TRẪM, ĐÃ YÊU MỘT CON LỢN

“Hoàng thượng.” Trương công công nhìn sắc mặt khó coi của Mục Duệ Húc có chút lo lắng lên tiếng gọi.

“Đi ra ngoài! Trẫm không muốn nói lần thứ hai!” Sắc mặt Mục Duệ Húc thật sự rất đáng sợ, một đám tiểu thái giám đều bị hù đến mễm nhũn cả chân, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Cái này….. Vị công tử kia?” Trương công công khó khăn hỏi. Vừa nãy Mục Duệ Húc tính khí bạo phát, lão bất đắc dĩ dẫn Chu Tiểu Bạch trở về theo, nhưng bây giờ trở lại xem bộ dáng này, không biết thiếu niên kia rốt cuộc là như thế nào.

“Đi ra ngoài, trẫm không muốn thấy y!” Mục Duệ Húc vỗ bàn một cái, cả phòng tràn ngập một luồng khí tức khiến người khác phải run rẩy sợ hãi. Trương công công mang theo một đám tiểu nô tài cáo lui chỉ lưu lại một mình Mục Duệ Húc trong phòng.

Mục Duệ Húc có chút không dám tin, nặng nề đưa tay đỡ mặt, nhớ lại một màn khiến người khác phải khiếp sợ mình vừa được chứng kiến.

Điểm đáng ngờ trên người Chu Tiểu Bạch thật sự rất nhiều, nhiều đến mức Mục Duệ Húc vô luận như thế nào cũng không thể bắt bản thân từ bỏ việc đi tìm một đáp án rõ ràng. Vì thế hắn liền dẫn theo Chu Tiểu Bạch đến nơi lần đầu tiên nhìn thấy y.

Chu Tiểu Bạch không thể bước đi, Mục Duệ Húc ôm y, Chu Tiểu Bạch cứ như vậy ôm lấy cổ Mục Duệ Húc, dáng vẻ một mặt đơn thuần vô tri khiến lòng người ngứa ngáy.

Mục Duệ Húc ôm y đến nơi đã thấy y, hắn còn nhớ tối hôm đó mặt trăng thật sự rất sáng, một mảnh nguyệt quang chiếu rọi trên da Chu Tiểu Bạch, so với bạch ngọc còn tuyệt đẹp hơn. Chính mình không biết làm sao liền động ý nghĩ, đem người ôm trở về, từ sau khi bản thân lên ngôi mỗi một bước đều là cẩn thận từng li từng tí một, luôn mãi suy tư, nhưng chỉ có tối hôm ấy, hắn không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.

Hiện tại hắn không thể không đi tìm cầu xin một lời giải thích. Vì thế hắn đem thiếu niên này ôm lấy, đặt ở trên đất.

Chu Tiểu bạch có chút mơ mơ màng màng nhìn nơi này, sau đó nhìn Mục Duệ Húc kêu một tiếng, “A Húc.”

Vừa nghe thấy hai chữ này, Mục Duệ Húc liền muốn lập tức đem người này mang trở về, không đi được thì làm sao, không mặc quần áo cũng có ảnh hưởng gì đâu? Như vậy càng tốt hơn, người này vẫn có thể tiếp tục bồi mình. Nhưng Mục Duệ Húc vẫn là cố gắng nhẫn nhịn, có một số việc, hắn nhất định phải có được đáp án.

“Ngươi nhìn kỹ xem mình có biết nơi này không?” Mục Duệ Húc cố sức bình tĩnh nói.

Chu Tiểu Bạch mơ mơ màng màng nhìn nơi này, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng kêu tựa như heo đang kêu, Chu Tiểu Bạch trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng, sau đó lại như một tiểu trư, hai tay đặt trên mặt đất, cứ như vậy hướng về chuồng heo bò tới.

Trương công công đi theo phía sau hai mắt trợn to khi thấy tình cảnh kia. Dáng vẻ thiếu niên này, còn cả động tác, thật sự là rất giống ——– một con heo!

Mục Duệ Húc thấy cảnh này thì bắt đầu lo lắng, theo Chu Tiểu Bạch đi tới.

Chu Tiểu Bạch để hai tay nằm nhoài trên rào chắn, hướng vào bên trong phát ra âm thanh đáp lại, sau đó chun chun sống mũi, nếu như ai đó không biết sự tình, có lẽ nhìn vào sẽ cảm thấy thiếu niên này rất đáng yêu! Nhưng khi nhìn đến tình cảnh này sắc mặt Mục Duệ húc đã vô cùng khó coi rồi. 

Chu Tiểu bạch không có bất kỳ cảm giác gì, nhìn đến bên trong thấy tiểu trư màu trắng, có chút hưng phấn quay lại nhìn Mục Duệ Húc kêu lên: “A Húc, ta tìm được nhà rồi! Ngươi xem, đây chính là ca ca tỷ tỷ của ta, còn có bên kia, chính là mẫu thân của ta!” Chu Tiểu Bạch vô cùng hưng phấn, hoàn toàn không có chú ý đến vẻ mặt khó coi cùng khiếp sợ của Mục Duệ Húc.

Sự tình đã tương đối rõ ràng, Mục Duệ Húc không thể không thừa nhận câu chuyện thực hoang đường này, thiếu niên này ngay từ đầu nói đều là sự thật, y, đúng là một con heo thứ thiệt!

Chu Tiểu Bạch quá mức hưng phấn, ngay cả khi Mục Duệ Húc rời đi cũng không chú ý tới. Trương công công nhìn tiểu tử vô cùng hưng phấn này, cũng cảm thấy có chút khó mà tin nổi, nhưng bây giờ y cũng đã là một con người, không thể nào có thói quen sinh hoạt như một con lợn chứ? Trương công công do dự một chút, vẫn là tự ra chủ trương bảo người đem Chu Tiểu Bạch mang theo trở về.

Dù sao, thánh tâm khó dò a!

Mục Duệ Húc trong lòng loạn tung cả lên. Trong đầu đều là dáng vẻ của Chu Tiểu Bạch, thời điểm lần đầu y xuất hiện, thiếu niên ngoan ngoãn kia, sau đó có chút mơ hồ nhìn mình, dáng vẻ lúc gọi A Húc, còn có người thiếu niên một mặt khó chịu lôi kéo y phục, Mục Duệ Húc cảm giác trong lòng mình rất loạn.

Hắn đã từng nghĩ tới, bởi vì hắn trời sinh khắc thê, vì lẽ đó nam nữ khác biệt cũng không lớn, chỉ cần y có thể tiếp thu mình cùng mình sống qua một đời. Nhưng là, hiện tại hắn phát hiện, người thiếu niên khiến hắn một khắc gặp mặt đó liền để trong lòng hóa ra lại là một con heo!

Hắn đường đường là vua của một nước, là đế vương của Húc Diễm Quốc, lại đi động lòng với một con heo! Đây nghe thế nào cũng là một chuyện nực cười!

Buổi tối, vị đế vương trẻ tuổi của Húc Diễm Quốc nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình, hắn không phải không thừa nhận, chính mình mất ngủ tựa hồ càng thêm nghiêm trọng, trong lòng mình vẫn muốn vật nhỏ ngoan ngoãn kia, nhớ đến dáng vẻ ngoan ngoãn khi ngủ của y ở chỗ này, nghĩ đi nghĩ lại, Mục Duệ Húc cũng có chút không kiềm chế được, chính mình ngày hôm nay cũng không nói gì đã đi, vật nhỏ kia sẽ thế nào đây? Sẽ không phải như lần đầu gặp mặt ngủ trên mặt đất chứ?

Vật nhỏ kia, không thích mặc y phục, cũng hoàn toàn không ý thức được bản thân đã trở thành con người. Y có thể hay không vẫn còn chờ ở nơi đó, vẫn sẽ đối với mình có một ít nhớ nhung, chờ đợi mình.

Mục Duệ Húc biết bản thân triệt để ngủ không được, hắn quyết định bật người dậy, sau đó lại như buổi tối hôm ấy, đi tới khu chăn nuôi phụ cận Ngự Thiện Phòng, thiếu niên trên đất kia không hề xuất hiện, Mục Duệ Húc không biết mình là có tâm tình gì, có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có loại cảm giác mất mát không tên.

Vật nhỏ kia đã đi đâu rồi? Mục Duệ Húc nhíu mày, sau đó hướng về chuồng lợn đi đến, liếc mắt nhìn, toàn bộ tiểu trư đều ngoan ngoãn đi ngủ, Mục Duệ Húc cũng không biết mình nghĩ gì, hắn cảm thấy nếu là Chu Tiểu Bạch, nhất định sẽ không giống với chúng nó, chí ít cũng xinh đẹp nhất khả ái nhất.

Mục Duệ Húc tìm khắp cả nơi này, nhưng vẫn không nhìn thấy Chu Tiểu Bạch. Trong lòng hắn đột nhiên cả kinh, Chu Tiểu Bạch nếu có thể biến thành người, có thể hay không lại biến về trở lại?! Mục Duệ Húc có chút nóng nảy liền kêu ám vệ bên người dẫn theo Trương công công đến.

Trương công công có chút mơ hồ nhìn Mục Duệ Húc, sau đó đột nhiên phản ứng lại bản thân đang ở chỗ nào, mặt mày tái mét lo sợ quỳ xuống, nói: “Không biết bệ hạ đêm khuya gọi lão nô đến là vì chuyện gì?”

“Trương công công, ngươi có nhớ ban ngày heo ở nơi này là có bao nhiêu con không?” Mục Duệ Húc có chút nóng nảy nhìn Trương công công hỏi.

“Bệ hạ?” Trương công công hơi kinh ngạc, vị đế vương năm nào có chút khinh thường, lại có chút ẩn nhẫn, vì thế bình thường trên mặt hắn không nhìn ra rõ là cảm xúc gì, vậy mà giờ đây lại không hề che giấu lộ ra nét lo lắng khiến Trương công công khá kinh ngạc.

“Bệ hạ có phải là đang tìm Chu công tử?” Trương công công thăm dò, nhiều năm như vậy, có thể làm cho Mục Duệ Húc mất đi thái độ bình thường tựa hồ cũng chỉ có vị công tử kia.

“Ngươi biết y ở nơi nào?” Bản thân Mục Duệ Húc cũng không nhận ra sự khẩn thiết trong lời nói của mình.

Trương công công cung kính hồi đáp: “Bệ hạ hôm nay đột nhiên rời đi, vì lẽ đó nô tài tự ý kêu người hầu hạ Chu công tử ở một phòng trống nghỉ tạm.”

Mục Duệ Húc nghe xong, trái tim giống như treo cao đột nhiên được thả xuống, nhưng hắn vẫn cảm thấy trên mặt có chút nhịn không được, nhìn Trương công công, ra lệnh: “Mang trẫm đến đó!”

Trương công công lọm khọm cơ thể đứng lên, nói: “Thỉnh bệ hạ theo lão nô.” Nói xong đi phía trước dẫn đường. Mục Duệ Húc cẩn cẩn dực dực đi phía sau.

Trương công công dừng trước một gian nhà, đây là nơi những phi tử trước kia ở, từ sau khi tất cả phi tử đều bị trả về, nơi này vẫn trống, Trương công công cũng chỉ có thể đem người an bài ở đây.

Thái giám hầu hạ ngoài cửa nhìn thấy Mục Duệ Húc liền rầm một tiếng quỳ xuống, cúi đầu, không dám nhìn hắn.

“Y…. Thế nào rồi?” Mục Duệ Húc phức tạp mở miệng.

“Bẩm hoàng thượng, Chu công tử ngày hôm nay vẫn nháo muốn rời khỏi nơi này, nói cái gì chính mình phải đi về, đều bị thị vệ cản lại, lúc này, đã đi ngủ.”

Tâm tình Mục Duệ Húc nặng trĩu. Về nhà thật sao?

“Đều đi xuống đi.” Mục Duệ Húc nói xong cũng đi vào.

Bên trong phòng tương đối loạn, có thể thấy được ban ngày đã xảy ra chuyện gì. Mục Duệ Húc ngồi ở đầu giường Chu Tiểu Bạch, nhìn tên tiểu tử này cứ ngủ say như vậy, nhưng khi nhìn kĩ giống như là vừa mới khóc. Mục Duệ Húc nhất thời không nhịn được đem ngón tay mình nhẹ nhàng lướt qua gò má của y, lại giống như đột nhiên giật mình tỉnh lại, đem tay rút về.

Mục Duệ Húc phức tạp nhìn Chu Tiểu Bạch, vật nhỏ này, thậm chí không phải là một con người. Nhưng hiện tại, y xác thực đã biến thành một người.

“Tiểu Bạch, ngươi đã biến thành người, ta sẽ giúp ngươi sinh hoạt đúng như một con người, có được hay không?” Mục Duệ Húc lầm bầm nói, sau đó nhìn Chu Tiểu Bạch trước mắt, nhẹ nhàng hạ xuống trán y một nụ hôn.

Hắn vốn không màng thế sự, hắn muốn giữ thiếu niên này, và chí ít thiếu niên này bây giờ cũng đã là một con người, hắn lại xoắn quýt chuyện gì?

Chu Tiểu Bạch, ngươi bây giờ đã là con người, vì lẽ đó, trẫm ra lệnh cho ngươi, ngươi vẫn phải trở thành bạn bầu bên người trẫm.

Chu Tiểu Bạch lúc tỉnh lại, cảm giác trên người có điểm không đúng, thật giống như có vật gì đó túm lấy mình, Chu Tiểu Bạch nặng nề mở mắt ra, sau đó nhìn thấy người kia nằm bên cạnh mình.

“A Húc?!”

Mục Duệ Húc nghe thấy âm thanh, mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt tò mò của Chu Tiểu Bạch, đột nhiên liền cảm thấy tâm tình tốt lên không ít.

Chu Tiểu Bạch vừa nhìn thấy Mục Duệ Húc, người này vẫn đối với chính mình rất tốt, viền mắt cũng bắt đầu đỏ lên, oan ức nhìn Mục Duệ Húc, lẩm bẩm kêu lên: “A Húc.”

“Làm sao vậy?” Mục Duệ Húc nhìn bộ dáng này của Chu Tiểu Bạch, nhẹ giọng hỏi.

“A Húc, ta biết ngươi rất lợi hại, ngươi trước đó đã tìm được nhà giúp ta, ngươi có thể hay không để ta trở về. Ta không muốn chờ ở nơi này, nơi này thật kỳ quái, ta cảm thấy ở đây thật khó chịu.”

Nghe Chu Tiểu Bạch mang theo tiếng khóc nức nở, Mục Duệ Húc ánh mắt buồn bã, nhìn Chu Tiểu Bạch lên tiếng: “Tiểu Bạch, lưu lại nơi này đi, ngươi cũng chỉ có thể lưu lại nơi này.”

Chu Tiểu Bạch mờ mịt nhìn Mục Duệ Húc.

“Tiểu Bạch ngươi cũng nên cảm thấy, chính mình so với lúc trước đã không còn giống nhau. Hiện tại, ngươi là một con người, vì lẽ đó, nên phải sinh hoạt như một con người.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi