TRỞ VỀ BÊN EM 2


Lạc Yên choáng váng.

Thoáng chốc, cô cảm tưởng như mình đã nhìn thấu người trước mặt.

Mặt dày, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ.

Có người nào bị phát hiện làm việc xấu mà ung dung như anh không chứ.
Lại còn hỏi ngược lại cô, giống như cô mới là người có lỗi vậy.

Trình Cảnh Thiên bình tĩnh lạ thường sau khi thừa nhận.

Anh cũng không muốn giấu giếm cô.

Nếu cô muốn biết, vậy cứ thẳng thắn trả lời.
Coi như là cơ hội thể hiện thái độ của mình với cô.

Anh thích cô.

Anh muốn theo đuổi cô.

Cảm xúc trào dâng, Lạc Yên mấp máy môi, nói dồn dập.
“Tại sao tôi không thể đòi lại?”
“Đó là ảnh của tôi mà.”
“Trình Cảnh Thiên, cậu là đang xâm phạm bất hợp pháp tài sản của người khác.”
Trình Cảnh Thiên nghe thấy những từ đao to búa lớn đó thì bật cười, hai vai run lên.

Cô đáng yêu chết đi được.


Anh càng không thể để cô lọt vào tay người khác.

Thấy anh cười như thế, Lạc Yên tự nhiên cảm thấy xấu hổ, cao giọng: “Cậu cười cái gì?”
Cô trừng mắt: “Tôi không cần biết, cậu phải trả lại ảnh cho tôi!”
Dựa vào cái gì mà anh vô duyên vô cớ lấy ảnh của cô đi.

Đến lúc cô hỏi thì lại dùng thái độ dửng dưng đối đáp.
Cô và anh có quan hệ gì chứ?
Lạc Yên tức giận đẩy mạnh Trình Cảnh Thiên sang một bên rồi bỏ đi thẳng một mạch, mặc cho người kia gọi thế nào cũng không phản ứng.

Được giữa chừng, cô bất ngờ quay lại, không nhìn Trình Cảnh Thiên mà giật lấy túi đồ của mình trên tay anh, nhét luôn cục sạc dự phòng và dây sạc vào lòng anh.

Khi Lạc Yên sắp rời đi lần nữa, Trình Cảnh Thiên vòng tay qua khuỷu tay cô, nắn cùi chỏ cô.

Động tác vô cùng chuẩn xác, vừa không làm cô đau, lại vừa giữ chặt cô.

Lạc Yên nhìn xuống.

Vẫn là hành động đó, giống như lúc nãy khi hai người đợi thang máy dưới sảnh, anh kéo cô sang một bên tránh đám đông.

Năm ngón tay Trình Cảnh Thiên gập lại, vì trời lạnh mà các khớp xương đều ửng hồng một mảng.

Anh nhìn gương mặt cô cau có, nhận ra mình đã hơi quá đáng.

Cô gái nhỏ xù lông rồi.

Giọng anh hoà hoãn, muốn dỗ dành cô: “Lạc Yên, cậu bình tĩnh chút.

Tôi không phải…”
“Cậu bỏ ra.”
Lạc Yên ngắt lời Trình Cảnh Thiên, cô không muốn nghe.

Cô đã cho anh cơ hội giải thích rồi.
Là anh xem nhẹ nó.

Tầng thượng đặt hồ bơi nên có rất nhiều người qua lại, không chỉ có người dân ở đây mà còn có người từ bên ngoài, giống như em trai Lạc Yên.

Họ nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ, nam thanh nữ tú, vô cùng xứng đôi.
Nhưng còn chưa tận hưởng cảnh đẹp này thì nhận ra không khí không tốt lắm.

Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên giằng co, không ai nhường ai.

Từ trước đến nay Lạc Yên là người trọng thể diện.

Cô không muốn gây sự chú ý ở nơi công cộng như thế này nên không phản ứng gay gắt nữa, hạ giọng: “Cậu bỏ ra, tôi muốn đi.”
Trình Cảnh Thiên thở dài.

Anh không biết nên làm thế nào với cô, bất đắc dĩ: “Lạc Yên, cậu không nhận ra là tôi…”
“Chị hai, ai thế ạ?”

Một giọng nói non nớt vang lên, không quá to nhưng đủ sức làm xao nhãng Lạc Yên và Trình Cảnh Thiên.

Cả hai khựng lại, quay đầu nhìn.


Sau khi bơi năm vòng quanh hồ như thầy yêu cầu, Lạc Vũ được phép bơi tự do cùng các bạn.
Ban đầu mới học thì cậu không thích bơi lắm, nhưng sau khi nghe bố mẹ nói bơi nhiều sẽ cải thiện vóc dáng, giúp vai rộng và chân dài như anh A Diễn thì cậu lại hừng hực khí thế.
Lạc Vũ đang chơi nín thở gần cửa ra vào thì bên tai loáng thoáng nghe thấy giọng ai đó rất giống Lạc Yên, hơn nữa còn là tông giọng cao khi tức giận.

Chị cậu là một người nhẹ nhàng mềm mại như đậu hũ, rất hiếm khi tức giận.

Lạc Vũ cho rằng mình nghe lầm rồi.

Nhưng sau đó, cậu thấy bạn bè mình cũng chú ý về hướng đó, lần lượt hỏi cậu.
“Lạc Vũ, hình như kia là chị cậu.”
“Đúng rồi, là chị Yên Yên.”
“Chị ấy đứng cùng với anh nào vậy?”
“Woah anh ấy cao quá.”
“Phải anh Trần Thước không?”
Lạc Vũ cởi kính bơi, nhìn lên, đúng là chị hai rồi.

Nhưng người con trai kia không phải anh A Diễn.

Cậu chống tay lên thành gạch men, dễ dàng nhảy ra khỏi hồ bơi, đi về hướng đó.

Ánh mắt Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào bàn tay Trình Cảnh Thiên đang giữ Lạc Yên, vẻ mặt hiện lên sự không hài lòng.

“Chị hai, ai thế ạ?”
Trình Cảnh Thiên nhận ra đó là cậu bé xuất hiện trong video mà Lạc Yên đăng trên Wechat.
Còn gọi cô là “chị hai”, xem ra là em ruột thật.

Tay anh rời khỏi cùi chỏ Lạc Yên, tự giác lùi lại giữ khoảng cách với cô.

Lạc Vũ tiến lên nắm lấy tay Lạc Yên, thân hình nhỏ bé gầy gò đứng chắn trước mặt cô, dáng vẻ hung hăng, phóng ánh mắt viên đạn về phía Trình Cảnh Thiên.


Bản năng bảo vệ người nhà của Lạc Vũ rất mạnh.

Hơn nữa cậu bé luôn nhắc nhở mình là nam nhi đại trượng phu, phải bảo vệ chị Lạc Yên của cậu.

Trình Cảnh Thiên thầm đánh giá cậu bé.

Vì Lạc Vũ đi quá gấp nên không kịp che chắn gì, chỉ mặc một chiếc quần bơi, cả người còn ướt nước.

Lạc Yên gập người xuống, lo lắng nói: “Sao em lại mặc phong phanh thế này, mau vào tắm rửa thay đồ đi.”
Lạc Vũ đúng là có hơi lạnh, nhưng lại lắc đầu tỏ ý không sao, nhìn thẳng Trình Cảnh Thiên.
“Anh là ai?”
Trong trí nhớ của cậu không có hình bóng người này.

Trình Cảnh Thiên cúi xuống nhìn Lạc Vũ, tự giới thiệu: “Anh là Trình Cảnh Thiên.”
Hai người đàn ông, một lớn một nhỏ lẳng lặng nhìn nhau.

Lạc Yên lo lắng nếu còn đứng thêm nữa thì Lạc Vũ sẽ bị cảm lạnh.

Cô dùng hai tay che người cậu lại, sốt ruột nói: “Tiểu Vũ, em vào thay đồ ngay cho chị.”
Cậu rất nghe lời, từ đầu đến cuối không chịu buông tay cô: “Chị đi với em.”
Lạc Yên sửng sốt.
Lạc Vũ là một đứa trẻ tự lập, việc gì có thể tự làm sẽ tự làm, cho dù đó là việc quá sức thì cậu bé cũng sẽ cố gắng thử trước, nếu không được nữa mới tìm sự trợ giúp.

Lần này, là cậu cố ý muốn kéo cô theo.
Cậu không muốn để cô ở đây cùng Trình Cảnh Thiên.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi