Chương 148:
Sau khi bị người khác nhận ra, Tuyết Lạc không hề hốt hoảng mà cũng chẳng khó xử, mà ngược lại trông cô vô cùng điềm tĩnh và ung dung.
Cô nhặt chiếc thảm mỏng chỗ đầu gối “Phong Lập Hân” lên, đắp lên người anh, lây tay anh đang sờ tóc mình xuông, rôi nhét nó vào trong thảm.
“Lập Hân, da của anh không được ra gió, chúng ta lên xe về nhà đi.” Tuyết Lạc dịu dàng đáp, cô không. hề quan tâm đám người kia đang chỉ chỉ trô trỏ.
“Ừ, được, em đây anh lên xe đi.”
“Phong Lập Hân” đáp lại đầy cứng nhắc.
Thế là, Tuyết Lạc nhận lấy xe lăn từ tay tài xế Tiêu Tiền, chằm chậm đây xe đi, dưới lời bàn tán của mọi người xung quanh, từ từ đi tới chiếc Rolls- Royce nôi bật kia.
Cả quá trình đó, chỉ có một người yên lặng đứng nhìn, không gia nhập vào đội ngũ bát quái của sinh viên.
Phương Diệc Ngôn vẫn luôn so sánh Phong Lập Hân trên tờ báo với “Phong Lập Hân” ngồi trên xe lăn ban nãy.
Phương Diệc Ngôn học kỹ thuật sinh học. Cậu ta có hơi khó hiễu, tại sao lớp da biểu bì Phong Lập Hân bị bỏng nặng như vậy, mà sao vẫn có thể trông khỏe mạnh thế được? Điều này không hề khoa học chút nào!
Phải biết rằng da bị bỏng nặng thì tính kéo dài rât yêu.
Phương Diệc Ngôn vẫn luôn chú ý đên từng hành động của “Phong Lập Hân” trên xe lăn. Cậu ta phát hiện ra, động tác vuốt tóc Tuyết Lạc của *Phong Lập Hân” còn thành thục hơn cả nghề Ì bình thường.
Một đôi tay đầy sẹo, phải nói là không thê có tính hòa hợp như thế được.
Quan trọng là, khi Phương Diệc Ngôn quan sát đáy mắt của “Phong Lập Hân”, cậu ta bỗng có một cảm giác như đã. từng quen biết. Sắc bén, tà ác như thế, khi nhìn Lâm Tuyết Lạc, đôi mắt đó ngập tràn dục vọng chiếm hữu vô cùng lớn.
Dường như Lâm Tuyết Lạc nên thuộc vệ một mình hắn, những người còn lại đừng hòng mơ tưởng đền!
Dục vọng thâm sâu đến vậy, Phương Diệc Ngôn chỉ nhìn thấy trong mặt Phong Hàng Lãng. Lễ nào nói, người đàn ông ngôi trên xe lăn này có quan hệ dây mơ rê má với Phong Hàng Lãng?
Không loại bỏ được khả năng đó, Phong Hàng Lãng và Phong Lập Hân là hai anh em ruột, hai người có tính cách và tính khí gân giông nhau.
Nhưng “Phong Lập Hân” là một người bị bỏng đến độ mặt mũi còn không rõ ràng, sao có thê hồi phục được động tác thành thục như thê chỉ trong vài tháng chứ?
Phương Diệc Ngôn lại nhìn tờ báo trong tay, bức ảnh trên đó có lẽ là chụp trộm, độ rõ nét không cao lắm.
Nhưng Phương Diệc Ngôn vẫn nhìn ra được, hình thể của Phong Lập Hân trên hình không khác lắm so với “Phong Lập Hân” ngôi trên xe lăn, nhưng “Phong Lập Hân” ngồi xe lăn ban nãy, nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn sơ với Phong Lập Hân trên ảnh. Theo lý, Phong Lập Hân nên càng ngày ốm yêu mới phù hợp với tình hình bệnh của anh.
“Phương Diệc Ngôn, sao cậu cứ dây dưa mãi với Tuyết Lạc thế? Vừa nãy cậu cũng nhìn thấy rồi, Tuyết Lạc đã có chồng rồi! Làm phiền cậu đừng dây dưa với người ta nữa. Cậu muốn tốt cho cô ây thì cũng nên tốt với bản thân mình.”
Thật ra vừa nấy Viên Đóa Đóa cũng.
ở trong đám người đó. Nhưng mà cô không dám dũng cảm xuật hiện trước mặt “Phong Lập Hân”. Cô ta sợ nhất chính là ánh mắt kỳ thị của mọi người. Loại ánh mắt đó giống như một con dao lăng trì vẻ ngụy trang trên người mình.
Viên Đóa Đóa rất khâm phục Tuyết Lạc, có thề dũng cảm đi tới trước mặt “Phong Lập Hân” trước mặt nhiều người như thế, quảng lại khăn và đắp lại thảm cho anh như một người vợ.
Một chút cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác.