TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH

“Lý Tiểu Vũ? Lý Tiểu Vũ?”

Triệu Minh Đào đầu quắn trợn trừng đôi mắt đen thui lên, thấy Đường Tâm Quyết không trả lời thì lập tức trở mặt: “Hỏi mày đấy, không nghe thấy à?”

Đường Tâm Quyết nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn đến nỗi khiến Triệu Minh Đào bắt đầu cảm thấy sờ sợ rồi cô mới hỏi: “Hỏi tôi làm gì?”

Triệu Minh Đào sờ sờ mũi, chẳng hiểu sao cậu ta không dám tỏ thái độ tiếp nữa. Vì đang trong tiết tự học, cậu ta chỉ đành thì thầm nói nhỏ: “Không phải mày thích Vương Bằng lắm sao, Vương Bằng có chuyện gì mà mày lại không rõ à?”

“Lý Tiểu Vũ” thích “Vương Bằng”?

Đường Tâm Quyết ghi nhớ thông tin này, lia mắt nhìn xung quanh.

Trong phim, “Vương Bằng” và “Phùng Uyển” ngồi cùng bàn, một nam chính một nữ chính.

Nhưng giờ nam chính lại biến thành Triệu Minh Đào, chỗ ngồi bên cạnh cậu ta cũng trống không.

Đương nhiên, cậu ta không thể vừa là Vương Bằng lại vừa là Triệu Minh Đào được.

Rốt cuộc giấc mơ trong phim là giả, hay “Thực tại” bây giờ mới là giả?

Hai giây sau, Đường Tâm Quyết không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu ta mà cô hỏi lại: “Phùng Uyển đi đâu rồi?”

Triệu Minh Đào vô thức nhìn về phía chỗ trống cạnh mình, bĩu môi: “Nhất định là lại đi tìm Tôn Thiến chơi rồi, hai người đó chắc chắn biết tại sao Vương Bằng bị thầy chủ nhiệm tóm đi, thế mà cứ lằng nhà lằng nhằng không chịu nói. Tao ghét nhất cái thói già mồm của mấy đứa con gái bọn mày. Lý Tiểu Vũ, mày cũng đừng có mà học theo hai đứa đó, tự biết mình tí đi.”

Nghe giọng điệu vênh váo hất hàm của cậu ta, cô hơi giật mình một chút, sau đó nở một nụ cười thật nhẹ: “Vậy là, cậu đang dạy tôi làm con gái như thế nào đấy à?”

Triệu Minh Đào: “…”

Nghe cô hỏi lại bằng chất giọng dịu dàng nhỏ nhẹ, cậu ta sững sờ một lúc mới có phản ứng, thẹn quá hóa giận: “Mày có ý gì? Tao không thèm để ý đến mày nữa, trọng tâm câu chuyện còn nghe không thủng, bảo sao bọn Phùng Uyển chưa bao giờ chơi với mày.”

Vừa nói xong, chuông tan học vang lên, phòng học vốn đang yên tĩnh lập tức ồn ào nhốn nháo hẳn lên. Có người đến tìm Triệu Minh Đào chơi bóng rổ, cậu ta lập tức đứng dậy, trước khi đi còn không quên quay lại trừng mắt nhìn Đường Tâm Quyết: “Để bài tập ngữ văn lên bàn tao, tí tiết sau tao cần chép, nhớ chưa?”

Cửa lớp đóng lại cái rầm, cô ngồi một mình giữa căn phòng học ồn ã này nhưng bầu không khí xung quanh cô lại có vẻ lạnh lùng và xa cách.

Đường Tâm Quyết suy nghĩ một chút, bắt đầu quan sát chỗ ngồi của mình, hay nói đúng hơn là chỗ ngồi của “Lý Tiểu Vũ”. Dưới mặt bàn có ngăn bàn, bên trong để một ít đồ đạc lộn xộn, cô lấy đống sách vở bài thi để ngoài cùng ra, một đống bình thủy tinh nhỏ liền lăn ra ngoài.

Đường Tâm Quyết gom mớ bình thủy tinh lại. Có vài bình nhét cuộn giấy, lại có bình nhét vỏ thuốc con nhộng, còn lại là dây đỏ, chất lỏng gì đó màu đỏ, cát sỏi vụn và những vật chất cô không phân biệt được.

Đường Tâm Quyết rút một tờ giấy trong bình ra, trên giấy có ghi ngày tháng và vài dòng chữ nhỏ.

“Ngày 5 tháng 9, Vương Bằng bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng nói chuyện, mình đứng ngoài cửa nghe được, cậu ta bị gọi vì viết thư tình cho Phùng Uyển.”

Chắc đây chính là chuyện mà Triệu Minh Đào vừa hỏi. Đường Tâm Quyết xem xong thì cuộn giấy lại, mở tờ tiếp theo.

“Ngày 4 tháng 9, mình đi theo Vương Bằng ra cổng trường, bị đám Phùng Uyển phát hiện, bọn nó cười nhạo mình, nói mình là chó theo đuôi.”

“Buổi sáng ngày 3 tháng 9, mình phát hiện Phùng Uyển mang băng vệ sinh đến trường. Kì kinh tháng này của nó muộn hơn tháng trước, hình như còn đau hơn nữa.”

“Buổi trưa ngày 2 tháng 9, Triệu Minh Đào ăn cơm thịt kho bị chảy máu miệng, chạy vào nhà vệ sinh súc miệng. Tiếc là mình không thể vào nhà vệ sinh nam được, không thấy rõ chảy máu có nghiêm trọng không…”



Xem xong hơn mười tờ giấy, hình tượng của “Lý Tiểu Vũ” cũng dần dần được xây dựng trong đầu Đường Tâm Quyết: Một kẻ rình rập biến thái.

Theo những tờ giấy ghi chép này, Lý Tiểu Vũ chẳng những thích lén lút theo dõi rình mò người khác, mà còn ghi những điều không may hoặc là những lần bị thương của người ta lại, giấu vào trong bình thủy tinh.

Trừ mấy cái này, trong ngăn bàn còn có quyển nhật kí có khóa mã, không biết mật mã thì không thể đọc nội dung bên trong, vậy nên Đường Tâm Quyết tạm thời bỏ qua, sắp xếp lại những manh mối hiện có đã.

Dựa vào những chi tiết từ đầu tới giờ, cái mà trò chơi này gọi là “Xem lại thật kĩ” chính là kéo thí sinh vào trong phim, để cho thí sinh trải nghiệm toàn bộ câu chuyện dưới góc nhìn của diễn viên.

Bây giờ, cô là “Lý Tiểu Vũ”.

Đường Tâm Quyết đẩy bàn đứng dậy, bắt đầu đi lại xem xét cả phòng học.

Nội dung cốt truyện chính thức của bộ phim “Bản ghi chép tử vong của lớp 12-1” này chỉ dài đúng năm phút, có ba nhân vật liên quan: Vương Bằng, Phùng Uyển, thầy chủ nhiệm.

Mà trong đáp án trắc nghiệm lại có bốn người, bao gồm cả Lý Tiểu Vũ, đều là học sinh lớp này. Có một điều trùng hợp, tất cả bọn họ đều xuất hiện trong những mảnh giấy ghi chép của Lý Tiểu Vũ, có thể nhận ra Lý Tiểu Vũ có ác ý với họ.

Như vậy, kết cục gần như cả lớp biến thành quỷ trong phim, có phải là giấc mơ của Lý Tiểu Vũ không?

Đường Tâm Quyết dừng lại trước bàn đầu hàng gần cửa ra vào.

Gió thổi lật trang sách trên mặt bàn, để lộ nhãn vở bên dưới ghi tên Vương Bằng.

Xem ra đây mới là chỗ ngồi của Vương Bằng thật.

Lật quyển sách của người ngồi cùng bàn cậu ta lên, nhãn vở ghi tên Tôn Thiến.

Vậy còn một người cuối cùng chưa xuất hiện… Đường Tâm Quyết nhìn về phía chỗ ngồi sau chỗ Tôn Thiến.

“Bỏ tay ra! Mày đang làm gì đấy hả?”

Bỗng có tiếng quát to giật giọng, một nam sinh tóc ngắn bước nhanh tới, dừng lại ở chỗ ngồi sau chỗ Tôn Thiến, cảnh giác xem xét đồ đạc trên mặt bàn, thấy không thiếu thứ gì rồi mới ngẩng đầu lên, nhướn mày lạnh lùng nói với Đường Tâm Quyết: “Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám trộm đồ của tao, tao sẽ đánh gãy chân rồi lột sạch đồ mày ném vào chuồng cho chó ăn!”

Đường Tâm Quyết hỏi dò: “Cậu là Tiền Chí?”

“Nói nhảm, tao không phải Tiền Chí thì là bố mày à?” Nam sinh hùng hùng hổ hổ vơ đồ vào ba lô, bước lên đẩy cô: “Nhìn mày là thấy bực cả mình, cút cút cút.”

Nhưng còn chưa kịp chạm vào vai cô thì cánh tay Tiền Chí đã bị chặn lại, cuối cùng còn bị cô trở tay giữ chặt. Cậu ta cười khẩy: “Mày còn dám động tay động chân à? Tao thấy mày muốn chết… Đau đau đau!”

Chưa nói hết câu Tiền Chí đã trợn tròn mắt kinh hoàng, cậu ta dùng sức giật tay lại, nhưng cánh tay lại như bị kìm sắt ghim chặt, cổ tay cảm nhận được một cơn đau thấu xương khiến cậu ta phải nhăn mặt nhíu mày kêu rên, sau đó cậu ta bị đẩy nhẹ một cái ngã ngồi về chỗ.

Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng thu tay lại như không có việc gì, thản nhiên hỏi: “Cậu biết Vương Bằng và Tôn Thiến bây giờ đang ở đâu không?”

Tiền Chí xoa xoa cánh tay, nhìn cô như nhìn thấy quỷ: “Sao tao biết được… Khoan khoan, mày đừng tới đây! Tao biết, tao biết mà!”

Cậu ta nói nhanh: “Vương Bằng là lớp trưởng, giờ chắc đang ở trong văn phòng chờ lấy bài tập. Còn Tôn Thiến… Tôn Thiến ở cùng Phùng Uyển, nhưng mà ở đâu thì tao không biết.”

Nói xong cậu ta vội vàng xách ba lô lên chạy, cứ như sợ Đường Tâm Quyết lại xuống tay lần nữa. Nhưng vừa nhấc chân lên đã đứng khực lại, quai đeo ba lô bị túm giật ngược ra sau.

Tiền Chí: “…”

Đường Tâm Quyết hỏi tiếp: “Trước đây tôi từng trộm đồ rồi à? Khi nào?”

Tiền Chí: “Ờ, cả lớp đều nói vậy…”

Tay Đường Tâm Quyết giật mạnh hơn: “Ai nói?”

Tiền Chí nuốt nước bọt, nhanh nhẹn đổi giọng: “Là Phùng Uyển và Tôn Thiến! Bọn họ nói với mọi người là mày trộm đồ, muốn tính sổ thì đi mà tìm bọn nó ấy, tao không biết gì hết!”

Nói xong, cậu ta nhân dịp Đường Tâm Quyết thả lỏng tay, chớp thời cơ chạy biến.

Nam sinh mất hút khỏi cửa lớp.

Đường Tâm Quyết nhấc chân đuổi theo, nhưng cô nhìn về hướng Tiền Chí chạy trốn lại chỉ thấy hành lang trống không.

Tiếng học sinh cười đùa ầm ĩ, tiếng nói chuyện nhốn nháo, những người đang qua lại, tất cả đều biến mất.

Đường Tâm Quyết cảm nhận bầu không khí yên tĩnh khác thường, híp mắt lại.

Cô nhận ra một chuyện: Nếu bộ phim kia nói về một “Giấc mơ”, vậy bây giờ cô đang ở trong thực tại trước khi giấc mơ đó xảy ra, hay cô đang ở trong một phiên bản khác của giấc mơ?

Đường Tâm Quyết lập tức sử dụng “Đánh giá” lên mình và môi trường xung quanh, tin tức nhảy ra trong đầu cô:

[Một nữ sinh cấp ba loài người bình thường không có gì lạ.]

[Một trường học bình thường không có gì lạ. Có lẽ trong trường ẩn giấu câu chuyện cũ nào đó.]

Đường Tâm Quyết thấy kết quả như vậy bèn không thèm để ý đến nữa, cô nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm nhận từ sâu trong tiềm thức.

[Khống chế tinh thần (cấp 1): Bước đầu của việc tự khống chế là phải biết kiềm chế. Bạn hiểu khá rõ tinh thần của mình.]

Nếu như đây là một giấc mơ, vậy tinh thần lực sẽ phát hiện ra… Một lúc lâu sau, Đường Tâm Quyết mở bừng mắt, xác định được đây là thực tại.

Nếu là thực tại mà lại xuất hiện đoạn đứt gãy không gian, vậy chỉ có thể là… Thiết lập vốn có của bộ phim này.

Suy nghĩ lướt qua, Đường Tâm Quyết đi vào sâu trong hành lang, đi đến tận khi có tiếng hát văng vẳng trong hành lang yên tĩnh cô mới dừng lại.

Chỗ góc cua trước mặt có một cái nhà vệ sinh, tiếng hát và tiếng cười đều vọng từ trong đó ra.

Đường Tâm Quyết bước vào, thấy hai nữ sinh tóc dài đang quay lưng về phía bồn rửa tay, tựa cửa sổ tám chuyện.

“Thật á? Vương Bằng thật sự gửi thư tình cho cậu hả?”

Một nữ sinh có búi tóc nửa đầu hỏi nữ sinh tóc dài còn lại.

Tóc dài cười khanh khách: “Đương nhiên rồi, tớ đã thấy tận mắt lá thư đó trong văn phòng mà. Tiếc là Triệu Minh Đào ngồi cùng bàn tớ mách lẻo với thầy nên tớ chưa kịp xem nội dung. Cậu nói xem, liệu có phải cả hai người đó đều thích tớ không?”

Tóc búi cũng cười: “Sao cậu biết là Triệu Minh Đào mách lẻo?”

“Thư tình để trong ngăn bàn tớ, tớ lại không ở đấy, trừ cậu ta ra thì ai biết được nữa?”

Hai người ríu rít nói chuyện, không để ý thấy có người đến. Đường Tâm Quyết đến gần bồn rửa tay, phát hiện có một cái di động để trên bồn rửa đang phát nhạc, tiếng hát trong trẻo của thiếu nữ vang vọng:

“Nếu bạn thấy những gì tôi thấy”

“Bạn sẽ hiểu tôi”

“Nếu bạn trở thành tôi”

“Bạn cũng sẽ lựa chọn giống tôi”

“Chúng ta đều giống nhau”

“Tất cả mọi người đều giống nhau”

“Chào mừng đã bước vào thế giới của chúng tôi”

“Hiểu rõ tất cả những gì mà chúng tôi làm…”

Tiếng nói chuyện ríu rít sau lưng biến mất, Đường Tâm Quyết nhanh nhẹn giật lùi lại một bước, cây thông bồn cầu xuất hiện trong tay, ngăn cản một vật gì đó vừa rơi xuống.

Vật vừa rơi xuống là một mảng trần nhà.

Một mảng, hai mảng, càng ngày càng nhiều mảng trần rơi xuống, vết nứt lan rộng ra bốn góc, vách tường trắng cũng bắt đầu tróc ra, ố vàng bẩn thỉu. Mà cùng lúc đó, hai nữ sinh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện cũng không thấy đâu nữa.

Tấm gương treo trên bồn rửa tay phản chiếu gương mặt của “Lý Tiểu Vũ”.

Từng mảng da thịt tróc khỏi cơ thể héo quắt của nữ sinh tóc ngắn như những mảng tường xung quanh, để lại vệt máu đỏ sậm. Cô ta nhếch miệng, nở nụ cười với Đường Tâm Quyết đứng ngoài tấm gương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi