TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH

Trong ánh sáng lờ mờ của màn hình laptop, con quỷ không đầu ôm cái đầu nó, chầm chậm bò về phía người xem.

“Má má má má má! Nó muốn bò ra kìa!”

Quách Quả đẩy bàn nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh Đường Tâm Quyết, run lẩy bẩy chỉ vào màn hình: “Tới khúc quan trọng nhất của phim kinh dị rồi nè! Nó nhất định sẽ bò ra giết chúng ta! Quyết thần! Nhanh nhanh! Cây thông bồn cầu!”

“Quách Quả, cậu hét cái gì thế?”

Nghe tiếng hét chói lói, Trương Du và Trịnh Vãn Tình cùng quay đầu lại, mặt đầy hỏi chấm.

Quách Quả vỗ đùi: “Phim ma á! Các cậu nhìn trên máy tính… Ơ, sao trên máy các cậu không giống?”

Nhìn kĩ lại, trên màn hình laptop của Trương Du và Trịnh Vãn Tình không hề có quỷ không đầu. Màn hình của Trương Du chiếu cảnh một bà già đang băm nhân thịt làm bánh, màn hình của Trịnh Vãn Tình lại là một lớp học, tất cả học sinh trong lớp đều đang cúi đầu làm bài.

Chỉ có máy của Đường Tâm Quyết với Quách Quả là chiếu cùng một bộ phim. Con quỷ không đầu càng ngày càng bò lại gần, nụ cười trên cái đầu cụt cũng càng ngày càng rộng ngoác ra. Màn hình chuyển cảnh sang mấy thanh thiếu niên đang run lẩy bẩy.

Bốn chàng trai cô gái độ chừng 17 18 tuổi đang tựa lưng vào một cái cửa sổ thủy tinh to rộng, con quỷ không đầu thì đang bò từng chút từng chút tới gần, vũng máu đỏ sậm loang lổ đầy mặt đất.

Đường Tâm Quyết nắm chặt con chuột di xuống góc dưới màn hình, phát hiện thanh tiến độ không kéo tua qua được, cũng không thể tạm dừng được, chỉ có thể đóng hẳn cửa sổ lại.

[Bạn có muốn đóng cửa sổ trình chiếu bộ phim này lại không? Sau khi đóng, tiến độ xem sẽ về 0.]

Cô chọn không, hình ảnh trên màn hình vẫn tiếp tục. Bốn thanh niên nam nữ há họng kêu gào thảm thiết, không nói được lời thoại nào có nghĩa, mà màn hình cũng chỉ có mỗi một góc quay chính diện đó thôi.

Gọi là phim thì không giống lắm, trông giống video tự quay hoặc đang livestream hơn?

Đường Tâm Quyết sử dụng năng lực “Đánh giá”: [Một tác phẩm điện ảnh kinh điển, hiệu ứng chân thật, những người đã xem đều nói như vậy.]

Quách Quả không dám về bàn ngồi xem một mình, hai người còn lại cũng ôm laptop túm tụm lại đây. Bốn cái màn hình đặt chung một bàn cùng phát phim ma, tách ra thì kì dị, chụm lại thành kì quặc.

Đúng lúc này, yêu cầu của bài kiểm tra xuất hiện: “Bài kiểm tra lần này có tổng cộng 8 bộ phim, xin mời lựa chọn ít nhất 4 bộ để tiến hành thưởng thức.”

“Sau khi tiến độ xem phim đạt 100%, hãy trả lời câu hỏi trắc nghiệm. Trả lời đúng có thể viết bài cảm nghĩ ngay lập tức, trả lời sai cần phải xem lại thật kĩ lần nữa.”

“Điều kiện để qua bài kiểm tra: Phòng ngủ xem đủ 4 bộ phim và nộp đủ 4 bài cảm nghĩ sau khi xem phim.”

Thấy quy tắc kiểm tra viết rõ ràng mạch lạc không che che giấu giấu như mèo giấu cit, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bị bài kiểm tra cấp A ám ảnh tâm lý, hôm nay vào trường thi cấp C mà bọn cô lại còn có cảm giác… An toàn?

Đường Tâm Quyết nhắc nhở: “Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không được chủ quan.”

Cấp A chưa hẳn đã chết hết, cấp C cũng chưa chắc đã sống được.

Sau khi tiến vào phó bản, chỉ có thể cố gắng hết mình giành lấy cơ hội sống lớn nhất.

Nhìn kĩ quy tắc bài kiểm tra xong, Đường Tâm Quyết bấm nút đóng cửa sổ trên màn hình máy tính lại, cửa sổ phát phim thu vào trong một file.

Trong file có chứa tám bộ phim, lần lượt là: “Chuyện kinh dị không đầu 1”, “Chuyện kinh dị không đầu 2”, “Ghi chép tử vong của lớp 12-1”, “Phòng ngủ có ma”, “Trong gương có ma”, “Ác linh sơn thôn 1”, “Ác linh sơn thôn 2”, “Đừng mở cửa lúc nửa đêm”.

… Kinh điển đâu không thấy, thấy giống y như phim rác thì có.

Đường Tâm Quyết xem từng cái một. Lúc vừa mới bắt đầu bài kiểm tra, máy của cô và Quách Quả phát “Chuyện kinh dị không đầu 1”, Trịnh Vãn Tình là “Ghi chép tử vong của lớp 12-1”, Trương Du thì xem “Ác linh sơn thôn 1”.

Trương Du thắc mắc: “Vậy giờ mỗi người chúng ta phải xem 4 bộ, hay là tổng cộng cả phòng xem 4 bộ?”

Đường Tâm Quyết: “Nếu đã tính chung cả phòng ngủ thì cả phòng xem đủ 4 bộ là được. Với lại bài kiểm tra lần này không hạn chế thời gian.”

Không hạn chế thời gian, tức là nguy hiểm đến từ chính bản thân mấy bộ phim cần giám định và thưởng thức này.

“Mà đương nhiên là vẫn có hạn chế.” Đường Tâm Quyết bổ sung: “Thanh tiến độ chạy hết sẽ mở câu hỏi, đã thế lại còn không tạm dừng được, nghĩa là chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước cả khi bài kiểm tra bắt đầu.”

Tóm lại là không thể xem phim một cách tùy tiện được, lỡ đâu khởi động điều kiện tử vong thì sao?

Quách Quả run tay đóng máy tính của mình lại: “Vậy bốn chúng ta cùng xem một máy đi!”

Bốn người cùng trả lời không chỉ an toàn hơn, mà tỉ lệ trả lời đúng cũng cao hơn. Mọi người quyết định như vậy.

Xét thấy phần mở đầu của bộ “Chuyện kinh dị không đầu” có sức sát thương hơi cao với Quách Quả, mọi người quyết định bắt đầu từ 6 bộ còn lại, xem đến chỗ nào thấy hơi sai sai thì đóng cửa sổ luôn, cuối cùng chọn lấy bộ trông đơn giản nhất để xem đến cuối. Làm thế này tuy hơi mất thời gian nhưng được cái cẩn thận.

Trước khi mọi người chọn phim, Quách Quả đột ngột kêu lên: “Đợi đã!”

Cô ấy kéo một mặt dây chuyền màu đỏ hình giọt nước ra khỏi cổ áo, nắm trong tay đưa lại gần màn hình, lắc qua lắc lại trước từng phim một.

Đây chính là đạo cụ mà hôm qua cô ấy phải tốn một khoản khổng lồ tận 30 điểm tích lũy để mua – “Con mắt dự cảm”, kết hợp với dị năng của bản thân cô ấy có thể đoán điềm lành dữ.

Quách Quả nhanh chóng hô lên, chỉ vào một bộ phim: “Không thể xem cái này được!”

Bộ phim mà cô ấy chỉ là “Đừng mở cửa lúc nửa đêm”.

Khi kéo đến bộ phim đó sợi dây chuyền nóng hực lên, đây chính là điềm cực xấu.

“Thế thì còn lại… 5 phim.”

Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng trấn an mọi người: “Không sao, chúng ta cứ xem từ từ từng cái một.”

Sau khi chọn thứ tự phát xong, mọi người bắt đầu xem từ “Ghi chép tử vong của lớp 12-1”.

Bộ phim bắt đầu bằng một cảnh giới thiệu tên phim đơn giản, nền đen chữ trắng, máu đỏ chậm rãi nhỏ xuống từ những con chữ. Sau đó là đến hình ảnh vừa nãy Trịnh Vãn Tình đang xem.

Một phòng học bình thường của một trường cấp ba nào đó, hơn 40 học sinh đang ngồi tự học. Góc quay này hơi giống góc quay của camera giám sát.

Năm phút sau, các học sinh vẫn đang yên lặng tự học.

Mười lăm phút sau, vẫn tự học.

Ba mươi phút sau, Trịnh Vãn Tình không nhịn nổi nữa: “Bộ phim này quay cái cục cức gì vậy? Còn xem tiếp là tớ ngủ luôn đấy!”

Nếu mà cái thể loại phim này còn được gọi là “Điện ảnh kinh điển” thì mấy bộ phim kinh dị sản xuất trong nước cũng có thể ôm mộng Oscar được rồi!

Mọi người đều sắp ngủ gật đến nơi, đúng lúc này, Đường Tâm Quyết nhíu mày: “Có người bắt đầu kìa.”

Hình ảnh trên màn hình có thay đổi. Một đôi nam nữ học sinh ngồi cuối lớp lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy không có ai chú ý bèn bắt đầu ghé tai nhau nói nhỏ vài câu, sau đó cứ thế bắt đầu thân mật.

Quách – đến giờ vẫn còn độc thân – Quả: “Má!”

Chó độc thân số 2 Trịnh Vãn Tình: “Má!”

Chó độc thân số 3 Trương Du: “Má!”

Chó độc thân số 4 Đường Tâm Quyết không nói gì, cô chú ý đến một chi tiết: “Tay của nữ sinh kia đang biến đổi.”

Mặc dù chỉ có một góc nho nhỏ, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra làn da trên cánh tay nữ sinh đang từ trắng chuyển thành xanh, móng tay biến thành màu đen dài ngoằng. Nam sinh kia chưa phát hiện ra, mãi đến lúc cậu ta ngẩng mặt lên khỏi ngực nữ sinh, hai người đối mặt nhau, hai mắt nữ sinh chảy dài hàng lệ máu.

“Á!!!” Nam sinh gào lên thảm thiết, ngã nhào ra đất, đang định tông cửa chạy trốn thì lại bị giáo viên chủ nhiệm tóm lấy.

“Vương Bằng, em đi đâu đấy hả?”

Nam sinh tên Vương Bằng nói năng lộn xộn: “Phùng Uyển… Mặt… Mặt Phùng Uyển…”

Thầy giáo chủ nhiệm không nghe cậu ta giải thích, ông ta nói vài câu nghiêm khắc rồi nhốt cậu ta vào phòng học.

Nam sinh ra sức đập cửa mà không có kết quả, cậu ta run lẩy bẩy quay đầu lại, lại nhìn thấy cảnh cả lớp vừa nãy vẫn còn cúi đầu làm bài đang chầm chậm ngẩng đầu lên, gương mặt chảy đầy lệ máu.

Trong tiếng gào thét hoảng sợ và đầy tuyệt vọng của cậu ta, các học sinh đứng bật dậy nhào tới, vây cậu ta vào giữa…

Xem đến đây, Đường Tâm Quyết chợt cảm thấy không ổn, cô lập tức cầm con chuột đóng cửa sổ phát phim lại, nhưng khi con chuột vừa di tới dấu “X”, màn hình đen thui.

[Đã xem xong phim! Bắt đầu xem câu hỏi kiểm tra!]

Bốn người: “…”

Phim nhà mày chỉ có hơn ba mươi phút thôi hả? Đùa cái gì vại?

Bảo sao phim này nó không hiển thị thanh tiến độ, trò chơi chó má này!

Giờ không còn đường lùi nữa rồi, một câu hỏi trắc nghiệm nhanh chóng xuất hiện trên màn hình:

[Xin hỏi, bộ phim này là giấc mơ của ai?]

[A. Triệu Minh Đào]

[B. Tiền Chí]

[C. Tôn Thiến]

[D. Lý Tiểu Vũ]

Bốn người: “…”

“Nếu như tớ không đột nhiên mất trí nhớ thì,” Hàng mày Trương Du nhíu chặt: “Hình như trong phim không hề xuất hiện bất cứ cái tên nào trong bốn cái tên này.”

Đường Tâm Quyết không biểu cảm: “Cậu không mất trí nhớ đâu, tớ cũng không phát hiện ra.”

Không chỉ vậy, bộ phim cũng hoàn toàn không có bất cứ chi tiết nào đề cập đến giấc mơ.

Nội dung dài hơn ba mươi phút từ góc máy camera giám sát lớp tự học, chỉ có mỗi mấy phút cuối xuất hiện hai nhân vật “Vương Bằng” và “Phùng Uyển”, nhưng cả hai cái tên này đều không xuất hiện trong bốn đáp án trắc nghiệm.

Đúng là Tư Mã Quang đập chum*, bất bình thường!

*Tư Mã Quang là nhà sử học, chính trị đời Tống. Hồi bé ông và các bạn chơi trốn tìm, một người leo vào chum nước trốn nhưng không biết trong chum đầy nước, lúc mọi người hoảng loạn thì Tư Mã Quang đập thủng chum cho nước chảy ra ngoài cứu bạn. Ý nghĩa câu chuyện là tư duy vượt qua suy nghĩ của những người bình thường.

[19, 18, 17…]

Giao diện câu hỏi trắc nghiệm đã bắt đầu đếm ngược, không cho các cô thời gian suy nghĩ nữa.

Kĩ năng “Đánh giá” của Đường Tâm Quyết và sợi dây chuyền của Quách Quả đều không có tác dụng. Lần này chỉ đành đoán bừa thôi vậy.

“Nguyên tắc lụi trắc nghiệm, câu nào không biết thì khoanh C…”

Click, con chuột bấm vào đáp án C.

Ô đếm ngược tạm dừng, giao diện trắc nghiệm biến mất. Sau đó, một dòng chữ đỏ tươi chói mắt nhảy ra.

[Đáp án sai! Tiến độ xem phim về 0. Đang tải lại phim…]

Linh cảm có chuyện không ổn sắp xảy ra xuất hiện, Đường Tâm Quyết lập tức rút cây thông bồn cầu ra, cũng trong tích tắc đó, khung cảnh xung quanh cô đột nhiên biến đổi.

Bàn học với giá sách biến thành bàn học trên lớp chất đầy sách vở, bạn cùng phòng ngồi vây quanh biến thành từng dãy bàn học được xếp theo hàng theo lối.

Cô nhìn xung quanh, thấy mình ngồi trong một lớp học của trường cấp ba, mọi người đang cắm cúi làm bài. Phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt của ngòi bút đi trên giấy mà thôi.

Đúng lúc này có người chọc chọc vào lưng cô, Đường Tâm Quyết quay lại, thấy gương mặt của “Vương Bằng”, nhân vật nam chính trong bộ phim vừa rồi. Trông cậu ta bây giờ có vẻ cực kì bình thường, cậu ta vươn người lên hỏi nhỏ: “Lý Tiểu Vũ, có biết hôm qua Vương Bằng bị làm sao không? Sao lại bị thầy chủ nhiệm bắt đi thế?”

Đường Tâm Quyết im lặng hai giây, hỏi: “Cậu là ai?”

Nam sinh trợn tròn mắt: “Gì vậy, mày mất trí nhớ à? Tao là Triệu Minh Đào đây thây!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi