TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



Thấy bên kia vẫn nhìn mình chằm chằm, không có ý định trả lời, người đàn ông mặc đồ đen tuân thủ nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, lập tức giáng một cú đấm về phía mặt đối phương.

Rắc…
Tiếng xương nứt giòn tan vang lên.

Người áo đen trợn to hai mắt, nắm đấm hụt vẫn duỗi về phía trước, vẻ mặt đầy nghi hoặc, không thể tưởng tượng nổi.

Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cả đời này hắn cũng không thể giải được bí ẩn này.

Cơ thể vạm vỡ đó ngã ngửa ra đất, cổ họng hắn lõm xuống một mảng lớn, hóa ra là trong phút chốc cổ họng hắn đã bị đánh nát!
Mấy người mặc đồ đen bên cạnh đều sửng sốt, sau khi biết đã nhìn thấy thủ lĩnh của mình ngã xuống đất, bọn họ mới đột nhiên có phản ứng!

Xoạt--
Bảy tám con dao bằng thép sáng loáng giơ lên, khi đang chuẩn bị xông lên chém đầu cô gái kia, thì chợt nghe thấy một tiếng nổ, như mặt đất nổi sấm sét, cả mặt đất nhất thời rung lên.

Ngay sau đó, một bóng đen cực lớn đột nhiên vụt qua.

Vẻ mặt của cô gái nhỏ đột nhiên biến sắc, lớn tiếng nói: "Đồ gấu bự, đừng tranh với tôi!"
Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, những người mặc đồ đen đã bị một sức mạnh cực lớn đánh bay về mọi hướng, như thể có một quả pháo thần công nổ tung giữa họ vậy.

"Đồ gấu bự, sao lần nào cũng tranh của tôi vậy, tôi còn chưa chơi đủ mà!"
Cô gái nhỏ nhìn thấy đám người mặc đồ đen bị đánh bay đã nghẻo cổ hết, tức giận giậm chân một cái.

Trước mặt cô ta xuất hiện một người đàn ông có râu quai nón, cao ít nhất hai mét, dáng người vạm vỡ và mặc áo khoác da màu đen.


"Hê hê, thực xin lỗi, tôi nhất thời không nhịn được, lần sau nhất định sẽ không tranh giành với cô nữa".

Người đàn ông có râu gãi đầu cười, lộ ra những chiếc răng to màu vàng khè kinh tởm.

"Anh còn muốn có lần sau à, tiếp chiêu đi!"
Cô gái nhỏ đan năm ngón tay vào nhau, cả cánh tay đột nhiên giống như một con rắn độc, phi mạnh về phía cổ họng tên đàn ông râu quai nón.

"Ác vậy sao, vậy tôi cũng phải trả đòn rồi!"
Tên râu quai nón vội vàng lùi lại hai bước, đồng thời giơ nắm đấm to bằng bao cát lên, đang định đập tới thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt: "Nghịch đủ chưa?"
Nghe thấy giọng nói này, hai người mới hậm hực bỏ tay xuống, quay người cung kính nói: "Cậu hai".

Đào Thiên Khánh say sưa phun ra một ngụm khói với mùi thơm nồng của xì gà Cuba, rồi ném đoạn xì gà còn lại đã gần hết về phía tên râu quai nón, sau đó mở cửa lên xe bước lên.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi