TRỢ LÝ LÂM CÓ LỜI MUỐN NÓI

Hai ngày sau, Hạ Kiến Sơn và Ngụy Tuyền hặn gặp mặt ở văn phòng luật sư.

Địa điểm là Ngụy Tuyền chọn, cô không muốn đến Vạn Trúc, hơn nữa yêu cầu nơi có camera có thể ghi lại toàn bộ quá trình, Hạ Kiến Sơn đồng ý. Vốn phòng pháp luật và công tác xã hội đều muốn vào cùng nhưng Hạ Kiến Sơn từ chối: “Không cần thiết, tôi muốn nói chuyện riêng.”

Khác hẳn thái độ hùng hổ trên mạng, Ngụy Tuyền ngồi trong văn phòng với sắc mặt tiều tụy và biểu cảm ngơ ngác. Có thể nhìn ra việc Chu Đông Huy qua đời khiến cô chịu ảnh hưởng không nhỏ. Hạ Kiến Sơn đặt tài liệu trong tay xuống, chủ động mở lời: “Chào cô, tôi là tổng giám đốc Vạn Trúc – Hạ Kiến Sơn.”

Dường như Ngụy Tuyền hoảng sợ, có lẽ không ngờ một người bình thường chỉ xuất hiện trên các bài báo khi đối diện với mình lại bình đạm như vậy, dù sao trước đó cả hai đều không có ấn tượng tốt về nhau. Chỉ là Hạ Kiến Sơn cho người ta cảm giác áp lực, dù hắn rất lịch sự nhưng Ngụy Tuyền vẫn không tự chủ được mà cảm thấy căng thẳng.

Hạ Kiến Sơn đi vào thẳng vấn đề: “Là thế này, chúng ta bàn về tố cáo của cô Ngụy trước.”

Ngụy Tuyền khôi phục tinh thần, cười lạnh: “Bao nhiêu người mắng tôi là vòi tiền. Hôm nay trước mặt anh, tôi muốn nói rõ ràng, bồi thường bao nhiêu thì bồi thường, tôi không đòi hỏi, nhưng Vạn Trúc mấy người phải xin lỗi, công bố những kẻ bắt nạt chồng tôi rồi sa thải, tôi cần một câu trả lời thích đáng.”

Hạ Kiến Sơn gật đầu: “Đầu tiên tôi muốn xác nhận sau khi Chu Đông Huy xảy ra chuyện, công ty đã liên hệ xe cứu thương và cảnh sát, có camera và khai báo bên phía cảnh sát, tôi tin là cô không có nghi vấn về vấn đề này. Mà vấn đề cô đề cập, trên thực tế không tồn tại áp bức, không có ai như vậy. Có lẽ cô không biết, công ty có cơ chế báo cáo trực tiếp, nhân viên nào cũng có thể vượt qua các cấp để tìm đến tôi và khiếu nại.”

“Không thể nào! Một người trung thực như chồng tôi làm việc ở Vạn Trúc nhiều năm như thế! Buổi sáng đi làm vẫn bình thường…” Nói đến đây, Ngụy Tuyền nghẹn ngào, “… Là mấy người bắt nạt người trung thực… Tên họ Lâm chính là người lần trước… lần trước giảm lương anh ấy… huhuhu…”

Hạ Kiến Sơn kiên nhẫn chờ một lát rồi nói tiếp: “Cô Ngụy, cô luôn chắc chắn công ty có người bắt nạt anh ta, bằng chứng cùng lắm là lịch sử trò chuyện cộng thêm phỏng đoán, vậy cô có từng nghi ngờ chồng lừa dối mình hay không?”

Ngụy Tuyền với hai mắt đỏ ửng nhìn về phía Hạ Kiến Sơn: “Anh nói xem ấy lừa tôi cái gì? Vì sao phải lừa? Lừa thế để làm gì?”

Hạ Kiến Sơn rút một tập tài liệu đưa cho Ngụy Tuyền: “Mỗi ngày Chu Đông Huy ở tập đoàn tăng ca, điều này không sai, nhưng đều là làm thêm bên ngoài, đây là tệp tin trong máy tính anh ta, đã ghi chú lịch sử chỉnh sửa lần cuối, toàn bộ là việc riêng, có dựng quảng cáo, video, kịch bản… Chúng tôi đã liên hệ công ty có liên quan để xác nhận, đồng thời nắm bắt thêm được vài thông tin.”

“Nguyên nhân anh ta bị cắt chức giảm lương không phải bị cố ý nhằm vào mà bởi hiệu suất làm việc trong một năm nay không khả quan, làm thêm ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái làm việc. Công ty vốn định sa thải, là người họ Lâm trong miệng cô giữ lại.”

Ngụy Tuyền đứng lên: “Không thể nào!”

Ngụy Tuyền trừng Hạ Kiến Sơn.

Hạ Kiến Sơn lấy một chồng tài liệu khác: “Đây là lịch sử trò chuyện liên quan đến Chu Đông Huy ở các phần mềm khác nhau, trong lúc tán gẫu, có thể thấy nhiều vấn đề, ví như cô luôn quản lý tiền lương của anh ta, mấy năm nay hai người tích góp chuẩn bị mua nhà, hơn nữa còn ghi lại số tiền anh ta vay từng người.”

Ngụy Tuyền hất tài liệu: “Anh muốn nói gì? Bởi vì tôi ép mua nhà nên anh ấy mới phải liều mạng kiếm tiền, sau đó suy kiệt mà c.hết? Anh cho rằng là tôi đẩy anh ấy đến bờ vực?”

Hạ Kiến Sơn im lặng, sau đó hỏi một vấn đề không liên quan: “Cô Ngụy, lúc trước vì sao cô thu thẻ lương của anh ta? Theo như cách nói của anh ta thì hình như hai năm trước cô mới quản lý tiền lương.”

Ánh mắt Ngụy Tuyền né tránh, không trả lời.

“Vì vé số à? Nhân viên cùng phòng nói anh ta thích mua vé số, gần như ngày nào cũng mua, bình thường là người ngờ nghệch nhưng lại nhạy cảm với những con số. Chúng tôi phát hiện một tệp tin trong máy tính anh ta ghi chép lại chi phí cũng như số anh ta chọn mỗi ngày, tổng chi phí lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

“Anh ta bảo muốn mua nhà cạnh trường học, sau đó bắt đầu vay tiền, cô biết không?”

Hô hấp Ngụy Tuyền dồn dập hẳn lên.

Chu Đông Huy là người chỉ biết viết các thứ, vấn đề khác hỏi dăm ba câu là không hiểu gì, không uống rượu, không hút thuốc, không hay đi du lịch, sở thích lớn nhất là mua vé số, mọi chuyện trong nhà do Ngụy Tuyền làm chủ, nói thế nào thì là thế ấy. Vì tin tưởng mà từ khi kết hôn, Ngụy Tuyền chưa bao giờ quản lý tiền lương của Chu Đông Huy, nhưng cô không ngờ một chiếc vé số nho nhỏ có thể khiến người ta táng gia bại sản. Ngoài chi phí cần thiết cho gia đình thì số tiền còn lại Chu Đông Huy đập hết vào vé số, không dư lại đồng nào. Hai năm trước, bọn họ suýt ly hôn vì vấn đề này, sau đó anh ta bảo đảm, cộng thêm việc nộp lại thẻ lương mới xem như giải quyết xong. Cô không nhất định phải mua nhà cạnh trường học, chỉ hy vọng anh ta đừng tiêu tiền lung tung, nên cố gắng một chút, mà không ngờ anh ta chưa từ bỏ ý định, thậm chí lấy danh nghĩa mua nhà mà vay tiền người ta mua vé số.

Hạ Kiến Sơn nhìn biểu cảm Ngụy Tuyền là biết cô không hay biết gì: “Tôi đoán anh ta lừa cô là bởi anh ta vay tiền không phải để mua nhà mà là mua vé số, đáng tiếc không trúng thưởng, chỉ có thể thông qua làm thêm để tiết kiệm tiền, anh ta không dám nói với cô.”

“Hèn nhát và không biết xấu hổ.”

“Thì sao, Vạn Trúc có thể đùn đẩy trách nhiệm lên người khác chứ gì, một lãnh đạo như anh có cơ hội chỉ chỉ trỏ trỏ đúng không? Đúng vậy, là chúng tôi không có vận may, chúng tôi nghèo khó không có ý chí, chỉ biết mua vé số mong có ngày đổi đời, xứng đáng bị kẻ có tiền khinh bỉ… Chúng tôi… tôi… huhuhu…” Ý thức được những điều Hạ Kiến Sơn nói là thật, cảm xúc Ngụy Tuyền bùng nổ, gào khóc.

“Vạn Trúc sẽ không đùn đẩy trách nhiệm cũng như không chấp nhận lên án vô cớ. Vạn Trúc cảm ơn mấy năm nay Chu Đông Huy cố gắng cống hiến, cô nên hiểu chúng tôi gửi văn bản luật cho cô nhưng sẽ không thật sự làm gì.”

“Bao gồm những điều tôi từng nói, đồng nghiệp của tôi hẳn là đã giải thích nhưng cô luôn từ chối trao đổi. Cô Ngụy, nói thật, nếu không phải truyền thông thêm dầu vào lửa thì chuyện này đã giải quyết xong từ lâu rồi, mà hiện tại, đồng nghiệp của tôi vì một chuyện không hề liên quan mà phải chịu lời đồn thổi và nhục mạ khủng khiếp.”

“Thế giới này đã quá khắc nghiệt, vì sao cô phải làm xấu mặt một người bình thường sống nghiêm túc như chính mình chứ?”

Cả căn phòng chỉ còn tiếng khóc thê lương của Ngụy Tuyền.

Sau đó, Vạn Trúc cùng Ngụy Tuyền tiến hành đàm phán lần thứ hai, chính thức chấm dứt chuyện này.

Chu Đông Huy đột tử trong lúc làm việc nên Vạn Trúc vẫn tiến hành bồi thường theo quyết định; Ngụy Tuyền xóa bài viết trên Weibo, hơn nữa thông qua báo đài viết đơn xin lỗi Vạn Trúc; các tài khoản và công ty truyền thông bịa đặt và thêm dầu vào lửa đều nhận được văn bản pháp luật từ phía Vạn Trúc… Vụ tranh cãi này dần đi vào hồi kết.

Chỉ có Lâm Hồi, sự việc giải quyết xong khiến anh thở phào một hơi nhưng nội tâm vẫn cảm thấy khó hiểu: “Rõ ràng tình cảm sâu nặng, có chuyện sao không nói, để đến nông nỗi như vậy?”

Hạ Kiến Sơn cảm thấy chắc hẳn Lâm Hồi được sinh ra trong một gia đình êm ấm, anh không biết trên đời này có nhiều cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng: Bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường, chồng nhìn lên bầu trời, vợ nghĩ về mặt đất.

Trên thế gian, thứ không chống lại được thời gian là tình cảm giữa người và người.



Cuộc họp kết thúc, Lâm Hồi vừa sắp xếp tài liệu vừa liếc Hạ Kiến Sơn, anh cảm thấy hình như hôm nay Hạ Kiến Sơn hơi thất thần, nhiều lần cả phòng dừng lại chờ mà hắn không phát hiện ra. Giống như hiện tại, rõ ràng đã kết thúc, mọi người đã rời đi hết nhưng Hạ Kiến Sơn vẫn ngồi chỗ cũ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lâm Hồi mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Sếp Hạ, lúc trước sếp Hạ Chiêu có đề cập chuyện mời khách đúng không? Tôi xác nhận với phòng nhân sự và Annie tình hình làm việc của Triệu Hiểu Hiểu, các mặt vẫn ổn, ngoài ra ba cô ấy là Triệu Thao từng là làm trong cơ quan dân sự và an sinh xã hội thành phố, hiện đã về hưu. Anh xem xét một chút, nếu không thành vấn đề thì để tôi sắp xếp thời gian.”

Hạ Kiến Sơn hoàn hồn.

Với Hạ Kiến Sơn, ăn bữa cơm này hay không không sao cả, điều hắn quan tâm là một vấn đề khác: “Cậu từng có ý định rời khỏi Vạn Trúc?”

Lâm Hồi tạm dừng động tác, trong nháy mắt ấy, anh cho rằng Hạ Kiến Sơn nhìn ra suy nghĩ của mình trong khoảng thời gian này, trong đầu hiện lên vài ý tưởng, cuối cùng cười gượng: “Sếp Hạ…”

“Nếu phải đi thì không cần viết đơn xin từ chức.” Hạ Kiến Sơn nghiêm túc nhìn anh, “Nhất định phải nói thẳng với tôi.”

Lâm Hồi bị giọng điệu nghiêm túc của hắn làm cho bối rối: “Sếp Hạ…”

Hạ Kiến Sơn lắc đầu, tựa như không muốn nhiều lời. Hắn đứng dậy rời đi, để Lâm Hồi đứng đó nhìn theo, bóng lưng trở nên xa xôi.

    Bình luận

    Truyện đang đọc

    Báo lỗi