chết cùng với chủ quan.

Phụng Dương huyện thành chủ quan đương nhiên là huyện lệnh, nhưng đối với hắn mà nói vô cùng may mắn chính là, vì chuẩn bị tham gia đông dã trà hội ngày mai, Phong thành phủ tri phủ đại nhân đã đến.

Vô luận chuyện gì phát sinh hôm nay, cuối cùng cần chịu trách nhiệm, dĩ nhiên hẳn là tri phủ đại nhân.

Vị tri phủ đại nhân này tự nhiên sẽ không để sự kiện thảm thiết như vậy phát sinh.

Phong thành tri phủ đã tới trung niên, dung nhan thanh cù, tóc hoa râm, rất có uy nghiêm.

Hắn hướng các đạo nhân áo xanh chắp tay làm lễ, nói: "Mấy vị đạo gia, tạm đợi chốc lát."

Đạo nhân áo xanh biết hắn là môn sinh của Tương Vương, nghe vậy dừng bước, vẻ mặt hờ hững như cũ.

"Các ngươi đám người ngu dốt chỉ muốn sính cái dũng nhất thời, lại muốn đem toàn bộ già trẻ Phụng Dương thành ta vùi lấp vào nơi bất nghĩa hay sao!"

Tri phủ đại nhân nhìn tên trà thương kia cùng với dân chúng trên thềm đá, vẻ mặt nghiêm nghị quát lên: "Tiếu Trương mà các ngươi che chở là người thế nào? Hắn là cuồng đồ giết người không chớp mắt! Người giống như hắn chẳng lẽ đối với các ngươi có tình nghĩa thật ư? Năm đó bất quá thuận miệng nói mà thôi, vì sao các ngươi muốn lấy mạng ra che chở?"

Trong đám người có người cao giọng nói: "Hiện tại trà của chúng ta bán tốt như vậy, nhà nhà đều có tiền, chẳng lẽ không cần cảm tạ sao?"

Tri phủ đại nhân lớn tiếng quát lên: "Ta Phụng Dương thành dã trà vì sao có thể bán tốt như vậy, đó là bởi vì triều đình sửa bến tàu cho các ngươi, thông thương thuyền, còn đem trà làm cống phẩm, muốn cảm tạ các ngươi nên cảm tạ triều đình, mà không phải tên tội phạm bị triều đình truy nã này!"

Quanh đó dân chúng khẽ xôn xao, sau đó nghị luận, mặc dù còn không tản đi, nhưng ít ra đã không khẩn trương như lúc trước.

Tiếu Trương híp mắt, nhìn tên tri phủ kia nói: "Miệng lưỡi công phu cũng không tồi."

Tri phủ đại nhân vẻ mặt kiên nghị nói: "Ngươi cũng không cần uy hiếp bổn quan, ta không sợ ngươi, ngươi không muốn nghe lời nói của ta, giết ta là được."

Tiếu Trương nói: "Nếu là dĩ vãng, lúc này ngươi đã chết rồi."

Tri phủ nhìn tờ giấy trắng trên mặt hắn lớn tiếng quát lên: "Chết thì như thế nào? Ta cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với thiên địa, lên tiếng vì người dân, chết có ý nghĩa, mà ngươi chẳng qua là tội phạm bị triều đình truy nã, chỉ biết khi dễ nhỏ yếu, lạm sát kẻ vô tội! Thật sự là tội ác tày trời, muôn lần chết không chuộc nổi!"

...

...

"Tiếu Trương tính tình dữ dằn, lúc đối chiến quả thật đã chết không ít tu đạo cường giả, thực sự không tính là người tốt lành gì, nhưng nếu nói khi dễ nhỏ yếu, lạm sát kẻ vô tội... không phải việc làm của hắn, không phải hắn không muốn làm, mà là hắn khinh thường làm như vậy."

Trong đám người, Hộ Tam Thập Nhị thấp giọng nói với Trần Trường Sinh.

Hôm nay Phụng Dương huyện thành có rất nhiều triều đình cao thủ, còn có thần nỏ doanh, mấu chốt nhất chính là còn có mấy vị đạo nhân áo xanh.

Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, Tiếu Trương có thể thật sự nghênh đón kết cục tử vong.

Lúc Hộ Tam Thập Nhị thấp giọng nói chuyện với Trần Trường Sinh, nhìn sắc mặt của hắn, chính là muốn biết, Giáo Hoàng Bệ Hạ rốt cuộc là nghĩ như thế nào .

Bây giờ có thể thay đổi thế cục nơi này, tự nhiên chỉ có nhóm người Trần Trường Sinh.

Đang lúc này, Hộ Tam Thập Nhị chợt phát hiện, Chiết Tụ vẫn không rời bên cạnh Giáo Hoàng đã không thấy.

"Ngươi không biết chúng ta, nếu không ngươi cũng sẽ không nói những lời này, càng không cần trong lúc nói chuyện còn muốn nhìn sắc mặt của hắn."

Đường Tam Thập Lục nói với hắn: "Ngươi nhìn, Chiết Tụ cũng không cần nhìn sắc mặt của hắn, tự mình đi rồi."

Hộ Tam Thập Nhị có chút không có hiểu được ý tứ của hắn, cho đến một khắc sau nghe được trên thềm đá truyền đến tiếng xé gió bén nhọn.

...

...

Triều đình đuổi giết Tiếu Trương đã ba năm, đội ngũ đuổi giết không ngừng đổi người, nhưng trừ Thiên Cơ các thích khách ẩn núp trong bóng tối, chủ lực là đến từ Hình bộ.

Mấy tên cao thủ đến từ Hình bộ, xua tan đám người, ngăn chận con đường rút đi của Tiếu Trương, cởi xuống xích sắt trên người, hướng Tiếu Trương quăng tới.

Xích sắt cùng với thủ pháp mang theo khí tức âm trầm, cùng Đường gia Ngũ Dạng Nhân đám người sáu tên nha dịch so sánh thì kém rất nhiều, nhưng mơ hồ nhất mạch truyền thừa, tự có uy thế.

Tiếu Trương lúc này ngay cả đứng cũng đã không cách nào đứng vững, làm sao còn có thể tránh né xích sắt.

Nếu không cách nào tránh nổi, vậy thì không tránh nữa.

Không còn sức tránh né không có nghĩa là không còn lực tái chiến.

Hắn nhắm mắt lại, nghĩ tới sau đó nên dùng chiêu nào giết chết một tên đạo nhân áo xanh, sau đó nhảy vào trong nước.

Cho dù chết, hắn cũng muốn chết theo cách phù hợp với tên của mình, phải lớn lối một chút.

Nhưng một khắc sau, hắn không cảm nhận được xích sắt hàn lãnh mà trầm trọng buộc vào cổ của mình, mà là nghe được loạn hưởng liên tiếp dày đặc.

Tiếng vang rất thanh thúy, rõ ràng cho thấy kim khí va chạm, rồi lại vô cùng dứt khoát, giống như kim khí bẻ gãy.

Hắn mở mắt nhìn, chỉ thấy trong ánh sáng trước mắt, tung bay mảnh xích sắt.

Ở chỗ sâu trong chút ít mảnh xích sắt, ẩn ẩn một chút dấu vết cực kỳ sắc bén, nhưng nhìn chưa ra là binh khí gì.

Mấy tên đạo nhân áo xanh nhìn xích sắt trong tay cao thủ Hình bộ gãy lìa, con ngươi hơi co lại, hướng trên thềm đá phiêu lướt tới.

Bọn họ không để ý đến khí tức chém đứt xích sắt, mà mục đích vô cùng rõ ràng, chính là muốn giết chết Tiếu Trương.

Mấy đạo kiếm quang u ám chí cực, lấy góc độ cực kỳ quỷ dị, hướng chỗ yếu hại của Tiếu Trương đâm tới.

Đám đạo nhân áo xanh này đến từ Lạc Dương Trường Xuân quan, tu hành chính là Quốc Giáo chính tông đạo pháp, từ ý nào đó mà nói cùng Trần Trường Sinh là đồng môn, nhưng không biết có phải là bởi vì Trường Xuân quan đã ẩn giấu trong bóng đêm quá nhiều năm hay không, kiếm pháp của bọn hắn lộ ra vẻ càng thêm kỳ quỷ khó dò.

Nhưng kiếm của bọn hắn vẫn không thể nào đâm chết Tiếu Trương.

Trên thềm đá lần nữa vang lên tiếng kim khí va chạm dày đặc mà thanh thúy.

Mấy dấu vết vô hình cực kỳ khắc sâu, xé rách nắng sớm, ở trên không trung lưu lại tàn ảnh, nhìn giống như là một cái móng vuốt sói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi