TRỢ LÝ LÂM CÓ LỜI MUỐN NÓI

Bữa cơm giữa Hạ Chiêu, Hạ Kiến Sơn và Triệu Thao đã xác định được thời gian.

Lúc Lâm Hồi xác nhận lại với Hạ Kiến Sơn, hắn yêu cầu: “Đến lúc đó cậu đi với tôi.”

“Dạ?”  Lâm Hồi khó xử, “Đây là tụ tập cá nhân, không thích hợp đâu.”

“Chẳng phải là cậu sắp xếp giúp bọn họ à? Theo lý thuyết, cậu phải đi cùng.”

Lời Hạ Kiến Sơn nói không sai, Lâm Hồi đành phải nghe theo. Thấy đối phương cúi đầu tiếp tục đọc tư liệu, biết hắn không thay đổi ý định nên thôi.

Địa điểm là một nhà hàng có tiếng ở Kinh Hoa. Lúc Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi đến, Hạ Chiêu và Triệu Thao đã trò chuyện say sưa trong phòng, bên cạnh Triệu Thao là một cô gái tóc ngắn đang cúi đầu xem điện thoại, đó là Triệu Hiểu Hiểu. Triệu Hiểu Hiểu là người đầu tiên phát hiện bọn họ đến, cô hơi hoảng, đứng dậy: “Chào sếp Hạ, sếp Lâm.”

Tiếng nói thu hút ánh nhìn của hai người đang tán gẫu, Hạ Chiêu có vẻ không quá ngạc nhiên khi Lâm Hồi cùng xuất hiện, gật đầu: “Đến rồi à, mau ngồi đi.”

Bầu không khí bữa cơm xem như hòa hợp. Tuy Hạ Kiến Sơn không nói nhiều lắm, phần lớn đều là Hạ Chiêu, Triệu Thao và Lâm Hồi nói nhưng biểu cảm thoải mái, xem ra tâm trạng không tệ. Triệu Thao về hưu theo chế độ, làm việc có quy tắc, lần này mời khách chủ yếu là lót đường cho con gái. Dù sao Triệu Hiểu Hiểu mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm xã hội, ông hy vọng sau khi cô tiến vào một tập đoàn lớn như Vạn Trúc có thể phát triển thêm một bước. Ông hao tâm vì con gái giống như bất cứ người cha bình thường nào trên đời, vừa cảm ơn Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi chiếu cố con gái, vừa âm thầm khen con gái ưu tú, khiến cả quá trình Triệu Hiểu Hiểu ngại ngùng mở miệng, vẫn luôn cúi đầu dùng bữa.

Sau khi kết thúc, mấy người đứng ở ven đường chào tạm biệt. Triệu Thao hỏi Lâm Hồi có cần xe đón không, Lâm Hồi lắc đầu: “Tôi và sếp Hạ lái xe, chúng tôi quay về công ty luôn, chín giờ có một cuộc họp trực tuyến.”

Triệu Thao tạm dừng một lát, sau đó “Ai u” một tiếng, đẩy Triệu Hiểu Hiểu bên cạnh lên trước: “Đúng lúc quá, Hiểu Hiểu, con đi theo giúp đỡ sếp Lâm đi.”

Triệu Hiểu Hiểu cạn lời, cô không muốn đi, bèn giả ngu nhìn ba mình: “Dạ?”

Triệu Thao bất lực, cắn răng hạ giọng: “Đi theo học tập, biểu hiện tốt một chút.”

Lâm Hồi nhìn hai cha con, thấy hơi buồn cười, vì thế chủ động mở miệng giúp Triệu Hiểu Hiểu giải vây: “Không cần, tôi…”

“Ừ.” Hạ Kiến Sơn đứng bên cạnh bất ngờ lên tiếng, “Thế thì cùng đi.”

Nụ cười của Lâm Hồi cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn Hạ Kiến Sơn bằng ánh mắt dò hỏi, Hạ Kiến Sơn bình tĩnh nhìn lại, đứng bất động. Hai người cứ nhìn nhau như thế một lát, Lâm Hồi bại trận trước, bất đắc dĩ gật đầu: “… Vậy mời Hiểu Hiểu đến hỗ trợ, tính phí tăng ca cho cô.”

Trên đường về công ty, Lâm Hồi lái xe, Triệu Hiểu Hiểu ngồi ghế phó lái nghịch điện thoại, Hạ Kiến Sơn vẫn ngồi hàng ghế sau. Lâm Hồi không biết Hạ Kiến Sơn nghĩ gì, anh không cho rằng chỉ một bữa cơm đã khiến Hạ Kiến Sơn nhìn Triệu Hiểu Hiểu bằng con mắt khác, hơn nữa trước giờ mở bao nhiêu cuộc họp trực tuyến không cần thêm ai hỗ trợ. Lâm Hồi nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, không biết Hạ Kiến Sơn đã ngẩng đầu từ bao giờ, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lâm Hồi hắng giọng, rời mắt sang chỗ khác.

Lâm Hồi cảm thấy tâm trạng Hạ Kiến Sơn dạo này ngày càng khó đoán, dường như có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi, điều này khiến anh bất an.

Trở lại công ty, còn gần bốn mươi phút nữa là cuộc họp bắt đầu. Lâm Hồi vừa giúp Hạ Kiến Sơn sửa sang lại tài liệu cần dùng vừa trao đổi với Triệu Hiểu Hiểu nội dung và trình tự công việc. Tự nhiên kéo Triệu Hiểu Hiểu tới tăng ca, Lâm Hồi rất xin lỗi, nhưng anh vẫn làm hết phận sự, hy vọng có thể dạy Triệu Hiểu Hiểu gì đó. Sau đó Lâm Hồi phát hiện Triệu Hiểu Hiểu rất thông minh, phản ứng nhanh nhạy, học một hiểu mười, tuy thiếu kinh nghiệm nhưng là người có thể bồi dưỡng thêm.

Hai người chuẩn bị rất nhanh, Lâm Hồi là trợ lý nên phải tham dự, anh nhìn đồng hồ, giao việc cho Triệu Hiểu Hiểu: “Lát nữa mở họp, cô xuống tầng mua cho sếp Hạ một ly cà phê, mang lên thì nhắn cho tôi, sau đó về nhà đi, ngày mai bổ sung đơn xin tăng ca.”

Triệu Hiểu Hiểu gật đầu liên tục: “Trợ lý Lâm muốn uống gì?” Chỉ một thời gian ngắn ngủi mà Triệu Hiểu Hiểu đã thân với Lâm Hồi, không khách sáo gọi anh là “sếp Lâm” mà giống nhân viên trong công ty gọi “trợ lý Lâm”, Lâm Hồi lắc đầu: “Tôi không uống cà phê, cô mua cho anh ấy là được.”

Triệu Hiểu Hiểu vừa đi, văn phòng yên tĩnh lại.

Lâm Hồi cầm sổ ghi chú vào phòng họp, cuộc họp video một tiếng rưỡi, cả quá trình Hạ Kiến Sơn dùng tiếng Anh, Lâm Hồi sẽ ở bên cạnh ghi chú các trọng điểm. Không hiểu vì sao, trong thời đại công nghệ cao phát triển, anh vẫn thích dùng bút ghi lại những thứ quan trọng. Nhưng trình độ tiếng Anh của anh không bằng Hạ Kiến Sơn, lần đầu tiên mở họp xuyên quốc gia thế này, cả quá trình chỉ viết được năm câu và sáu từ đơn, tâm trạng rơi vào hầm băng, đời này anh chưa từng mất mặt như thế. Thật ra Hạ Kiến Sơn không nói gì, còn tìm một số tư liệu giúp anh bổ sung, các cuộc họp sau đó hắn cố ý giảm tốc độ nói chuyện, thậm chí mỗi khi thấy Lâm Hồi cau mày, hắn sẽ chậm lại.

Có lẽ chính Hạ Kiến Sơn cũng không chú ý, bản thân rất kiên nhẫn với Lâm Hồi.

Cuộc họp kết thúc, Hạ Kiến Sơn vừa giúp Lâm Hồi tổng kết nội cung vừa hỏi: “Cô ấy thế nào?”

“Ai?”

“Triệu Hiểu Hiểu.”

“Ồ, không tệ, rất thông minh.”

“Thế cứ như thế.” Hạ Kiến Sơn cuộn tờ giấy gõ lên bàn, “Để Triệu Hiểu Hiểu làm thư ký của cậu.”

Lâm Hồi chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”

“Ngày mai báo lại với phòng nhân sự, bắt đầu từ tuần sau để Triệu Hiểu Hiểu làm thư ký của cậu.”

Lâm Hồi choáng váng: “Sếp Hạ, tôi chưa từng nói là mình cần thêm người.”

“Đây là quyết định đột xuất của tôi.”

Lâm Hồi bình tĩnh phản bác: “Tôi có cách sắp xếp công việc cho mình, đồng thời hiểu rõ năng lực của mình đến đâu, tôi không cần thêm thư ký.”

Hạ Kiến Sơn khó hiểu: “Giúp cậu chia sẻ công việc không tốt hơn à?”

Lâm Hồi nóng nảy: “Vì sao anh không hỏi ý kiến của tôi?”

Lâm Hồi mím môi, hai mắt nhìn thẳng, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng – anh đang nén giận.

Hạ Kiến Sơn nghĩ thầm, cậu ấy lại từ chối mình lần nữa. Nhưng giờ phút này, hắn không muốn thỏa hiệp.

“Cậu quên lúc trước đã nói gì với tôi rồi?”

Lâm Hồi vừa giận vừa hoang mang nhìn Hạ Kiến Sơn.

“Cậu nói cậu tin tưởng tôi.” Hạ Kiến Sơn nhẹ giọng.

Lâm Hồi nghẹn lời.

Anh như biến thành chú mèo bị túm gáy, dù không cam lòng cũng không thể không hết giận. Lâm Hồi bình tĩnh lại, nhận ra mình hơi kích động. Hạ Kiến Sơn không phải người đột nhiên nổi hứng mà luân chuyển vị trí lung tung, hắn cũng không hiểu tâm tư rối bời trong lòng anh, chỉ đơn thuần nhìn từ góc độ công việc mà cảm thấy anh cần thêm người hỗ trợ. Lâm Hồi âm thầm tìm từ, tuy cảm thấy cả ngày hôm nay Hạ Kiến Sơn có gì đó kì lạ nhưng vẫn hy vọng hắn đổi ý, “Sếp Hạ, tôi cho rằng…”

“Tin tôi đi.”

Hạ Kiến Sơn ngắt lời, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nghiêm túc đưa ra yêu cầu:

“Lâm Hồi, tin tôi giống như cậu đã nói.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi