Chương 147:
Giọng nói vẫn vô cùng cứng cáp và trầm thấp, trầm đến mức không được rõ ràng.
Nhưng điều đó cũng đủ khiến cho người xung quanh hiều, người đàn ông trên xe lăn gọi người phụ nữ nửa quỳ bên cạnh là “bà xã”.
Hình như đây là lân đâu tiên ˆ ‘Phong Lập Hân” gọi cô là “bà xã”, trong lòng Tuyết Lạc bỗng nhiên trỏ nên võ cùng phức tạp. Có lẽ ở nhà họ Phong, . chỉ có “Phong Lập Hân” đối xử với cô như một người vợ. Nhưng điều này cũng không hắn là dì An và quản gia Mạc không đối xử tốt với cô. Bọn họ khá yêu thương phu nhân Tuyết Lạc cô đây.
Nhưng mà Tuyết Lạc vẫn nghĩ, nhiều hay ít thì dì An và quản gia Mạc vẫn hơi làm trái nguyên tắc và trái với đạo đức, họ muốn đây cô cho Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng! Điều này khiến Tuyết Lạc khó mà tiếp nhận nồi! Hành vi của họ liệu có xứng đáng với Đại thiếu gia Phong Lập Hân hay không?
Từ “bà xã” vừa bật ra khỏi miệng, những người „xung quanh lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Mấy người nghe thấy gì chưa? Tên bị bỏng kia gọi người phụ nữ này là “bà xã” đấy! Hóa ra họ là vợ chồng…
“Bị bỏng như thế mà người phụ nữ này cũng dám gả? Buôi tôi ôm nhau ngủ sẽ không gặp ác mộng chứ?”
“Có gì không dám chứ! Tắt đèn đi thì chẳng phải đều giông nhau à? Nhịn chút là được rôi.
“Trời ơi, hóa ra trên thế giới này đúng là có người phụ nữ ham tiên và em gái ngây thơ thật!”
“Không chừng bọn họ kêt hôn trước rồi sau đó mới bị hủy dung đó? Người phụ nữ này dính lây không rời, có khả năng là họ yêu nhau thật.”
. Yêu nhau thật? Ha ha, có Rolls- Ho thì tất nhiên là yêu thật còn gì!”
Tiếng bàn tán của mọi người đã di chuyên từ “Phong Lập Hân” sang Lâm Tuyết Lạc.
Những lời bàn tán đầy nhục mạ đó ít nhiêu cũng khiến Tuyết Lạc đau lòng.
Dù gì cô vẫn còn trẻ, da mặt lại mỏng.
Không thể làm được việc làm lơ những lời nói xâu của mọi người mà chỉ bất động không làm gì cả.
Nhưng Tuyết Lạc không quá quan.
tâm những lời nói đó. Cô không trồn tránh, cũng không cãi lại. Cho dù họ tranh luận cái gì cũng không thay đổi được sự thật “Phong Lập Hân” là chồng của côi!
Tuyết Lạc cần thận dùng khăn quàng ciC lại cỗ và mặt cho “Phong Lập Hân”, chỉ để lộ ra đôi mắt.
‘Lập Hân, bác sĩ Kim nói anh không được ra gió, sao anh không đề Tiểu Tiên quàng khăn cho đàng hoàng?
Tối về da sẽ đau lắm.” Tuyết Lạc đau lòng nói.
“Cảm ơn em, bà xã tốt của anh.”
“Phong Lập Hân” nói bằng một giọng nói trâm khàn, anh đưa tay ra, dùng đôi tay đầy sạn của mình vuốt ve khuôn mặt của Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc ngoan ngoãn đề mặc cho anh vuốt ve mặt mình, sau đó ‘ ‘Phong Lập Hân” tiếp tục dùng ngón tay sờ lên mái tóc của cô. Dường như anh rất thích động tác đơn giản mà vô vị này.
Tình hình lúc này đã thay đổi một cách đầy kịch tính, người chồng bị bỏng nặng ngôi trên xe lăn, và người vợ đang ngòi chỉnh lý lại quần áo cho anh trước xe lăn đang diễn một màn kịch vô cùng ân ái.
Đột nhiên, có người kinh ngạc nói: “Người phụ nữ này tôi biệt, là Lâm Tuyết Lạc năm bón ngành truyền thông!”
Thế là, tất cả sinh viên xung quanh đều biết, Lậm Tuyết Lạc năm bốn ngành truyền thông, gả cho một người đàn ông bị bỏng nặng. Cô đã trở thành nhân vật chính trong những bữa cơm ở trường.
Có lẽ, Phong Hàng Lãng muốn đạt được hiệu quả này. Hãn muôn tuyên bố chủ quyền của mình với Lâm Tuyết Lạc cho cả Thân Thành này biệt Còn về vấn đề tại sao phải đeo mặt nạ da người, mưu mô đến mây, vậy thì chỉ có mình hắn biết rõ.