TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Sự việc xảy ra vô cùng nhanh và kết thúc cũng vô cùng kì quặc.

Trần Khứ thân hình thô kệch, đánh nhau với người ta không biết bao nhiêu trận cứ như vậy mà thua bởi một tên được biết đến là yếu đến mức gió thổi nhẹ cũng sẽ bay.

Thậm chí Trần Khứ còn bị Lê Trực ngoạn mục đánh cho không ngước đầu lên nỗi.

Âm thanh va chạm vào sàn cũng vô cùng to và thanh, xem ra Trần Khứ có khi đã chầu trời rồi.
Còn tên Lê Trực kia vẫn bộ dáng ung dung thưởng thức bữa ăn cùng ly rượu trên tay của mình.

Hai thái cực khác nhau làm phần lớn người trong đây cảm thấy rợn xương sống, đây là Lê Trực mà bọn họ biết?! Có phải là quá ác rồi hay không?
"Này, Lê Trực, lúc nãy cậu thật soái nha! Mau, lập tức chỉ cách luyện tập cho tớ mau." Còn đám người Bạch Thiệu Huy cảm thấy có chút ngạc nhiên lúc đầu sau thì cũng chẳng cảm thấy gì mới lạ.

Đặc biệt, Trương Mộng Đình càng là thêm phấn khích, cười hì hì khều lấy Lê Trực.
"Soái là đương nhiên.


Nhưng mà , cậu hả, từ bỏ đi là vừa!" Lê Trực chả ngại liêm sỉ vô cùng tự kỉ mà khen bản thân.

Sau đó nghiền ngẫm mà nhìn Trương Mộng Đình, dập tắc mộng ước của cô nàng.

Câu tự kỷ kia rơi vào tai Giang Hiển, làm y giựt giựt mắt nhìn qua, lại còn thêm cái tính tự kỷ, Lê Trực cảm nhận được liền quay qua cười đến để lộ hai hàng răng trắng, muốn có bao nhiêu vô sỉ liền có bấy nhiêu vô sỉ.
"Này, vừa vừa thôi, bộ con gái bọn tớ không được mạnh lên hử?!...!Còn nữa, nói tớ nghe, cậu với A Hiển có gian tình gì?" Câu đầu tiên Mộng Đình làm bộ như giận dữ mà nói lớn, câu thứ hai thì lại như nói vô cùng nhỏ, lí nhí đủ hai người cùng nghe.
"Đừng nhiều chuyện!" Lê Trực híp nguy hiểm liếc nhìn Mộng Đình, chuyện của hắn, hắn một chút cũng không muốn người khác nhiều chuyện mà banh ra.
" Yên tâm, tớ một chút cũng không dám.

Hơ hơ!!" Không biết sao lại thấy lạnh sống lưng quá.

Cái tật tò mò này xém giết chết cô nhiều lần mà vẫn không chừa được.
Sau khi Trần Khứ gục xuống, cả người bị thương không gượng dậy nổi, liền nằm luôn ở đó.

Nhưng mà cảnh tượng đó làm cho những người ở đây khó có thể nhịn nổi, có người đã lén ra khỏi buổi tiệc vù sợ liên lụy, những người còn lại một là sợ quá không dám nhúc nhích, hai là bọn hắn vẫn còn tâm lý may mắn muốn trèo cao, lòng tham đã vượt lên tất cả.

Căn phòng đột nhiên im ắng đến lạ thường, tuy nhiên vẫn có người ngu đến mức không sợ chết.
"Lê Trực, cậu ta đánh người rồi, mau báo cảnh sát, tống cậu ta vào tù, kể cả bạn bè còn không tha, người này quả thật là lòng lang dạ sói, xã hội không cần loại người này." Tạ Tuệ Ngân nhìn Trần Khứ bị Lê Trực đánh, nộ khí của cô ta luôn bị tích tụ bấy lâu nay lấn át tâm trí cô ta, một hành động không thể ngu xuẩn hơn của ta làm mọi người vô cùng ngạc nhiên.
"Ngu ngốc!" Mọi người thấy thế liền không hẹn mà cùng lúc nói thầm chế nhạo cô ta.

Tạ Tuệ Ngân, cô ta đúng là ngu ngốc, hành động này không những không ôm chân Bạch thiếu được mà càng khiến người khác càng thêm chán ghét, bộ cô không thấy Lê Trực đang ở phe nào sao, động tác lúc nãy không phải là đỡ giùm cho Bạch thiếu sao, giờ lại đi muốn đi tố cáo người ta, thế lực của Lê Trực không có nhưng Bạch thiếu không có sao? Trúc thiếu gia hay Giang thiếu gia hay Từ thiếu gia là để trưng sao? Ôm được một chân của một trong bất kỳ người nào trong đó thì chính là một bước lên mây, giờ đi chọc bạn của bọn họ chẳng phải là tự chặt hết đường lui của mình à?!
Mọi người đều không muốn lợi ích của mình bị giảm xuống, cũng không muốn bản thân tự chặt đẹp con đường một bước lên mây của bản thân, bớt đi một đối thủ thì càng thêm một phần thắng, cứ thế mà ngồi xem kịch.
Nhưng Tạ Tuệ Ngân thì nào biết suy nghĩ của bọn họ, nhìn xung quanh không ai nhúc nhích liền cần nổi giận hơn, nhớ đến người tình của mình, Tạ Tuệ Ngân quay qua Ôn Dịch nói:
"Dịch ca, anh xem Lê Trực hắn ta, anh cũng biết trước đó hắn đã làm gì em rồi đó, mau giành lại công đạo cho em đi." Tạ Tuệ Ngân tư thái nũng nịu nói.

"..." Mình làm gì cô ta? Lê Trực hắn thật oan nha!
"???" Đám người Bạch Thiệu Huy đúng là phục cái sự ngu người không thuốc chữa này của cô ta.
Những người còn lại cũng chẳng kém.
Ôn Dịch nhìn thấy cô ta nhắm vào mình thì sắc mặt cực kì khó coi.

Hắn tuy có tiền nhưng địa vị thị một chút cũng không bằng đám người kia, còn về phần Lê Trực không hắn còn không dám, Lê Trực tuy làm ăn thua lỗ nhưng những mối quan hệ của hắn ta một chút cũng không nhỏ, chỉ cần một tiếng nói thôi cũng đủ làm cả nhà hắn xong đời rồi.

Tạ Tuệ Ngân muốn chết cũng không cần kéo hắn chết chung đi, ả nghĩ ả là ai vậy chứ.
" Các người...." Thấy không ai để ý tới mình, cô ta liền tức đến nổ phổi.

Không phải vừa mới...!như thế nào bây giờ lại....
" Ruồi bay đâu đây." Một giọng nói vô cùng dễ thương vang lên, tuy nhiên nội dung lại không dễ thương cho lắm.
" Linh San San, cô có ý gì?" Tạ Tuệ Ngân nhìn đến cô gái vừa mới lên tiếng kia, liền nhận ra đó là ai.
" Ý gì, cô còn không rõ sao?! Ý trên mặt chữ đó! Cô nói Lê Trực cô không xem lại bản thân cô xem, chắc giờ cô cũng không biết bản thân dơ bẩn thế nào rồi nhỉ! Chà chà, ở đây cũng có rất nhiều người giống như cô mà.

Không sao, không sao, nhưng mà tiếc là tôi không thích nhũng người giống như cô."
Linh San San bề ngoài làm cho người khác cảm giác chính là một cô gái ngây thơ, nhí nhảnh, dễ thương, nhưng lời nói ra chẳng có một chút gì gọi là ngây thơ hay dễ thương cả, ngược lại càng gợi đòn.


Câu nói vừa xong, liền hấp dẫn không ít ánh mắt không thiện ý nhìn đến cô.
"Còn cô thì không phải sao.??" Tạ Tuệ Ngân nghiến răng nghiến lợi nói.

Ánh mắt giết người nhìn Linh San San.
"Không phải phụ nữ nào trên thế giới cũng giống như mấy cô!" Linh San San vô cùng ngây thơ cười.
" Cô giả trang cái gì chứ, cô cũng chỉ là...." Tạ Tuệ Ngân tức giận vô cùng, đánh mất lí trí, cô ta nhào vào muốn đánh Linh San San, kéo theo đó làm một đám mũ nhân không thiện ý với Linh San San, ánh mắt muốn giết người tiến lại gần cô.
Thấy tình huống đi theo chiều hướng khác, Bạch Thiệu Huy hài lòng uống một ngụm rượu cuối cùng.
" Ăn no rồi, chúng ta ra ngoài thôi." Bạch Thiệu Huy nhìn qua Hà Văn, sau đó chủ động đứng lên trước.
" Được." Hà Văn chính là một bộ dáng anh làm gì thì em làm theo cái đó.
" Này chờ bọn tớ với." Trương Mộng Đình thấy thế cũng mau chóng chuồn theo, những người còn lại nhìn đám người rắc rối kia lắc đầu rồi cũng đi ra theo.
Động tĩnh bên này luôn có người chú ý, thấy Bạch Thiệu Huy đứng dậy liền nhanh chóng muốn tiếp cận.

Nhưng sau khi đám người Bạch Thiệu Huy vừa ra khỏi phòng liền bị chặn lại, cách biệt giữa đám người Bạch Thiệu Huy cùng với đám người ồn ào kia là một cánh cửa đóng chặt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi