TRỞ VỀ BÊN EM - DIỆP VĨNH KHANG



"Cảm ơn cậu hai".

Tên râu quai nón đón lấy điếu xì gà trong tay, rít một hơi đầy hưởng thụ, phun khói dày đặc về phía cô gái nhỏ: "Thơm không?"
"Anh tránh xa tôi ra, xin anh đấy, lần sau có thể đánh răng rồi mới ra ngoài không?"
Cô gái bịt mũi tỏ vẻ khó chịu, tên râu quai nón cười phá lên rồi hai người mỗi người một bên ngồi vào sau xe.

Sau một tiếng rưỡi, máy bay hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Giang Bắc.

"Không khí ở vùng đất nhỏ bé này thật tốt, hay là chúng ta ở đây chơi vài ngày nữa rồi hẵng rời đi".

Sau khi xuống máy bay, tên râu quai nón liền há miệng hít thở không khí trong lành.


"Ngậm mồm vào đi, cho dù không khí tốt đến đâu cũng không chịu nổi cái mồm thối của anh đâu!"
Cô gái nhỏ tỏ vẻ chán ghét, nói với Đào Thiên Khánh: "Cậu hai, cậu cứ đưa thông tin của người đó cho tôi, sau đó cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi làm xong việc sẽ đến".

Đào Thiên Khánh khẽ lắc đầu, khóe miệng cong lên một vòng ranh mãnh, nhẹ nói: "Đừng nóng, trước tiên tôi đưa hai người đến một nơi đã, một nơi có phong cảnh đẹp!"
Ngày hôm sau.

Sau khi Diệp Vĩnh Khang đưa Tiểu Trân đến nhà trẻ, như thường lệ, anh vòng qua chợ mua đồ ăn, sau đó về nhà dọn dẹp nhà cửa.

Nói ra thì cũng hơi uất ức, thời gian bọn họ chuyển đến đây không coi là quá ngắn, nhưng cho tới bây giờ, hàng xóm vẫn cho rằng Diệp Vĩnh Khang là nam bảo mẫu được thuê ở biệt thự này.

Bởi vì tất cả những người có đủ điều kiện sống ở đây, không phải người lắm tiền thì cũng quyền cao chức trọng, chả có ai đi làm việc nhà cả.


Ngoài ra, Diệp Vĩnh Khang cũng không chú trọng cách ăn mặc, lúc nào cũng mặc áo phông rẻ tiền và quần bò trắng, suốt ngày đi chợ với dọn dẹp, nói anh không phải bảo mẫu ai mà tin chứ.

Diệp Vĩnh Khang vừa mới lau nhà xong, đang định pha một tách trà cho mình thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên, một số lạ.

"Ai?"
Diệp Vĩnh Khang vừa nắm lấy một nắm trà thơm bỏ vào trong tách trà vừa nghe điện thoại.

"Anh Diệp, anh qua đây được không, tôi xin anh".

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở của một cô gái.

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, luôn cảm thấy giọng nói đó rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được mình đã nghe thấy ở đâu: "Cô là ai?"
Ngay sau đó, một cái tên vang lên từ đầu bên kia khiến Diệp Vĩnh Khang kinh ngạc.

"Anh Diệp, tôi là Tiền Tử Mạn đây, tôi cầu xin anh, anh có thể qua đây không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi