TRẪM, ĐÃ YÊU MỘT CON LỢN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Tiểu Bạch đem tô cháo to kia ăn sạch sẽ, sau đó lưu luyến không rời mà nhìn cái tô, tiểu thái giám từng bước từng bước một run rẩy quay người ra ngoài phòng, Chu Tiểu Bạch nhìn bọn họ đi rồi mới chịu thu hồi tầm mắt lại, liếc mắt nhìn Mục Duệ Húc bên cạnh.

“Ăn no?” Mục Duệ Húc hỏi.

Chu Tiểu Bạch lè lưỡi liếm chút cháo đã khô dính bên mép, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Mục Duệ Húc nói: “Ta muốn đi ngủ.”

Mục Duệ Húc khóe miệng giật giật, mới vừa ăn xong liền ngủ, như vậy, không hay cho lắm thì phải?

“Mới vừa ăn xong liền ngủ, như vậy đối với thân thể không tốt.” Mục Duệ Húc cau mày nhìn y nói.

“Ân…… Nhưng ta luôn như vậy.” Chu Tiểu Bạch đáp.

“Cha mẹ ngươi thì sao? Bọn họ không hề nói gì sao?”

“Bọn họ cũng như vậy.”

“……..” Mục Duệ Húc cảm thấy mình hoàn toàn không còn gì để nói.

“Đúng rồi, ngươi tên gì?” Chu Tiểu Bạch tựa hồ mới sực nhớ người ở bên cạnh mình, nhớ đến dường như bọn họ đều có tên cố định, Chu Tiểu Bạch liền tò mò hỏi.

“Mục Duệ Húc.”

“…….. Cái gì Húc.” Chu Tiểu Bạch một mặt mê man nhìn Mục Duệ Húc.

“……. Gọi ta A Húc là được rồi.” 

“Nha, A Húc, A Húc ngươi có nhớ tên ta là gì không?” Chu Tiểu Bạch một mặt tò mò hỏi.

“…… Ngươi tên là Tiểu Bạch.” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, thiếu niên này chả lẽ là một đứa ngốc? Có điều điều này cũng không quan trọng, ngược lại một thiếu niên tâm tư trong sáng có thể khiến hắn cảm thấy an lòng hơn, chỉ cần thiếu niên này có thể bồi tiếp hắn là tốt rồi, cái khác cũng không có gì quan trọng. 

“Tiểu Bạch, ngươi đồng ý lưu lại chứ?” Mục Duệ Húc nghiêm túc nhìn Chu Tiểu Bạch.

Chu Tiểu Bạch vẫn là một bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc, nhìn Mục Duệ Húc không biết nói gì.

“Ngươi muốn cái gì ta đều có thể thỏa mãn ngươi, ngươi có thể làm bất kì điều gì ngươi thích, ngươi chỉ cần lưu lại bồi tiếp ta là tốt rồi.” Trong mắt Mục Duệ Húc mang theo thâm tình, có điều ánh mắt ấy đối với một loài vật như Chu Tiểu Bạch chắc chắn là không hiểu.

“Vì thế, ngươi là muốn….ở đây làm ổ cho ta sao?”  Chính là ở trong tẩm cung hoàng thượng xây một chuồng lợn?

Mục Duệ Húc vừa nghe thấy, thì lại hiểu rằng y muốn cùng hắn ở chung một nhà, thấy không có gì sai, Mục Duệ Húc trên mặt liền mang theo ý cười nhìn Chu Tiểu Bạch, nói: “Đương nhiên, chỉ cần ngươi đồng ý.”

“Vậy ta ngày mai còn có thể ăn món gì đó ngon như vậy sao?” Chu Tiểu Bạch một mặt mong đợi hỏi.

Mục Duệ Húc chần chờ một chút, sau đó nhớ lại Chu Tiểu Bạch là muốn nói đến cái món cháo như cám lợn kia, Mục Duệ Húc hơi kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Bạch, hỏi: “Ngươi thích cái đó sao?”

Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn. Mục Duệ Húc vẫn có chút không nhịn được nói: “Ngươi còn muốn ăn gì ngoài thứ đó không, ngươi muốn ăn cái gì ta đều có thể chuẩn bị cho ngươi.”

Chu Tiểu Bạch nhìn hắn, đột nhiên sáng mắt lên, “Vậy ta muốn ăn….. Cỏ mới nhất còn có hoa quả tươi nguyên.”

Trước đây bọn họ cho mình ăn cỏ đều có chút ố vàng, còn những hoa quả kia, phần ngon đều bị người ăn hết, chỉ cho bọn nó ăn một chút hoa quả đã mục nát, nhưng mà vẫn ăn rất ngon.

Chu Tiểu Bạch một mặt chờ mong nhìn Mục Duệ Húc. Mục Duệ Húc sau khi nghe thấy yêu cầu của y không khỏi có chút đau lòng nhìn Chu Tiểu Bạch, đứa trẻ này trước kia làm sao mà sống nổi qua ngày, như thế nào lại có thể giống như lợn mà sống qua ngay thế chứ?

Mục Duệ Húc nhất thời không kìm được lòng, nhìn thiếu niên biết điều như vậy, trực tiếp đem Chu Tiểu Bạch ôm vào trong lồng ngực, nói: “Sau này ngươi ở đây bồi tiếp ta, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng ngươi.”

Chu Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, người này xem ra hình như là người rất có quyền thế, người nơi này ai nấy đều nghe lời hắn, hơn nữa người này mặc dù đối với những người khác rất hung dữ nhưng lại đối với mình tốt vô cùng. Có điều Chu Tiểu Bạch lại nghĩ đến trước đây nó có nói với hắn chờ mấy năm nữa sau khi nó lớn lên hãy ăn thịt, người này cũng không nói sẽ không ăn thịt mình, quả nhiên, người này đối với mình tốt như vậy, vẫn là vì để cho mình nhiều thịt một tí, sau đó sẽ đem chính mình giết ăn thịt. 

Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, sinh hoạt của bọn nó đều như vậy, chung quy đều sẽ bị giết ăn thịt, thôi thì có mấy năm thoải mái tự tại như vầy cũng quá tốt rồi. Với lại người này khiến cho nó có cảm giác vô cùng tốt, không giống như đại thúc đầu to chân thô trước đây, còn đánh chúng nó, lại không cho chúng nó ăn no.

Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Mục Duệ Húc, sau đó ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vậy ngươi có thể cỡi y phục giúp ta không?”

“………” Mục Duệ Húc một mặt dại ra nhìn Chu Tiểu Bạch, hắn không phải là nghe nhầm chứ, thanh âm sạch sẽ của thiếu niên đáng yêu thuần khiết này đã nói cái gì với hắn vậy? Giúp y cỡi y phục?! Y không phải mới vừa rồi còn tự nhủ y còn nhỏ sao?

“Có thể giúp ta một chút không? Ta không biết.” Chu Tiểu Bạch vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc. Ngày hôm nay nếu nó không cảm thấy trên người có thứ gì đó ràng buộc chính mình, cả người đều không dễ chịu, nó sẽ không tỉnh dậy sớm như vậy, hơn nữa thứ này, vừa có nội y vừa có ngoại bào, còn có cái gì thắt lưng, nó căn bản xé không ra!

Mục Duệ Húc cảm giác tim mình hiện tại đập nhanh hơn thường lệ, nhìn vật nhỏ này cứ như vậy nhìn mình. Con mắt hơi ươn ướt, lông mi rất dài, cứ như vậy khẽ buông xuống, phối hợp với khuôn mặt da dẻ trắng nõn như trẻ con này, Mục Duệ Húc cảm giác hiện tại bản thân thật sự muốn hóa thành lang, sau đó nhào tới mà ăn sạch sẽ y.

Có điều, Mục Duệ Húc nhìn vật nhỏ này một mặt vô tri cầm y phục ra sức xé ra hai bên, sau đó lại làm sao cũng không xé được, hắn dường như rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được ý tứ của vật nhỏ này.

Vậy là, y chính là……không biết cởi y phục?!

Mục Duệ Húc ngăn hành vi của vật nhỏ lại, giúp y sửa sửa lại y phục một hồi, lại lên tiếng: “Hiện tại không được ngủ, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.”

“Ta có thể cởi y phục rồi đi không.” Vật nhỏ có chút không vui nói.

“Ách……. Cái này, lúc này khí trời lạnh, mặc đan y (áo mỏng) sẽ lạnh.” Mục Duệ Húc khuyên nhủ.

“Ta không phải muốn chỉ mặc đan y.” Vật nhỏ giải thích

Mục Duệ Húc trong lòng hơi hơi buông lỏng một chút, vậy còn tốt.

“Ta không muốn mặc y phục.” 

Mục Duệ Húc vừa nghe lời này, đột nhiên có chút không dám tin nhìn Chu Tiểu Bạch, trong não y xuất hiện một hình ảnh, không khỏi không nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên thấy tiểu tử này, ở dưới ánh trăng, làn da như bạch ngọc ấy, nếu y cứ như vậy nằm trong bụi hoa, khẽ mỉm cười với mình…..

“Ngươi làm sao vậy?” Chu Tiểu Bạch có chút kỳ quái nhìn Mục Duệ Húc, ánh mắt hắn nhìn nó thật kỳ quái a, giống như là muốn đem chính nó ăn tươi vậy, nhưng cũng không phải là loại cảm giác đó.

“Không….không có gì.” Mục Duệ Húc có chút chột dạ đáp lại. Hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy, sau đó lại nhìn đến y phục xốc xếch của vật nhỏ, nói: “Phải mặc y phục cho tốt, chúng ta mới có thể đi ra ngoài.”

“Phải mặc ư?” Chu Tiểu Bạch khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn.

“Cái này.” Thật sự là không cần nhất định phải như vậy, chỉ cần sau này ngươi cứ như vậy vui vẻ bị ta ăn là được rồi! Mục Duệ Húc có chút buồn bực nhìn Chu Tiểu Bạch, tiếp đó nói chắc như đinh đóng cột. “Phải mặc.”

Chu Tiểu Bạch buồn bực, nhưng nó vẫn chưa muốn động đậy. Nó sống đã được mấy năm, mỗi ngày chính là ăn xong là có thể ngủ, sau đó chờ đến lúc bản thân thịt béo tốt là được rồi, tại sao nó lại còn phải đi ra ngoài, còn phải mặc y phục. Ngày hôm nay nó cảm thấy cách nó hiện tại và trước đây lớn lên không giống nhau lắm, tựa hồ nó đã nhẹ đi rất nhiều, nhìn qua rất giống những người này, Chu Tiểu Bạch không hiểu chuyện này là gì, nhưng là một đầu heo, nó cũng không muốn suy nghĩ.

Mục Duệ Húc nhìn vật nhỏ này bộ dáng như một con heo con, ở trên giường cứ như vậy mà lười nhác, cũng có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa tay ôm lấy y, sau đó đặt xuống dưới đất, sửa soạn lại thật tốt y phục cho y, nắm lấy tay y nói: “Đi thôi!”

Chu Tiểu Bạch nhìn bản thân đang đứng bằng hai chân, lại nhìn Mục Duệ Húc hai cái chân cứ như vậy nhẹ nhàng tiêu sái di chuyển, có chút kỳ quái nhìn lại mình một chút, sau đó học bộ dáng của hắn, có chút chật vật bắt đầu thử cất bước đi.

Mục Duệ Húc thấy vật nhỏ kia không di chuyển, quay đầu lại nhìn, có chút dở khóc dở cười, sao vật nhỏ này cứ như hài tử tập đi thế kia, còn đang từng bước từng bước tập bước đi a?

Hắn nhìn Chu Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên dò từng bước, sau đó tựa hồ lại lui trở lại, lại như không biết làm sao đứng ở nơi đó nhìn Mục Duệ Húc.

“Ngươi, không thể tự bước đi sao?” Mục Duệ Húc kinh ngạc nhìn y.

Chu Tiểu Bạch không biết làm sao trợn tròn mắt, không biết nên làm như thế nào, sau đó giống như nhớ ra gì đó, chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng hai tay như hai chi trước của động vật mà đặt trên đất, dường như vẫn không học được cách hài tử bước đi như thế nào, giống như những động vật bốn chân kia mà bò đi vài bước trên đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Duệ Húc, một mặt mê man.

Mục Duệ Húc nhìn cặp mắt có chút tủi thân kia của đối phương, thật giống như tự nói với chính mình, y sẽ đi như thế. Mục Duệ Húc ngẫm lại vật nhỏ này thật có nhiều điểm kỳ quái, không mặc quần áo, không ăn thịt lợn, không đi được bằng hai chân, cũng không có bất kỳ lai lịch gì.

Mục Duệ Húc ngồi chồm hỗm xuống nhìn Chu Tiểu Bạch, đôi mắt tựa chim ưng, hỏi: “Ngươi không thể đi bằng hai chân?”

Chu Tiểu Bạch gật đầu một cái.

“Vậy ngươi trước đây đi như thế nào?” Mục Duệ Húc nhìn y.

Chu Tiểu Bạch có chút mê man đem hai tay chính mình nâng lên, tủi thân nhìn Mục Duệ Húc mà nói: “Trước đây, ta không phải bộ dáng này.”

Mục Duệ Húc cau mày nhìn y, tiếp tục hỏi: “Vậy trước kia ngươi là hình dáng gì?”

“Ta…….” Chu Tiểu Bạch muốn nói, nhưng là nó phát hiện mình biểu đạt không ra. Trước đây, nó có dáng vẻ thế nào đây? Nói chung cùng đại đa số lợn là như thế, hoàn toàn không phải bộ dáng này.

Chu Tiểu Bạch nỗ lực nhớ lại, sau đó nói: “Ngày hôm qua, ta cùng mọi người cùng nhau ngủ, lúc tỉnh lại liền biến thành bộ dáng này. Trước đây, ta giống tất cả mọi người.”

“Mọi người?” Mục Duệ Húc hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Chu Tiểu Bạch hỏi.

“Chính là…..” Chu Tiểu Bạch không biết nói thế nào, sau đó đột nhiên nhìn thấy trên bàn có một đồ trang trí Kim Trư (*), có chút hưng phấn chỉ vào cái đồ vật kia nói rằng: “Chính là giống cái kia!”

Mục Duệ Húc khiếp sợ nhìn Chu Tiểu Bạch, nhìn cái kia có hai vành tai lớn, đồ trang sức vẻ mặt ngây thơ, đang nhìn Chu Tiểu Bạch, nhớ đến y cũng có xuất hiện qua các loại thần thái tương tự như thế.

“Ngươi nói ngươi là heo?!” Mục Duệ Húc hơi kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Bạch ngồi dưới đất, nhìn thiếu niên mi thanh mục tú này, không khỏi hơi lớn tiếng. Chuyện hoang đường như vậy, nhưng là tại sao hắn lại cảm thấy đây là thật?

Chu Tiểu Bạch gật gật đầu nhìn Mục Duệ Húc tựa hồ không hiểu tại sao người này lại phản ứng lớn như vậy.

“Ngươi biết tội khi quân nặng bao nhiêu không?” Đột nhiên Mục Duệ Húc ngữ khí nặng nề nói.

Chu Tiểu Bạch tỉnh tỉnh mê mê nhìn hắn, lắc lắc đầu, nó nghe không hiểu người nay đang nói gì, thế nhưng nó biết, người này xem ra tựa hồ có hơi đáng sợ.

“Tiểu Bạch, ngươi nghĩ cho rõ ràng, không nên gạt trẫm!” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch mà lên tiếng. Hắn vô luận như thế nào cũng không thể tin một con heo có thể biến thành người.

Chu Tiểu Bạch mờ mịt nhìn Mục Duệ Húc không biết trả lời như thế nào.

“Ngươi có chứng cứ gì?” Mục Duệ Húc đột nhiên hỏi một câu. Hắn nguyện ý tin tưởng Chu Tiểu Bạch chỉ là đầu óc có chút không bình thường, và hắn cũng không đồng ý tin tưởng, thiếu niên đáng yêu trước mắt này là một con heo!

“Ta…….” Chu Tiểu Bạch không biết người này đến cùng muốn nói điều gì, mê man nhìn hắn.

Mục Duệ Húc đột nhiên nhớ lại chính mình đêm ấy gặp được Chu Tiểu Bạch, chỗ đó, là chuồng lợn!

————————-

(*) Đồ trang trí Kim Trư

Kt quả hình ảnh cho

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi