TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Bạch Thiệu Huy và Hà Văn hai song song bước vào, một người lãnh đạm cùng một người lại vô cùng lạnh lùng.

Cũng không biết là vô tình hay hữu ý, khí chất của hai người lại hòa hợp đến lạ, người ngoài nhìn vào chính là vô cùng xứng đôi.

Là người có địa vị đặc biệt, dù muốn điệu thấp thế nào cũng không làm lu mờ được hai người, đi đến đâu hào quang sáng đến đó.

Một người thì gia thế hiển hách, người còn lại cũng vô cùng nổi danh, thậm chí tin đồn hai người không ưa nhau luôn là cái thóp để người nịnh bợ đớp lấy.
Vừa bước vào thì liền có rất nhiều người vây quanh, những thành phần nào thì không cần nói cũng biết.

Cũng có người biết điều mà an phận, cũng có những người không cần thiết phải đu bám như thế.

Lúc trước có chút khó phân biệt những thành phần người, giờ có nhân vật đặc biệt ra rồi thì càng dễ phân biệt ra hơn.
Nhìn đám người trước mặt, Bạch Thiệu Huy liền vô cùng khó chịu, khí thế không ngần ngại mà phóng ra, đám người kia không tự chủ mà rùng mình, đành phải tách ra chừa một con đường cho anh, Hà Văn thì lãnh đạm làm như không có gì mà song song bước qua đám người cùng với Bạch Thiệu Huy.


Hai người đi thẳng đến bàn của đám người Trúc Tịnh Ca mà ngồi.
" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, dạo này hai người thật là linh đó!" Trúc Tịnh Ca uống một ngụm rượu rồi xoay qua nói.
" Xem ra mấy hôm nay cậu ít ăn khổ rồi?!" Bạch Thiệu Huy một ánh mắt cũng lười cho cậu.
" Xì! Đúng là có vợ bỏ bạn." Tịnh Ca chửi thầm trong miệng.

Âm thanh xung quanh có chút ồn nhưng cũng không thể nào lấn át được độ thính của mấy người ngồi trên bàn này.
" Lão đại, không nghĩ tới cậu đem đại tẩu theo đó nha!" Lê Trực cười hắc hắc, làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa nói.
" Câu nói trước đó của cậu vừa vặn lọt vào tai tôi rồi!!" Bạch Thiệu Huy nhấc mí mắt lên, gõ bàn nhìn Lê Trực.
" Không phải chứ, khoảng cách xa như vậy, lại còn rất ồn, nghe thấy được sao?" Không biết vì lí do gì Lê Trực vội nuốt ngụm nước miếng, haha, mình đâu nói gì quá đáng đâu đúng không?! Lúc nãy cảm thấy sống lưng có chút lạnh, mẫn cảm với sát khí quá cũng sẽ rất khổ đó, như hắn hiện tại chẳng hạn.
" Aiyo! Thật là cậu sao Thiệu Huy, mấy năm nay cậu đều không tham dự họp lớp, lần này cậu phải uống phạt cho mấy năm qua đó." Một thanh niên có thân hình khô kệch làm như vô cùng thân thiết đối với Bạch Thiệu Huy nói.

Miệng nói, bàn tay thô thiển còn muốn vỗ vai anh, nhưng chưa kịp hạ xuống liền bị ngăn lại bởi một bản tay thon dài nhưng hữu lực, thậm chí tay đẹp đến mức con gái cũng phải ghen tỵ.
Người thanh niên nói muốn phạt rượu Thiệu Huy kia là Trần Khứ, thân hình hắn thô to đen đúa, hình xăm trên cánh tay cùng vết sẹo dài ngay bên má, dù có mặc Vest đi chăng nữa cũng không thể che dấu đi cái tính côn đồ xã hội đen của mình.

Còn chủ nhân bàn tay xinh đẹp kia không ai khác bất ngờ lại là Lê Trực.

Nhìn thấy chủ nhân của bàn tay kia lại là cái tên yếu ớt nhất trong lớp của trước kia - Lê Trực, Trần Khứ cười gằn, chỉ là một tên vô dụng thì làm được gì, hắn dùng sức ép Lê Trực xuống.
Lê Trực vốn đã cao hơn một mét tám, nhưng ở dưới thân hình khô kệch của Trần Khứ, liền cảm thấy nhỏ bé yếu ớt.

Bọn người kia liền khinh thường cười trên nỗi đau người khác, mở miệng liền kể lại chuyện cũ xưa kia rồi châm biếm nhau.
Tuy nhiên, qua vài phút, cái cảnh mọi người sẽ cho là Lê Trực thê thảm thì ngược lại chẳng có điều gì xảy ra cả, cái này liền làm mọi người ngạc nhiên.

Vài ánh mắt lo lắng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng người trong cuộc liền hoảng sợ, cái tên nhìn như gió thổi sẽ ngã này sao hôm nay lại mạnh như vậy, hắn đã dùng hết sức của mình dồn ép hắn ta nhưng mà ngược lại hắn ta lại càng thong dong.

"Thế nào? Trần Khứ, sau bao nhiêu năm hình như cậu càng ngày càng càng yếu thì phải, yếu vậy thì nhục với cái thân hình kệch cỡm này của cậu lắm!"
Lê Trực vẫn giữ lấy cái tay thô to đó của Trần Khứ, dùng lực một chút bóp mạnh vào khuỷu tay của hắn, một bên châm biếm nói.

Trần Khứ bị dùng lực bất ngờ, đau đớn mà sắc mặt trở nên trắng bệt.
"Lê Trực hình như được rèn luyện rất tốt, cậu ấy mạnh hơn trước nhiều, lúc đó...!" Trúc Tịnh Ca với góc nhìn của một quân nhân mà khen.

Mọi người trên bàn cùng đều gật đầu tán đồng.

Định kể lại chuyện xưa thì đác bị Bạch Thiệu Huy cắt ngang.
"Cậu ta vốn đã mạnh hơn cậu!" Bạch Thiệu Huy lại cho họ một xô nước đá.

Sự thật về thực lực của Lê Trực, anh tất nhiên biết, tên này vốn là từ đầu đã giả heo ăn thịt hổ rồi.
"Hả??? Này, Thiệu Huy cậu có nhầm lẫn gì không vậy?" Nghe xong mọi người liền phản ứng lại.
Lê Trực của trước kia không có một chút lực, thời đi học còn bị rất nhiều bạn bè bắt nạt, kể cả Trần Khứ cũng đã từng tẩn cậu ta mấy lần.

Tuy bây giờ đã mạnh mẽ hơn so với trước đó nhưng dù có luyện tập cỡ nào cũng không thể qua được Tịnh Ca đi, dù sao người ta vẫn còn dán mác quân nhân ưu tú kìa.

Hà Văn cũng ghé mắt nhìn, y cũng không tin tưởng được câu nói trên vì nó quá không sự thật.


Người càng không tin được lần này lại là Giang Hiển, dù sao thời gian tên này bám cậu như đĩa nên cũng hiểu một chút gì đi.
" Sau này sẽ rõ!" Bạch Thiệu Huy chỉ nói thế thôi rồi nhìn Lê Trực cho hắn một ánh mắt, rồi tự mình gắp điểm tâm cho bản thân cùng Hà Văn.

Nghe anh nói thế, mọi người cũng đành nhịn xuống tò mò mà tiếp tục xem kịch.
" Này, Trần Khứ, cậu làm gì đó, một tên trói gà không chặt cậu cũng không xử được." Một giọng nói vịt đực bất mãn vang lên, người này là tên mập Ôn Dịch.
Tên khốn, ngươi lại đây mà tự mình xử! Trần Khứ nghĩ nhưng lại không dám nói ra.
Tay rút lại, đối phương cũng hòa hợp rồi thả ra, hắn nhanh chóng đảo tay muốn đánh vào xương sườn của Lê Trực thì Lê Trực đã nhanh tay hơn cho hắn một cú vào bụng, khiến hắn cuối người, rồi liên tiếp một cái vào khuỵu gối làm hắn đứng không vững mà quỳ xuống, Lê Trực không chỉ đến đó liền tha, một cú đạp từ trên cao giáng xuống, đạp thẳng ngay vào đầu Trần Khứ, mạnh mẽ nhấn mạnh xuống sàn, một tiếng cốp thâm thúy vang lên, Trần Khứ đã không thể gượng dậy được nữa.

Xong việc, Lê Trực ung dung lấy khăn ra lau tay rồi như không có gì quay lại bàn ngồi.
"Đừng mặt dày cho là người thân quen.

Hậu quả dù lớn hay nhỏ vẫn là tự chịu! " Lê Trực để lại một câu rồi xem như việc chẳng liên quan đến mình mà vui đầu vào món ăn trước mặt, còn tỏ ra bộ mặt thõa mãn vì được ăn ngon.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi