TRỞ VỀ NĂM 1994


Lời nói của Nhật Anh không chỉ làm Kiều Anh nghẹn họng, mà nó còn thành công đào lại phát ngôn đầu năm của cô.

Ai nói học sinh giỏi không có tố chất bà tám, họ chỉ che dấu tương đối tốt so với người khác mà thôi.

Này không lúc này cả đám trâu đầu ghé tai rì rầm bàn tán.

Nếu thầy chủ nhiệm không canh giữ nơi đây, không biết thế hệ tinh anh tương lại này sẽ làm cái gì đâu.

Nhưng so với lời bàn tán của các bạn trong lớp, điều Kiều Anh muốn biết nhất lúc này vẫn là quyết định của thầy giáo.

Như đọc hiểu suy nghĩ của cô, thầy giáo đã ra quyết định.

Nhưng quyết định này khiến cô phải thất vọng rồi: "Tôi không muốn nghe bất cứ lý do gì từ hai em nữa.

Tôi đã đặt ra quy định phải nghiêm chỉnh chấp hành.

Còn muốn có đặc quyền hãy lấy ra thành tích đến gặp tôi."
Tuy là lời cự tuyệt nhưng lại mang chút dụ hoặc đối với học sinh.

Nhất là Kiều Anh đã từng nếm qua cái gọi là đặc quyền này.

Mà Phương sau khi nghe xong thầy giáo nói thì hai mắt sáng rực lên, cô nàng không chút do dự đứng lên nói: "Thưa thầy thành tích của em có được hưởng đặc quyền không ạ?"

Thầy giáo mỉm cười gật đầu.

Đối với học sinh thành tích tốt thầy giáo không tiếc rẻ vẻ mặt hiền từ.
Phương vui mừng hướng thầy giáo đưa ra yêu cầu: "Thầy có thể cho em ngồi cùng bạn Kiều Anh được không ạ?"
Nụ cười đọng lại trên môi thầy giáo, ông thay đổi sắc mặt nói: "Em có thể thay đổi chỗ với bất cứ ai ngoại trừ Kiều Anh."
Phương hoang mang hỏi lại: "Vì sao ạ?"
Câu hỏi này cũng là tiếng lòng của Kiều Anh, cô đã làm gì sao cô.
Thầy giáo lúc này một chút nể tình cũng không cho, ông nói thẳng: "Cái này phải hỏi em đấy.

Tất cả giáo viên tham gia giảng dạy ở lớp này đều phản ánh em nói chuyện riêng trong lớp.

Còn mấy lần ghi vào sổ đầu bài vì tội này nữa đúng không? Tôi nghi ngờ thành tích học tập của Kiều Anh đi xuống là vì em.

Nên tốt nhất hai em tách nhau ra đi."
Này đến lượt Phương câm nín.

Sổ đầu bài gì đó là hắc lịch sử không thể xóa nhòa của cô nàng.

Kiều Anh biết ý thầy đã quyết nên cô cũng thức thời thu dọn sách vở chuẩn bị chuyển chỗ.

Phương ngồi cạnh muốn nói lại thôi làm Kiều Anh bật cười nổi lên trêu đùa cô nàng: "Muốn ngồi với tớ đơn giản lắm nha! Chỉ cần cậu thành tích giảm xuống tớ thành tích đi lên không phải được rồi."
Phương còn chưa phản ứng gì đâu, mà không biết thầy giáo đứng đằng sau cô lúc nào đang dùng tử vong ánh mắt nhìn cô rít gào: "Trần Kiều Anh! Em lặp lại lời vừa rồi cho tôi!"
Kiều Anh nào còn có tâm tư trêu đùa Phương nữa, cô cười cười nói: "Thưa thầy em chỉ đùa chút thôi!" Nói rồi dùng vận tốc ánh sáng biến mất khỏi tầm mắt thầy.

Thành công hù dọa Kiều Anh thầy chủ nhiệm lên bục giảng giám sát học sinh chuyển chỗ ngồi.

Thấy đám học sinh ngoan ngoãn ngồi đúng chỗ, thầy giáo lông mày mới giãn ra.

Kiều Anh giờ đang an phận ở bàn cuối, số đen hơn nữa là cô ngồi trong cùng.

Một bên là Nhật Anh một bên là bức tường, cô tuyệt vọng nghĩ tới tương lai một học kỳ cô sẽ tự kỷ ra sao.

Ngẩng đầu nhìn lên thầy giáo ngồi trên bục giảng, cô hoài nghi đây là hình phạt thầy giáo dành cho cô.

Không phải chỉ tụt sau 17 người sao, có đến mức này không? Không thấy bạn Nhật Anh xếp sau cô sao, người ta giờ nhưng thư thái ngồi giữa hai bạn nữ xinh đẹp.

Coi như diễm phúc đi.
Ngồi cùng bàn với Kiều Anh không phải ai xa lạ đó là bạn Lan.

Quy định khắt khe của thầy chủ nhiệm cũng làm Kiều Anh không dám đổi chỗ với Lan.


Đang lúc cô tâm như tro tàn ngồi bên cạnh cô Nhật Anh quay sang bắt chuyện: "Tớ nghe nói cậu trồng dâu tây đúng không?"
Kiều Anh còn có chút không thoải mái vì lời nói lúc trước của Nhật Anh, nên cô chỉ có lệ trả lời: "Ừ."
Nhật Anh cũng không bị thái độ này của cô dọa chạy, cậu ta tiếp tục hỏi: "Tớ muốn mua mấy cân ăn tết, cậu có bán không?"
Gì? Kiều Anh tinh thần mắt thường có thể thấy được tỏa sáng.

Cô nhìn Nhật Anh thân thiết hỏi: "Cậu mua mấy cân?"
Thái độ chuyển biến 180 độ của Kiều Anh cũng không làm Nhật Anh bất ngờ.

Khóe môi cậu hơi cong lên bình tĩnh trả lời: "Tớ mua năm cân."
Này từ đâu tới đại gia nha, thất kính! Thất kính!
Kiều Anh nóng bỏng hỏi: "Cậu định bao giờ nhận hàng? Tớ có thể giao hàng tận nhà, cậu cần không?"
Nhật Anh cân nhắc trong chốc lát rồi quyết định 28 tết nhận hàng.

Cậu ta cũng yêu cầu Kiều Anh giao hàng tận nhà.

Hai người không coi ra gì giao dịch xong đơn hàng tiền triệu.

Có tiền nhập túi những chuyện không thoải mái vừa rồi đều trở thành mây khói.
Lan ngồi đầu bàn hoảng hốt nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, phảng phất không có chỗ cho người thứ ba chen vào.

Cầm trong tay quyển sách, cô nàng vô ý vò nát một góc lúc nào không hay.
Tinh thần sáng láng của Kiều Anh vẫn luôn duy trì đến khi ra về.

Rước lấy Phương giận dỗi không thôi: "Cậu xa tớ vui đến thế hả?"
Về thiếu nữ thời đại nhưng Kiều Anh vẫn không có thiếu nữ nên có cảm xúc.

Đơn cử như lúc này, cô không hiểu chỉ chuyển cái chỗ ngồi thôi mà Phương lấn cấn đến tận đây.


Dù vậy cô vẫn tìm cách vuốt phẳng tâm linh yếu ớt của Phương: "Này là tớ vui vẻ vì chuyện khác.

Còn xa cậu tớ cũng buồn lắm đó."
Nghe này, Phương mới vui lên.

Cô nàng lại chú ý đến câu trước của Kiều Anh: "Cậu có chuyện vui gì?"
Kiều Anh thần thần bí bí nói nhỏ: "Tớ muốn mua điện thoại di động." Phương há hốc mồm nhìn Kiều Anh, 2003 học sinh có điện thoại là rất hiếm.

Sinh viên như anh cô năn nỉ mãi bố mẹ cô mới mua cho đâu.
Kiều Anh cũng phải đắn đo hồi lâu mới hạ quyết định này.

Điện thoại thời này nhưng lạc hậu, đã từng dùng quả táo 13 như cô rất khó ngấm được những em này.

Nhưng làm sao được ai bảo cô bán hàng đâu.
Phương lần này đã bị sự giàu có của Kiều Anh chấn kinh rồi.

Cô nàng nhất quyết đi cùng Kiều Anh đến cửa hàng bán di động để mở mang tầm mắt.

Quan trọng nhất là cô nàng rất chờ mong vào màn "rửa" điện thoại của cô bạn thân.

Cô lần này sẽ không nương tay..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi