TRỞ VỀ NĂM 1994


Ăn xong chè lúc sau hành trình trung thu đêm nay coi như kết thúc.

Lại một lần trở lại nhà Nhật Anh, Kiều Anh vẫn không rời mắt được kiến trúc của căn biệt thự này.

Lại nghĩ đến bố cô đã từng hào hùng muốn xây một căn biệt thự lớn hơn thế này, không khỏi buồn cười.

Có lẽ bố cô phải kiếm tiền thêm mấy thập niên nữa may ra mới thực hiện được giấc mộng này.
Lấy xe, chờ người đông đủ đoàn người mới khăn gói ra về.

Đến khi mọi người an vị trên xe, lại phát sinh tình huống khó xử.

Lan không muốn ngồi sau xe của lớp trưởng.

Đều gần mười giờ tối, còn mười km đường chờ bọn họ phía trước, Lan hành động này khiến mọi người đều không vui.

Kiều Anh nhanh chóng quyết định Phương đổi chỗ cho Lan.

Cô sẽ đưa Lan về nhà.
Không biết Lan làm vậy có ý gì, nhưng nhìn lớp trưởng buồn bã mất mát khuôn mặt, cô không thể mỉm cười tiếp đón Lan được.

Vì vậy cả quãng đường Kiều Anh đều trầm mặc.

Đi đến ngã rẽ ngõ nhỏ nhà Lan, mọi người dừng lại chờ Kiều Anh đưa Lan về nhà.
Đem người đưa đến cổng, Kiều Anh định quay xe ra về thì Lan lên tiếng gọi lại nói: "Lớp trưởng hôm nay tỏ tình với tớ.

Tớ từ chối cậu ấy nên ngồi đằng sau xe rất xấu hổ.

Cám ơn cậu đưa tớ về nhà." Nói xong không đợi Kiều Anh phản ứng Lan liền mở cửa cổng vào nhà.


Kiều Anh mất mấy giây tiêu hóa tin tức vừa nghe, rồi sau đó chỉ muốn cho lớp trưởng một đấm.

Mới quen biết không bao lâu đã tỏ tình, dọa chạy con nhà người ta xứng đáng cả đời độc thân.
Cho nên khi quay về nhìn lớp trưởng tang mặt cô cũng mặc kệ.

Gọi Phương về đội của mình xong Kiều Anh tiếp đón mọi người xuất phát về nhà.
Chuyện thất tình của lớp trưởng Kiều Anh không muốn tuyên dương cho mọi người đều biết.

Nhưng cô vẫn là nói cho Phương một tiếng.

Vì sợ cô nàng này trêu đùa hai người kia khiến đôi bên xấu hổ.

Phương nghe xong cũng nghẹn họng một lúc mới nói: "Nhìn lớp trưởng khôn khéo thế kia mà sao nóng vội thế nhỉ?"
"Chắc yêu đương làm chỉ số thông minh hạ xuống chăng?" Phương suy đoán.

Hai người thở ngắn than dài một hồi, sau đó ném việc này sang một bên.
Kế hoạch bán quần áo của Kiều Anh lần này coi như phá sản.

Cô giờ mới thấy ý tưởng của mình ngây thơ, cô lại không phải người nổi tiếng, ai sẽ mặc đồ theo cô.

Vẫn là về ôm ấp mấy em dâu tây càng thỏa đáng.
Giờ đang mùa thu, cây cối còn điêu tàn nữa là dâu tây.

Nhưng Kiều Anh vẫn về nhà cũ thử nghiệm cách chăm sóc dâu tây mới.

Cô nhớ đến kiếp trước có xem một video trồng dâu tây trên mạng, họ lấy trứng gà bón cho dâu tây sẽ giúp cây lớn nhanh lại sai quả.

Không biết thực tế ra sao nhưng trên video thấy thành quả của họ làm người xem tâm động không thôi.

Cô giờ nhớ tới cũng muốn thử nghiệm một lần cho biết.
Nghĩ là làm ngày hôm sau cô ra chợ mua ba trăm quả trứng gà, lén lút mà che lên túi đen.

Không che lên không được, nếu để mẹ cô phát hiện khả năng sẽ mắng chết.

Dùng trứng gà làm phân bón chắc mấy chục năm làm nghề nông như mẹ cô cũng chưa gặp qua đâu.

Tránh ánh mắt mọi người trong làng cô bình an mang trứng về nhà cũ.

Trời cũng ngả về tây, cô không chút do dự đập hết số trứng gà bón cho hai trăm cây định sẵn.

Vỏ trứng cô cũng không buông tha, cô để vào túi ni lông chờ thu thập thêm vỏ chuối và nước vo gạo cô sẽ tự chế phân bón.

Đây cũng là cách cô trên mạng học được, còn hiệu quả hay không chờ thử rồi mới biết được.
Vì thử nghiệm này mà ngoài thời gian đi học ra, còn lại thời gian cô đều ngâm mình trong vườn dâu cả.

Chịu thương chịu khó hai tuần, hiệu quả thu được thấy rõ.

Lá dâu từ hơi vàng trở lên xanh rõ rệt, những chồi non thi nhau mọc ra.

Một tháng sau cây đã hoàn toàn biến dạng, từ gốc cây tiêu điều xơ xác, hiện tại đã rậm rạp lá xanh để ý kỹ có thể thấy nụ hoa mới nhú.

Đến giữa tháng mười một những cây bón bằng trứng gà đã lần lượt kết quả.


Thành công khiến Kiều Anh kích động vô cùng, cô lại mua tiếp trứng về bón cho cây.

Đến tháng mười hai dâu tây bắt đầu chín, Kiều Anh không ngại gió rét hái quả đi bán.
Còn đừng nói dùng cách này trồng dâu, sai quả không nói độ ngọt của quả cũng được nâng cao.

Nếm thử lúc sau cô tự động nâng giá bán.

Tuy dâu tây là trái cây đắt đỏ, nhưng huyện cô cũng không thiếu người giàu.

Cô thu hoạch bao nhiêu đều có thể tiêu thụ hết.

Túi tiền nhanh chóng phồng lên, đồ ăn của em mèo cũng cải thiện đáng kể.
Đến tháng mười hai âm lịch, cả vườn dâu tây của cô vào mùa chín rộ.

Một ngày cô có thể hái hai ba chục cân cũng là có.

Khách hàng của cô giờ đã không chỉ giới hạn trong huyện, mà cả trên thành phố đã có người liên hệ hỏi mua.

Kiếm tiền chưa bao giờ lại dễ dàng với cô như vậy.
Người ta có câu vui quá hóa buồn quả là không sai.

Mải mê kiếm tiền cô trở lên sao nhãng việc học hành.

Đến khi bạn tốt báo cho sắp kiểm tra cuối kỳ, Kiều Anh mới hoảng hốt nhớ ra mình chưa ôn tập bài vở.

Ảo não rất nhiều cô chỉ có thể học ngày học đêm bù lại.

Học tập là thời gian dài tích lũy, cô lại không phải thiên tài gì nên đương nhiên thành tích cuối kỳ thảm là không thể tránh khỏi.

Lại cứ gặp phải thầy giáo chủ nhiệm nghiêm khắc nên cô chỉ muối mặt bị thầy mắng.

Cũng may mắn không phải chỉ mình cô được thầy hỏi thăm, bạn Nhật Anh cũng không thoát khỏi.

Chỉ thấy thầy chủ nhiệm trừng mắt nhìn hai người sau đó bắt đầu triển khai giáo dục: "Tôi làm chủ nhiệm hơn mười năm rồi, mà tôi chưa gặp trường hợp nào như hai em.

Đừng tưởng rằng hai em chỉ học giỏi khối các em thi vào đại học là được.


Các em còn sáu môn thi tốt nghiệp nữa đấy, nếu mà trượt thi tốt nghiệp thì các em cũng dừng bước tại đây.

Về nhà mà chăn vịt đi."
Kiều Anh nhìn tổng điểm chỉ xếp 18 trong lớp của mình.

Đây là xếp hạng thấp nhất từ khi trọng sinh đến nay của cô.

Lại nhìn xếp hạng 19 Nhật Anh đúng là đồng bệnh tương liên.

Nói đến miệng khô, thấy chủ nhiệm uống ngụm nước cho nhuận giọng lại nói tiếp: "Tôi đã nói cuối kỳ sẽ căn cứ thành tích đổi chỗ ngồi.

Mọi người tự nhìn số thứ tự, tìm chỗ ngồi đi."
Các bạn học bắt đầu đứng dậy tìm chỗ ngồi.

Kiều Anh không muốn ngồi xa Phương, nhưng Phương lần này lại xếp hạng1.

Nên đứng lên xin thầy cho ngồi cùng Phương.

Nhưng lần này thầy chủ nhiệm ý chí sắt đá kiên quyết tách hai người ra.

Cô chỉ phải ngoan ngoãn xuống bàn gần cuối ngồi cùng Nhật Anh.

Nhưng chính lúc này Nhật Anh lại đứng lên yêu cầu đổi chỗ lý do còn rất cường đại: "Em sợ em quá đẹp trai sẽ làm bạn Kiều Anh không có tâm tư học hành.

Nên thầy vẫn là đổi chỗ ngồi khác cho em đi ạ!"
Thầy giáo:.
Kiều Anh liếc xéo Nhật Anh một cái, thằng nhãi này vẫn ghi hận vụ đầu năm cô từ chối ngồi cùng bàn với cậu ta đây mà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi