TRỞ VỀ! ANH YÊU EM


Để mọi thứ được có sự tuyệt mật tuyệt đối, không có sự lựa chọn nào tuyệt hơn đó là quán bar ở vùng ngoại ô kia, thân là ông chủ nơi đó Bạch Thiệu Huy hoàn toàn biết rõ, quán bar đó có gì để tự tin.

Thế là tám người đi vào đó, dẫn đầu tất nhiên là Bạch thiếu gia.
"Đi vào thôi." Bạch Thiệu Huy nói, sau đó đi thẳng vào căn phòng bí mật kia, kể từ khi vị sư phụ kia của anh qua đời thì tất cả mọi thứ của người đều thuộc về anh hết, lúc đầu tuy có chút bỡ ngỡ nhưng với kinh nghiệm của anh, liền nhanh chóng thành thạo.
Khi vào căn phòng mọi người đều bỡ ngỡ, bọn họ đã đến đây nhiều lần rồi chứ không phải là không, quán bar này tuy nhìn là nhỏ còn nằm ở một nơi không bắt khách nhưng địa vị của quán bar này không đơn giản chút nào, người đến đây hầu hết đều là người từ giới trung lưu trở lên.

Nhưng bọn họ cũng không ngờ sâu trong đó lại có một căn phòng hoàn toàn tách biệt với khung cảnh bên ngoài như thế này, nó khá là cổ kính.
Điều quan trọng là tại sao Bạch Thiệu Huy lại biết, còn dẫn bọn hắn đến đây.

Nếu nói là gia thế của Bạch gia lớn nên mới được đặt cách, nếu vậy thì Trúc Tịnh Ca cũng nên biết đi, nhưng dáng vẻ kia của Tịnh Ca chính là hoàn toàn không biết.

Nếu nói quán bar này của Bạch Thiệu Huy thì lại có chút không đúng, vì quán bar này tồn tại ở đây cũng đã gần hai chục năm rồi, còn bọn họ hiện tại cũng mới hai sáu tuổi.

Nhìn sắc mặt của bọn họ, Lê Trực cùng Linh San San liền cười.

Dù là người bình thường bị dẫn vào đây cũng sẽ ngạc nhiên huống chi là đám người bọn họ, toàn là những người sống trong môi trường tiền bạc cùng quyền lực.
" Được rồi, thẫn thờ cái gì còn không mau ngồi?" Lê Trực một bộ dạng tiêu sái đi đến bộ ghế, tuy nhiên cũng không ngồi xuống mà dường như đang chờ đợi cái gì đó.

Lúc này Bạch Thiệu Huy kéo tay Hà Văn cùng nhau ngồi xuống, từ đầu đến cuối hai người một tấc cũng không rời.

Lúc này mọi người mới lần lượt ngồi xuống.
" Mọi người muốn uống gì? Là rượu hay là trà?" Thấy tất cả đã ngồi xuống, Linh San San liền lên tiếng hỏi.
" Là trà đi, mới nãy đã uống rượu rồi." Hà Văn suy nghĩ liền nói, Bạch Thiệu Huy cũng gật đầu phụ họa.

Những người khác cũng gật đầu, cũng không cần hỏi tại sao ở bar lại có trà, nhìn căn phòng này liền biết là có hay không rồi.

Nhìn mọi người đều muốn uống trà, Linh San San quay người đi pha trà, một bộ dáng chính là vô cùng quen thuộc nơi đây.
" Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.

Tớ hôm nay liền giải đáp cùng các cậu." Nhìn bọn họ đều có một bộ dáng muốn hỏi lại không dám (trừ Lê Trực ra) liền cười nói.

Bạch Thiệu Huy không phải là một bộ dáng lạnh lùng như lúc ở buổi tiệc, cũng không có lãnh khốc đầy sát khí ở Long Hổ bang, mà chính là một bộ dáng thân thiện, tiêu sái, có một chút phóng khoáng.

Đám người nghe thế liền lâm vào suy tư, có thể là đang nghĩ xem nên hỏi câu hỏi như thế nào cho hợp lý.
" Ừ thì tớ muốn hỏi là...!nơi này...?" Trúc Tịnh Ca là người lên tiếng đầu tiên.


Trong đây, người có địa vị, gia thế ngang bằng với Thiệu Huy cũng chỉ có Tịnh Ca hắn, nhưng việc Thiệu Huy biết đến căn phòng này liền cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.

Hắn không giỏi trong việc làm một thủ lĩnh dẫn đầu, ăn nói không linh hoạt, nhưng không có nghĩa là hắn ngu, hắn không phải là con nít ba tuổi.
" Cậu nói nơi này? Ừ thì hiện tại nó là của tớ, chủ nhân trước kia là một người có liên quan mật thiết với tớ.

Đã là quá khứ, tớ cũng sẽ không nhắc lại, các cậu biết vậy là được rồi." Bạch Thiệu Huy cũng sẽ không nhắc lại chuyện về vị sư phụ kia, chỉ cần nói nơi này là của mình là đủ rồi, vì đó là sự thật.
" Thiệu Huy, tớ muốn hỏi, San San...!hình như rất quen thuộc nơi này?! Không phải cậu có thế lực riêng cho mình đấy chứ?" Từ Cách Minh là người không hề kiêng dè, theo hắn biết, Bạch Thiệu Huy muốn giết bọn hắn thì đã giết rồi, sẽ không đưa bọn hắn đến đây, và cũng không có lí do để giết.

Ngược lại, có thể là muốn làm điều gì đó cần sự trợ giúp của bọn hắn thì đúng hơn.
" Nghe nói, nhà họ Từ luôn không muốn tranh với đời, chỉ làm ăn đủ để thỏa mãn nhu cầu sinh sống, tuy nhiên cũng nghe nói nhà họ Từ đời đời đều là những người thông minh, quả nói không sai.

Vấn đề này, Lê Trực cậu giả đáp đi." Bạch Thiệu Huy nhìn Từ Cách Minh mà khen lấy một câu.
Nhà họ Từ là một gia tộc lâu đời, trước khi Bạch gia cùng Trúc gia sinh sống ở đây liền đã có họ.

Từ gia là một gia tộc làm việc không quá khoa trương, nhưng quyền lực của gia tộc này không nhỏ tí nào, sau biết bao nhiêu biến cố, họ vẫn sừng sững ở đây mà không di chuyển đi bất kì nơi nào.


Bạch Thiệu Huy khen về Từ gia một chút cũng không nói quá.

Tuy nhiên, anh từ chối trả lời câu hỏi của Từ Cách Minh mà đẩy sang Lê Trực.
" Sao lại đẩy qua tớ chứ! San San ấy hả? Cậu ấy là sư muội của tớ, còn sao bọn tớ quen thuộc nơi này, bọn tớ vốn là người của lão đại mà." Bị gọi tên, Lê Trực ảo não nhìn Bạch Thiệu Huy, nhưng ngay sau đó Lê Trực biểu thị như việc đương nhiên mà nói.
" Như vậy, lúc nãy ở buổi tiệc??" Trương Mộng Đình khuôn mặt trắng bệch hỏi.

Mọi chuyện sẽ không như cô nghĩ đi.
" Đúng vậy, chính là loại bỏ một ít rắc rối nhỏ." Linh San San bưng trà ra, cũng thuận miệng mà nói.

Một câu nói liền làm những người còn lại hít một ngụm khí lạnh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi