TRỞ VỀ BÊN EM 2


Trình Cảnh Thiên đứng bất động, nhìn Lạc Vũ kéo Lạc Yên đi càng lúc càng xa.
Cô bận rộn che chở cho cậu, hoàn toàn không bận tâm đ ến anh.
Nhìn xuống, là đồ của anh cho cô mượn, cô trả lại toàn bộ.

Mặc dù được anh ôm trong lòng nhưng bị nhiễm khí lạnh từ lâu, không khác gì băng đá.
Trình Cảnh Thiên cất chúng vào túi, khi nhìn lên lần thứ hai thì không còn thấy bóng dáng hai chị em Lạc Yên đâu nữa.
Động tác anh chậm rãi, nhưng trong lòng sớm đã không yên.
Anh cười tự giễu, xoay bước chân rời đi.

Lạc Yên thấp thỏm nhìn Lạc Vũ ngồi bên cạnh.

Cậu vừa tắm xong, cả người thơm phức, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, đang lau tóc ướt.
Sau khi gặp Trình Cảnh Thiên, Lạc Vũ không nói gì nữa, ăn ý giữ im lặng.
Lạc Yên không nói, cậu cũng không hỏi.
Cô cảm thấy em trai mình là một đứa trẻ rất hiểu chuyện và tinh tế, mà tính cách này đã có sẵn từ khi cậu sinh ra, hoàn toàn không có ai nói cậu phải làm thế.
Thời điểm Lạc Yên ở độ tuổi như Lạc Vũ, cô không có sự chín chắn này.
“Chị hai, chị đừng nhìn em nữa.”
Lạc Vũ lau tóc xong, phẩy chiếc khăn ẩm mấy cái rồi gấp gọn cho vào túi.
Lạc Yên: …
Chắc là ánh mắt của cô lộ liễu lắm.
Cô nhéo nhéo mặt cậu: “Tiểu Vũ, em không có gì muốn hỏi chị à?”
Về chuyện lúc nãy ấy.
Lạc Vũ lắc đầu, tự mình soạn đồ, xong xuôi thì kéo khoá lại.
Cậu đeo túi lên vai, cũng giành việc cầm túi đồ ăn vặt: “Chuyện riêng của chị hai, em sẽ giữ bí mật.


Chị yên tâm.”
Lạc Yên kinh ngạc.
Bố Lạc lái xe đến đón hai người về nhà.
Tuyết đã ngừng rơi, được dồn thành từng chồng như những chiếc lều nhỏ hai bên đường.
Lạc Vũ giống như mọi ngày.

Cậu ngồi ở ghế lái phụ, chào bố Lạc xong thì líu lo nói về những chuyện xảy ra hôm nay.
Ngoại trừ chuyện Trình Cảnh Thiên.
Lạc Yên từ từ tựa lưng ra ghế sau, nhìn cảnh vật lần lượt trôi qua ngoài cửa sổ.
Xoay mặt lại, Lạc Yên nhìn thấy túi đồ ăn vặt, mọi thứ vẫn còn y nguyên.
Cô giật mình, vươn người tới lục lọi mấy thứ mà Lạc Vũ thích ăn đưa cho cậu bé.
Lạc An Thái nhìn thấy bao bì in tiếng Anh, cười nói: “Chỗ Tiểu Vũ học bơi bán nhiều thực phẩm nước ngoài nhỉ.”
Lạc Yên đáp một tiếng.
Suy cho cùng Lạc Vũ vẫn là một đứa bé, rất dễ bị thu hút bởi những đồ vật lạ mắt.

Cậu bé không chút nghi ngờ, mở bọc bánh bông lan ăn rất ngon miệng.
Bố Lạc nhắc nhở: “Ăn một cái thôi nhé, ở nhà mẹ đang làm cơm tối rồi.”
Tiểu Lạc gia ngoan ngoãn đồng ý.
Lạc Yên ngồi sau cúi đầu nghịch điện thoại.

Thực chất cô đang vào Wechat trả lại 300 tệ tiền đồ ăn vặt cho Trình Cảnh Thiên.
Anh chưa trả lời lại, có vẻ là đang bận gì đó, offline từ ba mươi phút trước.
Cũng là lúc hai người tách nhau ra.
Hệ thống xác nhận chuyển tiền thành công.

Lạc Yên cho rằng Trình Cảnh Thiên cũng sẽ nhận được thông báo tương tự nên không nhắn tin báo anh.
Lạc Yên muốn thoát khỏi Wechat, avatar của Trình Cảnh Thiên lại lọt vào mắt cô.
Cô ngừng lại.
Bức ảnh trắng đen chụp Trình Cảnh Thiên từ đằng sau.

Anh ngồi trên mỏm đá, mặc áo ngắn tay, đầu hơi ngửa ra đón gió biển, tóc bay rối loạn.
Phong cảnh này không giống ở Trung Quốc.
Cô nhìn thấy thứ gì đó, sửng sốt phóng to phần cánh tay trái.
Không phải hình vẽ bình thường.
Đám mây cùng mặt trăng khuyết nhìn rất chân thực, giống như một hình xăm đúng nghĩa, mãi mãi dính vào da thịt.
Kích thước cũng lớn, chiếm gần hai phần ba bắp tay, chỉ cần mặc áo ngắn lập tức lộ ra.
Lạc Yên rũ mắt, trầm mặc.
Mây và trăng, những hình ảnh khá giống với con người Trình Cảnh Thiên.

Lơ đãng, tự do, lãnh đạm, cô độc.
Hành động và lời nói hôm nay của Trình Cảnh Thiên, không thể không khiến Lạc Yên suy nghĩ đến chuyện anh có tình cảm nam nữ đặc biệt với mình.
Cô là người rất nhạy cảm.


Đối với bất kì ai cũng vậy, chỉ cần đối phương có hành động vượt quá mức bình thường một chút liền nhận ra được.
Lạc Yên chưa từng nghiêm túc yêu đương, nhưng người theo đuổi cô rất nhiều.
Cô biết làm cách nào cắt đứt mọi thứ kể cả khi còn chưa bắt đầu.

Trình Cảnh Thiên đốt toàn bộ năng lượng ở phòng tập thể hình.
Ngũ quan anh vốn đã chững chạc hơn bạn bè đồng trang lứa, lúc này tập đến mồ hôi nhễ nhại, lông mày hơi cau lại, vẻ nam tính ngông cuồng không che giấu.
Anh chạy bộ liên tục nửa tiếng thì chuyển qua khu cử tạ.
Trình Cảnh Thiên nâng lên nâng xuống mấy cái thì cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh đặt thanh tạ về vị trí cũ rồi bước xuống, hai tay bắt chéo, cởi áo hoodie vướng víu ra.
Áo thun đen bên trong cũng đẫm mồ hôi, dính chặt lên người phác hoạ đường cong cơ thể.
Trình Cảnh Thiên vẫn đang ở tuổi thiếu niên nên mọi thứ đều đang trong quá trình hoàn thiện, dáng người không phải quá cơ bắp đô con mà là kiểu gọn gàng vừa đủ.
Hình xăm rất phù hợp với khí chất ngông nghênh của anh, ăn nhập thành một thể.
Vài cô gái thường xuyên đến đây nhưng là lần đầu bắt gặp một thiếu niên đẹp trai rắn rỏi như vậy.

Các cô liên tục nhìn Trình Cảnh Thiên, đùn đẩy nhau đến tiếp cận anh.
Trình Cảnh Thiên không để ý, tập trung nâng tạ.

Hơi thở nặng nề, cả người căng lên, lồ ng ngực phập phồng, phần cơ bụng rắn chắc ẩn hiện dưới lớp áo mỏng.
Dáng vẻ quyến rũ chết người.
Trong lúc tập thể thao, Trình Cảnh Thiên suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Làm cách nào để theo đuổi được Lạc Yên.
Cô gái này bên ngoài trông thì mềm mỏng dễ nói chuyện, thực ra lại lý trí và rạch ròi hơn anh tưởng.
Cô có giới hạn riêng của mình, không ai được phép vượt qua hàng rào đó.
Hôm nay anh chọc cô nổi giận rồi, lần sau nếu muốn tiếp cận cô sẽ khó hơn.
Mười ngón tay Trình Cảnh Thiên hết nắm thanh tạ lại buông ra, anh nhẹ nhàng điều chỉnh sức mạnh, nâng thêm mấy cái nữa.
Trình Cảnh Thiên tập xong đã là năm giờ chiều.
Chạng vạng, bầu trời không có mây, nắng ngả màu đỏ cam hắt qua cửa kính, tạo nên cảnh tượng vừa đìu hiu vừa buồn bã.
Trình Cảnh Thiên đứng một lúc để điều chỉnh lại hơi thở.

Điện thoại anh có thông báo mới.

Lạc Yên đã chuyển 300 tệ cho anh.
Anh nhìn chằm chằm số tiền vừa được thêm vào tài khoản, lòng lạnh xuống.
Ngay cả một tin nhắn cũng không viết cho anh.
Cô gái nhỏ không tim không phổi.

Trần Thước ăn dầm nằm dề ở Lạc gia cả một ngày thứ bảy.
Mẹ Lạc giữ đúng lời hứa, nấu một bàn ăn thịnh soạn chiêu đãi hắn, nhiều đến mức Lạc Vũ và Lạc Yên trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Bình thường Trần Thước ăn rất ít nhưng mỗi lần qua nhà Lạc Yên đều bị thồn một bụng no căng, tương đương lượng thức ăn hắn nạp vào cả một tháng.
Cơm tối xong đã là tám giờ hơn.

Bố mẹ Lạc rủ nhau đi bộ cho tiêu cơm, để bọn trẻ ở nhà.
Lạc Yên và Trần Thước rửa chén còn Lạc Vũ lau bàn.
Người lớn làm việc lớn, người nhỏ làm việc nhỏ.
Trong lúc rửa chén, Trần Thước để ý Lạc Yên rất mất tập trung, cái cần rửa thì không rửa, cái hắn đã tráng sạch thì lại đem nhúng xà phòng lần nữa.
Đến lần thứ tư, Trần Thước không nhịn nổi nữa, huých tay Lạc Yên kéo cô trở về hiện thực.
“Hả?” Cô giật mình, suýt làm rơi chén trong tay.
Trần Thước cạn lời: “Hả cái gì mà hả? Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Có gì đâu.”
“Nhảm nhí.

Bộ dạng cậu thất thần thế kia lại còn nói không có gì.”
Hắn liếc cô, nhìn cô giả ngu nhưng mắt lại đảo như lạc rang.
Trần Thước thở ra một hơi, hỏi: “Chiều nay ra ngoài có chuyện gì à?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi