TRỞ VỀ TRƯỚC KHI PHU QUÂN CHẾT TRẬN

22.
Ông Cảnh Vũ vừa nói, mọi người trong đình đều nhìn nàng.

Vinh An công chúa cũng là có hứng thú nhìn lại.

Mới vừa nghe Lục biểu muội nói, gấm Tứ Xuyên tám chín phần là Thôi thị gạt biểu tẩu.

Nhưng hai người lại không nói gì. Nếu nói cho người khác, liền làm mất mặt Vĩnh Ninh Hầu phủ, sẽ thành trò cười của mọi người.

Bọn họ kính trọng Quyết biểu ca, tự nhiên là biết điều gì có thể nói, điều gì không thể nói.

Bị gọi tên, Tô nương tử sắc mặt khẽ biến, không vui: " Ông nương tử nói chuyện sao nặng lời như vậy? "

" Ta chẳng qua vừa hỏi, Ông nương tử liền vu hãm ta lòng dạ nhỏ nhen, không khỏi thật quá đáng? "

Ông Cảnh Vũ bỗng nhiên cười một tiếng: " Chẳng lẽ không phải Tô nương tử trước đó vu hãm ta tội bất nghĩa sao? "

" Hoàng hậu nương nương thưởng lễ vật tới, Tô nương tử chỉ dùng một câu liền dễ dàng vặn ngược mọi chuyện, chẳng lẽ không phải trước đó vu hãm ta bất nghĩa? "

Vốn định lấn nàng tuổi còn nhỏ, không hiểu những lời này, Tô nương tử nghe những xong mặt lộ vẻ quẫn bách.

Sắc mặt không tốt, ngước mắt lên: " Là ta nói sai "

" Lời kia ta nói cũng có chỗ sai ". Ông Cảnh Vũ thu hồi ý cười, giọng nói thản nhiên.

Ông nương tử nói chuyện từ đầu đến cuối nhẹ nhàng ôn nhu, làm cho người cảm giác tính tình rất tốt.

Nhưng nghe nhiều thêm mấy câu, khiến người ở đây biết Ông nương tử chỉ có thể xem là tính tình ôn nhu, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt.

Tô nương tử sắc mặt hơi tối, nhưng ai kêu chính nàng ta khiêu khích trước, lại chính nàng ta đuối lý, cũng không dám nói lại.

Người khác biết được Ông Cảnh Vũ lợi hại, cũng không ai lại tác quái.

Một phụ nhân khác cẩn thận hỏi: " Ông nương tử có biết giá trị của gấm Tứ Xuyên? "

Ông Cảnh Vũ liếc mắt nhìn Tạ Uyển Du.

Dù sao cũng mới mười bốn tuổi, tâm trí không đủ lớn, đáy lòng sợ hãi hoảng sợ, cho nên tay cầm đũa phát run.

Thu hồi ánh mắt, dịu dàng cười: " Du muội muội tuổi còn nhỏ, không biết gấm Tứ Xuyên là đồ quý, chỉ biết yêu thích cái đẹp, thấy được gấm Tứ Xuyên liền dời không được mắt, nhiều lần tìm ta xin "

" Nhưng là đồ hoàng hậu nương nương thưởng, ta cũng rất khó xử, cho nên ngay từ đầu cũng đã uyển chuyển từ chối. Sau đó Du muội muội mấy ngày cơm nước cũng không ăn, thẩm thẩm nhìn không được tới tìm ta, ta cũng không thể vì luyến tiếc mà tổn thương hòa khí, liền cũng đồng ý "

Mọi người nghe vậy, có người là tin, cũng có người không tin.

Người tin đều âm thầm nghĩ Tạ tứ cô nương cũng đã mười bốn tuổi, tính tình còn trẻ con như vậy. Không chiếm được, lại đòi tuyệt thực.

Sau này nhà ai cưới nàng làm thê tử, cũng đủ khổ.


Thôi Văn Cẩm cũng nghe được trong lời Ông thị có hàm ý, âm thầm cắn răng, mở miệng cứu vãn thanh danh nữ nhi.

" Hài tử đều còn chưa cập kê, tính tình khó tránh khỏi hồ nháo chút. Ta sau này nhất định là không dung túng nàng nữa, thật tốt sửa lại tính tình nàng "

Làm chủ nhà, Quốc Công phu nhân thấy cũng đã đủ liền cười hoà giải: " Cửu nha đầu nhà ta cũng không khác là bao, cô nương gia liền không nên nuông chiều quá, nếu không ảnh hưởng tới sau này "

Lục Cửu âm thầm đối làm một cái biểu tình mất hứng với mẫu thân.

Lấy nàng ta cùng Tạ Uyển Du ngu dốt kia so, nàng ta liền không vui.

Lục mẫu sau khi ngồi xuống, sợ tiểu tổ tông ầm ĩ, đem cua ủ cam* ở trước mặt mình bỏ vào chén nàng: " Ngươi thích ăn, liền ăn nhiều chút "

(*Cua ủ cam:

Lục Cửu bĩu môi, ý tứ này không phải là muốn dùng đồ ăn che miệng của nàng ta sao.

Nhưng vẫn là đem cua ủ cam kéo đến trước mặt bản thân, không có làm mẫu thân mất mặt.

Tiệc này phẩm cua, có người phẩm ra thịt cua ngon, cũng có người ăn không biết là mùi vị gì.

Yến tiệc kết thúc, mọi người du ngoạn trong viện, lúc sắc trời đã không còn sớm, đều sôi nổi bắt đầu cáo biệt.

Ông Cảnh Vũ lúc này nhìn thấy Tạ Quyết, chỉ thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, đi đến gần hắn, ngửi được trên người hắn có mùi rượu.

Nàng lập tức nhíu mày.

Người này biết rõ mình bị thương, còn dám uống rượu, cảm thấy mạng mình đủ dài?

Không bao lâu, lão thái thái cũng đi ra.

Thôi Văn Cẩm đang muốn tiến lên đỡ, lão thái thái lại không dấu vết đẩy tay nàng ta ra.

Sắc mặt Thôi Văn Cẩm trong chớp mắt cứng ngắc.

Lão thái thái liếc mắt nhìn tôn nhi cùng tôn tức, sau đó không nói một câu lên xe ngựa.

Xem ra, lão thái thái đã biết chuyện.

Cũng phải, đến dự yến nhiều người đều nghe được đại khái, lão thái thái như thế nào lại không biết?

Hiện tại lão thái thái không biết tình hình thực tế, sẽ trách Thôi Văn Cẩm, cũng sẽ trách nàng.

Trách nàng không biết nặng nhẹ, đem gấm Tứ Xuyên hoàng hậu thưởng đem cho đường muội.

Trách Thôi Văn Cẩm không thèm ngăn lại, dung túng nữ nhi, không có giáo dưỡng.

Vở kịch ở Quốc Công phủ kết thúc.


Hầu phủ bên kia kịch mới bắt đầu.

Tạ Quyết sắc mặt càng đỏ, cũng không biết là do uống rượu, hay vẫn là do trên cánh tay tổn thương mà phát nóng.

Hắn lên xe ngựa vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Trở lại trong phủ.

Từng người trở về sân.

Phu thê hai người một đường không nói chuyện trở về phòng.

Phân phó người lui ra, cửa phòng đóng lại, Tạ Quyết mơ hồ có chút đứng không vững, tay chống mặt bàn.

Ông Cảnh Vũ vừa mới quay người lại liền nhìn thấy hắn như vậy.

Trong phút chốc nhớ tới hắn đời trước chết thảm, tức giận lập tức ùa về.

Đi lên phía trước, giọng nói không tự giác có chút cao: " Phu quân trên người bị thương, còn cậy mạnh uống nhiều rượu? Cảm thấy bản thân là mình đồng da sắt? "

Bỗng nhiên nghe được thê tử trách cứ hắn, Tạ Quyết không khỏi nghĩ tới ở Vân huyện nửa năm trước, cũng nhớ tới lúc nửa tháng về Kim Đô.

Lúc mới quen biết cùng hiện tại tính tình có chút giống nhau.

Thành thân không lâu, nàng nói càng ít đi, ở trước mặt của hắn dè dặt cẩn thận, giống như sợ làm sai điều gì.

Trở về Kim Đô được nửa tháng, giữa bọn họ nói càng ít.

Hiện tại tuy không biết nguyên nhân là gì, nàng hiện tại rất khác trước.

Nói nhiều hơn trước, có chút tính tình nhỏ, cũng yêu thích trang điểm.

Cũng xem như việc tốt.

Nghĩ đến đây, hắn xưa nay như một, khóe miệng không tự giác nhấc lên.

Đỡ bàn ngồi xuống, mở miệng: " Trưởng bối mời rượu, không cự tuyệt được "

Ông Cảnh Vũ tức giận liếc hắn, tùy ý rớt một ly nước lạnh đưa cho hắn.

Hắn không biết quý trọng bản thân, nàng còn quản hắn làm gì?

Nhưng ánh mắt vẫn dừng trên mặt hắn.


Suy tư nhiều lần nữa, lúc đưa nước tới cho hắn, lấy tay phủ lên trán hắn.

Còn chưa đụng tới, Tạ Quyết liền né tránh không cho nàng chạm vào.

" Ta không có chuyện gì, chỉ là uống chút rượu, có chút choáng váng đầu mà thôi, nghỉ một lát liền ổn "

Ông Cảnh Vũ quản hầu phủ năm năm, tính tình tuy rằng vẫn ôn hòa, nhưng trong lòng nhiều vài phần không cho phép người khác từ chối.

Ông Cảnh Vũ nhìn Ta Quyết: " Nếu bị bệnh, phu quân cùng thiếp ở dưới một mái hiên, sợ rằng sẽ đem bệnh qua cho đứa nhỏ trong bụng "

Tạ Quyết nhíu mày hơi suy tư, mu bàn tay lành lạnh liền cầm tay nàng để lên trên trán hắn.

Vừa chạm vào trán, Ông Cảnh Vũ lập tức nhíu mày.

" Mấy ngày nay, phu quân vẫn là chuyển đến đông sương phòng ở đi "

Vừa mở miệng, không phải là nói lời lo lắng, mà là kêu hắn chuyển đi đông sương phòng?

Tạ Quyết không khỏi trầm mặc.

Theo sau lại nghe nàng nói: " Thiếp hiện tại mang thai, kiêng kị nhất liền là bệnh, phu quân hiển nhiên là phát sốt rồi, tất nhiên là không thể ở phòng chính "

" Được, ta chuyển đi đông sương phòng ". Tạ Quyết đáp ứng.

Ông Cảnh Vũ suy tư một lát, hỏi: " Phu quân sốt cao, không thể không dùng thuốc. Thiếp kêu Minh Nguyệt đi lấy thuốc, đổi lại nói với người trong viện thuốc này là thuốc dưỡng thai, có được không? "

Rốt cuộc vẫn lo lắng đến thân thể hắn, Tạ Quyết hơi gật đầu: " Được "

Ông Cảnh Vũ thu tay, cũng thuận đường lấy ly nước lạnh trên tay hắn: " Nhiệt độ cao không được uống nước lạnh, thiếp kêu hạ nhân đi nấu chút mật thủy lại đây "

Nói, liền buông cái ly xuống mặt bàn, xoay người hướng ngoài cửa.

Tạ Quyết nhìn bóng lưng nàng rời đi, cửa phòng đóng lại mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ly nước lạnh trên mặt bàn.

Yết hầu như lửa đốt, nhưng đến cùng vẫn là nhịn xuống xúc động muốn uống.

Ông Cảnh Vũ từ trong phòng đi ra, đem Minh Nguyệt gọi đến.

Cùng Minh Nguyệt nói rõ tình huống của Tạ Quyết, dặn dò nàng ấy không để cho người khác biết, lại phân phó nàng ấy đi quầy thuốc để đại phu mở dược.

Minh Nguyệt đang muốn rời đi, Ông Cảnh Vũ không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lại gọi nàng ta.

Minh Nguyệt quay lại.

Suy tư mấy phút, nàng cùng Minh Nguyệt nói: " Sau khi ngươi trở lại, liền để Phồn Tinh sắc thuốc, ngươi đi phòng bếp phân phó làm chút thịt rượu, khao thưởng chúng tướng sĩ trở về cùng hầu gia "

Nói đến đây, lại giảm thấp thanh âm xuống: " Mặt khác lại một mình chuẩn bị một phần, tự ngươi đi đưa cho Thạch giáo úy. Dùng chút tiểu tâm kế moi từ trong miệng hắn lý do hầu gia bị thương, trên đường trở về rốt cục xảy ra chuyện gì "

Minh Nguyệt đem việc chủ tử giao phó ghi tạc trong lòng, lên tiếng liền ra khỏi phòng.

Ước chừng nửa canh giờ, Minh Nguyệt quay lại.

Phòng bếp chính đang sắc thuốc thì lão thái thái bên kia phái người kêu nàng cùng Tạ Quyết đi qua.

Tạ Quyết còn ở nhà chính, ước chừng vì không cho bệnh dính vào trên giường, cho nên ngủ ở trên giường nhỏ.


Tuy ngủ, nhưng vẫn mơ hồ nghe được có người truyền lời báo tổ mẫu kêu bọn họ qua sân.

Mở mắt ra, ánh mắt trì trệ mấy phút, ý thức dần dần thanh tỉnh.

Tổ mẫu gọi bọn họ đi qua, hiển nhiên là vì chuyện hôm nay.

Tạ Quyết từ trên giường nhỏ ngồi dậy, Ông Cảnh Vũ vừa vặn đẩy cửa phòng.

Thấy hắn tỉnh, liền biết hắn nghe được bên ngoài nói chuyện, suy nghĩ một lát, nói: " Phu quân thân thể khó chịu, nếu không thiếp tự mình đi "

Tạ Quyết hít thở một lát, đứng lên thắt lại đai lưng: " Không được, ta với nàng cùng đi qua "

Xem bộ dạng thói quen cứng rắn chống đỡ của hắn, quả thực cùng đời trước giống nhau như đúc.

Ông Cảnh Vũ không khuyên hắn nữa, mà là vào nội gian, từ trong rương lấy ra một quyển sổ.

Từ trong đi ra, Tạ Quyết liếc một chút, nhớ đến là phải đi sân lão thái thái, không khỏi hỏi: " Mang cái này đi qua? "

Ông Cảnh Vũ cười một tiếng: " Nhị thẩm đưa danh sách ban thưởng "

Ông Cảnh Vũ đi đến trước mặt hắn, đem danh sách bỏ vào trên bàn, sửa sang lại vạt áo lệch cho hắn.

" Lúc trước từ trong viện đuổi ra ngoài, vị đầu bếp nữ vẫn luôn tham chút bạc "

Tạ Quyết nhướn mày, lại nghe nàng nói tiếp: " Thiếp lấy chứng cớ đến trước mặt nàng ta, nàng ta cũng đã thừa nhận. Nàng ta chỉ thừa nhận ăn chặn một nửa bạc, một nửa còn lại đưa qua Thế An Uyển "

Sửa sang xong vạt áo, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: " Chuyện gấm Tứ Xuyên cùng ăn chặn bạc, lại còn dễ dàng đáp ứng bồi thường hơn hai ngàn lượng, phu quân cảm thấy nhị thẩm còn có thể lại tiếp tục trưởng quản phủ? "

Tạ Quyết nhất thời trầm mặc không nói gì, sau một lúc lâu, đã mở miệng: " Nàng muốn như thế nào thì như thế đó, việc này ta cùng tổ mẫu nói "

Nói, cầm sổ sách trên mặt bàn lên.

Nghe hắn nói như vậy, Ông Cảnh Vũ cũng đỡ phải ở trước mặt lão thái thái liều lĩnh một phen.

Hắn tóm lại là tôn nhi lão thái thái sủng ái. Hắn đến nói, lão thái thái tất nhiên là dễ nói chuyện hơn nhiều.

"  Làm giả danh sách thánh nhân ban thưởng, là tội lớn ". Đi ra ngoài, nàng nhắc nhở.

Tạ Quyết liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt có vài phần xa lạ.

Tuy xa lạ, nhưng rất rõ ràng, người trước mắt chính là thê tử của hắn.

Hơn nữa, nàng đến cùng vẫn là làm không đủ ngoan tuyệt, quá mức mềm lòng.

Nếu như là hắn, nhị thẩm sợ rằng sẽ bị ném tới nhà lao.

Mà nàng, nhưng chỉ là bắt nhị thẩm từ bở trưởng quản hầu phủ mà thôi.

Chẳng qua ngẫm lại, việc nhị thẩm làm để bên ngoài biết, chắc chắn khiến hầu phủ mất mặt một phen.

Mà tổ mẫu coi trọng nhất là danh dự, hầu phủ nếu bị cười nhạo, tổ mẫu chỉ sợ chịu không được đả kích này.

Nàng mềm lòng, củng cố được toàn diện, cho nên cũng không nhất quyết là chuyện xấu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi