TRỘM GIÓ CHẲNG TRỘM TRĂNG



Hạng Minh Chương trong lòng chấn động, thiên ngôn vạn ngữ đều bị vài câu của Thẩm Nhược Trăn hạ gục, còn chưa tính xong, Thẩm Nhược Trăn dùng đầu ngón tay lau vết xước trên môi anh, nói: “Hôn đến mức không chảy máu nữa này.”
Hạng Minh Chương tái nhợt gọi: “Nhược Trăn.”
Thẩm Nhược Trăn trả lại lời đầu tiên: “Hạng tiên sinh, bình thường anh cũng không thiếu quyết đoán như vậy.”
Hạng Minh Chương nói: “Anh không thể để em mạo hiểm với anh được.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Trên đời không phải chuyện gì cũng có thể bày mưu tính kế, ai cũng có lúc tính toán sai lầm, cũng đã rơi vào hiểm cảnh rồi, còn sợ mạo hiểm hay sao?”
Hạng Minh Chương có suy nghĩ của một doanh nhân nói: “Khi tỷ lệ thắng quá nhỏ, chúng ta phải cố gắng giảm tổn thất nhiều nhất có thể.”
“Đây không phải là kinh doanh.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Cho dù tỷ lệ chiến thắng thấp hơn 10%, vẫn có một khái niệm gọi là ‘chuyển bại thành thắng’, ngàn vạn đồng bào năm đó đã thắng lợi như thế nào, không có gì ngoài bạt mạng chiến đấu.”
Những lời này vừa dày vừa nặng, Hạng Minh Chương như thể nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Nhược Trăn thời trước, xương cốt cứng rắn, khí độ ung dung, nếu anh tiếp tục phản bác sẽ như thể chính mình là một kẻ tham sống sợ chết.
Đồng hồ đã được tháo ra, bọn họ không biết chính xác thời gian, bữa tiệc kết thúc lúc sáng sớm, Hạng Minh Chương nói: “Có vẻ trời gần sáng rồi.”
Thẩm Nhược Trăn vẫn chưa rời khỏi căn phòng này hỏi: “Có khoảng bao nhiêu kẻ bắt cóc ở đó?”
Hạng Minh Chương tính toán dựa trên tầm nhìn từ phòng khách: “Chiều dài của chiếc du thuyền này khoảng 30 mét, hẳn là một chiếc thuyền thương vụ lớn, cộng thêm Alan, anh đã thấy tổng cộng sáu kẻ bắt cóc.”
“Còn có anh, em và chú Tề.” Thẩm Nhược Trăn đã từng hỏi Tiền Hoa về những tư liệu liên quan, “Thêm thuyền trưởng và thủy thủ trong phòng điều khiển, hai người nữa.”
Hạng Minh Chương nói: “Nhiều nhất không quá mười lăm người, một là giới hạn tải trọng, hai là càng ít người biết càng tốt.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Có mấy người đánh anh? Vũ lực của chúng thế nào?”
Hạng Minh Chương nhớ lại: “Alan tuy cứng cáp nhưng phản ứng ở mức trung bình, điểm mạnh của hắn là hiểu về du thuyền.

Những người khác đã tập luyện qua, hạ thủ rất hiểm, biết cách né tránh chỗ chí mạng.”
Vừa nói Hạng Minh Chương vừa lấy đi cây bút của Thẩm Nhược Trăn, bình thường là đồ dùng mỗi ngày để viết chữ, thế nhưng lại lấy để tự vệ, mặc dù rất hoang đường, bất quá rơi vào tình thế như bây giờ thì cũng có tác dụng an ủi tâm lý.
Sau khi tóm lược tình hình bên trong, Thẩm Nhược Trăn suy đoán bên ngoài: “Anh nói xem sẽ có người tới cứu chúng ta chứ?”
Hạng Minh Chương lật lại: “Xe của nhà họ Hạng, tài xế là thân tín của nhà họ Hạng, người ngoài cho rằng chúng ta đã về nhà rồi, không thể kịp thời phát hiện chúng ta mất tích và bị bắt cóc.”
Sau khi sự việc xảy ra sẽ cho rằng Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm nửa đường muốn đi biển, chú Tề chỉ tuân theo mà thôi.

Sau đó du thuyền phát nổ bất ngờ, xác bị phá hủy, tất cả đều không tra ra được chứng cứ.
Bề ngoài Hạng Hành Chiêu vẫn sẽ luôn là một ông già hồ đồ, mọi người đều biết ông yêu thương nhất là Hạng Minh Chương, không có động cơ phạm tội.
Thẩm Nhược Trăn nói: “Còn có Hứa Liêu, anh ấy biết lục đục giữa anh và Hạng Hành Chiêu.


Nếu không liên lạc được với anh, anh ấy sẽ hỏi người phụ trách bảo an, biết được chúng ta đã quay lại Tĩnh Phổ nhưng mất liên lạc, nhất định sẽ hoài nghi.”
Hạng Minh Chương không quá lạc quan: “Bay đến New Zealand sẽ mất hơn mười tiếng đồng hồ, anh ấy muốn hạ cánh thì cũng phải sau tám giờ.”
Điện thoại di động của họ đã bị lấy mất, chú Tề hẳn là đã xem được tin nhắn Hứa Liêu gửi cho Hạng Minh Chương trước khi lên máy bay, vì vậy có thể đẩy lùi, muộn nhất là sẽ giải quyết bọn bọn trước bình minh.
Nếu muốn trì hoãn thời gian, chỉ có thể quay sang sử dụng lá bài chưa lật là Hạng Lung.

May mắn thay từ trước đến nay Hạng Minh Chương luôn hành động thận trọng, chuyện về Hạng Lung đều nói chuyện trực tiếp ở Vân Diếu, chú Tề không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào trong điện thoại di động.
Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn cùng thầm lặng, siết chặt lấy nhau.
Không bao lâu sau tiếng bước chân tới gần, cửa phòng mở ra, mấy tên bắt cóc xông vào.
Thẩm Nhược Trăn vừa đứng dậy đã bị vặn ngược cánh tay, Hạng Minh Chương đang ốm yếu, ngồi đó không động đậy, bị ba kẻ bắt cóc kéo dậy khỏi tường một cách thô bạo.
Ngoài căn phòng là một lối đi hẹp, Thẩm Nhược Trăn nhanh chóng quan sát xung quanh, thấy hơn chục can xăng được chất đống ở cuối phòng.
Đi lên cầu thang là phòng khách ở tầng 2, trên cùng có một phòng điều khiển, toàn bộ du thuyền có ba tầng.
Có năm người đang đứng trong phòng khách, bao gồm cả chú Tề, cộng với sáu người đang khống chế Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn, chính là hai chọi mười một.
Hạng Minh Chương yếu ớt cúi lưng xuống, vết máu trên mặt đã đông lại, che đi một phần xám xịt trên da.
Chú Tề đứng ngay giữa phòng khách nói: “Minh Chương, cậu có một tiền đồ tươi sáng, có một cuộc sống nhiều người ghen tị còn không có được, cần gì phải làm thành cái dạng này.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì chú thả tôi đi, đợi đến khi tôi giết được Hạng Hành Chiêu, tôi cũng sẽ cho chú một tiền đồ tươi sáng.”
“Cậu không cần cứng miệng.” Chú Tề chế nhạo, “Cứ xem như không vì chính mình thì cũng phải nghĩ cho tâm can bảo bối của cậu chứ, Sở thiếu gia theo cậu chịu khổ, cậu không đau lòng à?”
Thẩm Nhược Trăn lo lắng nhìn Hạng Minh Chương, như thể đang khẩn cầu: “Minh Chương, em không muốn chết.”
Hạng Minh Chương khàn giọng nói: “Thả em ấy đi, điều kiện gì cũng dễ nói.”
Bản di chúc kia bị xé rách, chú Tề nói: “Để cậu ký một chữ còn không muốn, còn muốn bàn điều kiện gì?”
“Đừng ức hiếp người quá đáng.” Hạng Minh Chương nói, “Hạng Hành Chiêu muốn tôi chết, tôi còn phải lập di chúc cho ông ta, buôn bán lỗ vốn thế này tôi sẽ không làm.”
Chú Tề khịt mũi: “Không hổ là Hạng tiên sinh, tai hoạ sắp ập lên đầu vẫn còn thời gian để tính toán thiệt hơn, xem ra đã nghĩ ra đối sách rồi?”
Hạng Minh Chương mệt mỏi thở phì phò: “Tôi giao ra tung tích của Hạng Lung, các người thả Sở Thức Sâm đi.”
Chú Tề xác nhận: “Cậu không cứu chính mình mà muốn cứu cậu ta?”
Hạng Minh Chương nói rõ ràng: “Tôi biết tôi không thể sống, dây dưa được đến bây giờ cũng là vì tung tích của Hạng Lung.

Tôi sẽ thoả mãn các người, hơn nữa còn dùng con trai ruột của Hạng Hành Chiêu đổi lấy một người ngoài là Sở Thức Sâm, đối với các người vô cùng có giá trị.”
Chú Tề hỏi: “Hạng Lung rốt cuộc ở đâu?”
Hạng Minh Chương báo ra một địa chỉ, là một tiểu bang ở Hoa Kỳ, sau đó là địa chỉ cụ thể từ thành phố, đến khu phố, rồi đến số nhà chính xác.
Chú Tề không tin Hạng Minh Chương sẽ thẳng thắn như vậy, lập tức báo địa chỉ cho Hạng Hành Chiêu để xác minh, 5 phút sau nhận được tin nhắn trả lời, nét mặt chú Tề sa sầm lại: “Địa chỉ cậu đưa là một nghĩa trang.”
Hạng Minh Chương hô hấp không đủ, chậm rãi nói: “Tôi biết Hạng Lung ở đâu, nhưng không nói ông ta chết hay sống, là một con người hay là một phần mộ.”
Chú Tề tức giận nói: “Hạng Minh Chương, đừng giở trò!”
Một kẻ bắt cóc lao đến đấm Hạng Minh Chương một cú, trúng vào xương mày, ngay cả hốc mắt cũng chuyển sang bầm tím, Hạng Minh Chương lung lay sắp đổ, đau đến rên lên một tiếng.
Anh nheo mắt, như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, nói: “Chuyển lời đến Hạng Hành Chiêu, đứa con trai nhỏ mà ông ta nhớ nhung và cảm thấy áy nay trong nhiều năm qua, đã chết ở nước ngoài từ lâu rồi.”
Chú Tề hoàn toàn không tin: “Hạng Minh Chương, đừng tự mình nhận trái đắng.”
“Tôi rất hiếu kỳ về phản ứng của Hạng Hành Chiêu, liệu ông ta có bị đột quỵ lần nữa không?” Hạng Minh Chương giống như người mất trí, “Vạn nhất cứu không được, vậy thì càng tốt, chúng ta một nhà ba thế hệ liền sống chung dưới lòng đất.”
Chú Tề tức giận không thôi, bước lại gần rút ​​ra một khẩu súng từ thắt lưng, dùng lực dí vào trán Hạng Minh Chương.
Thẩm Nhược Trăn sợ hãi hét lên: “Đừng!”
Họng súng chĩa vào đầu Hạng Minh Chương, chú Tề nhìn xuống anh: “Tốt hơn là cậu nên hợp tác một chút, nếu lại một mực không chịu giác ngộ, chỉ đành uỷ khuất Sở tiên sinh thay cậu chịu tội.”
Alan đấm một cú vào bụng Thẩm Nhược Trăn, Thẩm Nhược Trăn gập eo lại, chịu đựng tiếng kêu đau.
Hạng Minh Chương có hơi hoảng loạn, thở hổn hển: “Có bản lĩnh… thì bắn tôi đây này!”
Lúc này màn hình điện thoại sáng lên, sống chết của Hạng Lung trở thành một bí ẩn, Hạng Hành Chiêu hẳn là sốt ruột đến mức không nhịn được truy vấn, chú Tề không dám bỏ qua, giơ tay lên trượt nút trả lời.
Hai mắt Hạng Minh Chương sáng quắc lên, giống như một con sói đang nhìn thịt, đúng lúc chú Tề hướng mắt về phía điện thoại, anh cúi đầu tránh khỏi họng súng, thân thể bị thương trong phút chốc căng hết cả cơ.
Bọn bắt cóc ở hai bên chỉ cảm thấy da thịt đang nắm trong lòng bàn tay không nắm được nữa, Hạng Minh Chương đã thoát ra, vặn cổ tay của chú Tề, súng trên tay rơi xuống đất, anh vươn người tóm lấy vai chú Tề khóa ở phía trước mặt, tay còn lại cầm cây bút dí vào cổ chú Tề.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, vẻ yếu ớt được ngụy trang của Hạng Minh Chương dần mất đi, chỉ còn lại sự hung hãn phản kích khi lâm vào bước đường cùng.
Tất cả những kẻ bắt cóc đều sửng sốt, Alan thấy vậy trực tiếp rút súng ra chĩa vào Thẩm Nhược Trăn, những kẻ bắt cóc còn lại cũng rút súng ra, những họng súng đen ngòm đều hướng về phía Hạng Minh Chương.
Yếu không địch lại mạnh, muốn bắt được tay sai trước tiên phải bắt được vua, Hạng Minh Chương đang kèm lấy chú Tề nói: “Ông ta không có được thông tin mình muốn, vì vậy không dám giết tôi, ai trong số các người dám tự mình động thủ?”
Alan túm lấy Thẩm Nhược Trăn, cầm súng dí vào thái dương Thẩm Nhược Trăn: “Đừng quên còn có tình nhân của mày.”
Thẩm Nhược Trăn đã sớm mất đi thần sắc sợ hãi, trầm tĩnh nói: “Vậy thì cứ thử xem.”
Gân xanh trên cánh tay nổi lên, Hạng Minh Chương kéo chú Tề ra ngoài, buộc bọn bắt cóc phải ra theo, đến được boong tàu, bình minh sắp lên, mặt biển và bầu trời tối đen như mực, ánh sáng trong phút chốc bỗng nhiên trở nên mờ mịt.
Hạng Minh Chương đột nhiên nắm lấy cây bút động đậy, đầu bút cắt qua da thịt của chú Tề, chảy ra máu.
So với nỗi đau như kim châm, chú Tề càng kiêng kỵ sự điên cuồng của Hạng Minh Chương hơn, nói: “Minh Chương, làm như vậy không tốt cho cậu đâu.”
Hạng Minh Chương nói: “Dù sao tôi cũng không còn đường sống nữa rồi, kéo theo một người chôn cùng chính là tốt nhất.”
Chú Tề vẫn giữ bình tĩnh nói: “Nếu giết tôi, cả cậu và Sở Thức Sâm đều không thể trốn thoát, nếu như cùng chết, thì tôi cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Chú đúng là thật trung thành, tôi có phải là nên tôn trọng ý nguyện của chú không?” Đầu bút cắm vào vết thương, Hạng Minh Chương không ngừng cắm sâu hơn, tựa hồ như thực sự muốn giết người.

Chú Tề rên rỉ, cổ càng ngày càng ướt, Hạng Minh Chương hét lên với đám bắt cóc: “Vừa rồi bọn mày đã nghe rồi đấy, là ông ta sẽ cùng chết với tao! Nhưng chủ thuê chết rồi, bọn mày phải đi tìm ai đòi thù lao đây?!”
Thái dương bị dí súng của Thẩm Nhược Trăn nhảy dựng lên, cậu nhân cơ hội hỏi: “Alan, năm ngoái trên du thuyền, người mày giết chính là tao sao?”
Alan nhíu đôi lông mày đen rậm, hắn lúc đó rõ ràng đã xác nhận Sở Thức Sâm đã chết, lúc đi theo dõi ở Quảng Châu khó mà tin nổi.
Cho đến giờ phút này, “Sở Thức Sâm” ở trước mặt hắn, dung mạo giống nhau, nhưng khí chất và dũng khí lại một trời một vực với tên phú nhị đại hèn nhát kia.
Thẩm Nhược Trăn lại hỏi: “Trận này làm xong, định trốn về Thái Lan bao lâu?”
Biểu tình của Alan thay đổi: “Câm miệng!”
Thẩm Nhược Trăn nhìn lên tấm kính trong phòng điều khiển: “Người lái thuyền có phải Trương Khải không? Bọn mày cùng làm cho du thuyền cho nổ tung, sau đó trốn ở đảo Krabi, lần này không đến cùng nhau sao?”
Alan không ngờ các chi tiết và dấu vết của bọn hắn đã bị lộ, “cạch” một tiếng mở chốt an toàn.
“Muốn bịt miệng sao?” Thẩm Nhược Trăn nói, “Mày cho rằng Thái Lan trời cao đất rộng có thể đi không chút dấu vết sao? Căn nhà mày đã ở qua, bến tàu mày từng lưu lại, trong nhà có bao nhiêu người bọn tao đều rõ ràng cả!”
Mấy tên bắt cóc nhìn nhau, Thẩm Nhược Trăn nâng cao âm lượng, để cho mọi người nghe thấy nói: “Bọn tao còn sống rời khỏi đây, tội của bọn mày sẽ nhẹ hơn một chút, còn nếu bọn tao chết, tự nhiên sẽ có người điều tra đến cùng!”
Cả khuôn mặt Alan đều là lửa giận, đá vào bắp chân của Thẩm Nhược Trăn một cách quyết liệt, buộc Thẩm Nhược Trăn phải quỳ trên mặt đất, như thể tư thế quy phục nhận thua.
Hạng Minh Chương hét lên: “Thả em ấy ra!”
Alan nói: “Thả Tề tiên sinh ra trước đã.”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, cục diện đối đầu bế tắc nếu muốn phá vỡ trước tiên phải có một bên phải không giữ được bình tĩnh.

Mái tóc tung bay của Thẩm Nhược Trăn phủ lên nòng súng, cậu hét lên: “Không cần lo cho em!”
Hạng Minh Chương chậm rãi buông tay, Alan sợ anh giở trò quỷ, nhìn anh chằm chằm: “Thả Tề tiên sinh ra, nếu không tao sẽ nổ súng!”
Đầu bút đỏ như máu từng chút từng chút rời khỏi cổ họng chú Tề, ngay khi mọi người nghĩ Hạng Minh Chương sắp buông tay, anh cầm cây bút đưa lên không trung rồi hướng về vai chú Tề đâm mạnh xuống!
Tiếng rít thảm thiết vang vọng trên boong tàu, thu hút tất cả mọi người, ngay lúc Hạng Minh Chương động thủ, Thẩm Nhược Trăn gần như đồng thời đẩy cổ tay Alan ra.
“Đoàng”! Khẩu súng bắn ra đánh trúng lan can.
Ngay khi tiếng súng vang lên, những kẻ bắt cóc cả kinh, một đàn hải âu bay lượn vòng quanh, trong lúc hỗn loạn Thẩm Nhược Trăn thuận thế lăn một vòng trên sàn.
Liên tiếp nhiều phát súng được bắn ra, khẩu súng đoạt mệnh đuổi theo sau Thẩm Nhược Trăn.
Hạng Minh Chương nắm lấy chú Tề để ngăn cản, Thẩm Nhược Trăn lao vào phòng khách của cabin, cậu nhặt khẩu súng của chú Tề lên, mở chốt an toàn và bắn vào đèn chùm.
Thuỷ tinh vỡ ra, trong phút chốc tối đen như mực.
Hạng Minh Chương kéo chú Tề vào, nín thở dán lưng vào tường, bọn bắt cóc bên ngoài bao vây bên ngoài tiến lại gần, sợ đả thương sai người nên không dám tuỳ tiện bắn loạn.
Bầu trời phía xa bắt đầu chuyển sang màu trắng, Thẩm Nhược Trăn ẩn hiện trong bóng tối, phân biệt hình dáng của mọi người dưới bầu trời xám đen.
Súng lục ổ quay nhỏ, một tay vừa đủ dùng, lúc này tay trái cậu cầm lấy cổ tay phải, trong lúc bóp cò dường như tự lầm bầm: “Cái tay này đã đánh anh ấy.”
“Đoàng”!
Tiếng hét xé toạc không khí, viên đạn găm vào cánh tay một người.
Thẩm Nhược Trăn lại nói: “Cái chân này đã đá anh ấy.”
Phát thứ hai trúng vào đùi của một người.
Những tiếng la hét lên xuống khiến lòng bọn bắt cóc rối bời, ai nấy đều không quan tâm được gì nữa, nếu lại bó chân bó tay, con tin sẽ đổi lại muốn mạng của bọn chúng!
Những kẻ bắt cóc bắt đầu phản kích, “rầm”, mặt kính của cabin bị đánh vỡ, Thẩm Nhược Trăn lại bắn trúng một người khác rồi nhỏ giọng hét lên: “Minh Chương, chúng ta đi lên!”
Hạng Minh Chương nhảy ra khỏi cửa sổ bên cạnh rồi chạy về phía sau, theo sau là Thẩm Nhược Trăn, cả hai bò lên cầu thang ở đuôi tàu và lao vào phòng điều khiển của du thuyền.
Quả nhiên “Trương Khải” là người lái tàu, còn có một tay trợ thủ thần sắc đang kinh hoảng.
Trương Khải lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, nói với trợ thủ cùng lao về phía Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương ra sức tung nắm đấm, dùng hết 100% sức lực, đánh bị thương một người, hai tay anh siết chặt vai Trương Khải rồi ấn xuống, nâng đầu gối thúc vào ngực đối phương.
Chú Tề có thể gửi và nhận tin nhắn có nghĩa là ở vùng biển này có tín hiệu, Thẩm Nhược Trăn chộp lấy tên trợ thủ, chĩa súng về phía hắn: “Phát tín hiệu cứu nạn!”
Trợ thủ đỡ sống mũi chảy máu: “Không thể phát được nữa…”
Khi phát súng đầu tiên vang lên, Trương Khải đã thay đổi lộ tuyến để tăng tốc độ, lúc này thiết bị tần số cao không cách nào dùng được nữa, trên du thuyền cũng không có tín hiệu cầu cứu.
Đột nhiên, một viên đạn găm vào khung cửa, làm cháy một lỗ.
Thẩm Nhược Trăn kinh ngạc quay lại, bọn bắt cóc kia đã đuổi kịp, cậu chĩa súng về phía cửa, nghiêng nửa người nhắm trúng, dùng tốc độ nhanh như chớp bắn ra một phát.
Một người ngã ra xuống cầu thang, những người khác lũ lượt kéo lên, phòng điều khiển trở thành ngõ cụt không đường thối lui.
Hạng Minh Chương vật lộn với bọn bắt cóc, lại có người lao đến chỗ Thẩm Nhược Trăn bóp cò, tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Hạng Minh Chương nhấc chân đá gãy cánh tay đối phương.
Trong tiếng rít gào, viên đạn bị bắn trượt xuyên qua kính chắn gió, Hạng Minh Chương nói: “Nhược Trăn, em ra khỏi đây đi!”
Thẩm Nhược Trăn leo lên bảng điều khiển, ở giữa kính chắn gió để lại một lỗ đạn nóng hổi, với những vết nứt xuyên tâm lan ra xung quanh, cậu giơ khuỷu tay lên dùng toàn lực giáng một đòn.
Chiếc kính vỡ vụn, Thẩm Nhược Trăn nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trong sương mù trên biển thoáng hiện lên những tia nắng, Thẩm Nhược Trăn lăn hai vòng trên boong, cậu bò dậy, sau cơn chấn động kịch liệt cảm thấy ù tai dữ dội.
Tất cả hỏa lực còn lại đều tập trung trong phòng điều khiển, Hạng Minh Chương đang chiến đấu một mình.
Theo kế hoạch ban đầu của bọn bắt cóc, sau khi giải quyết xong bọn họ, nhất định sẽ có người lái thuyền đến tiếp ứng.
Bây giờ làm thế nào để giải phóng tín hiệu đây?
Thẩm Nhược Trăn chợt nhớ ra điều gì đó, cậu cầm súng vừa đi vừa tính toán số người, tiếng súng nổ đã giải quyết được bao nhiêu, còn bao nhiêu viên đạn, sau đó nhận ra còn thiếu một người.
Đi xuống dưới cabin, Thẩm Nhược Trăn đứng trong hành lang hẹp kia, cửa một phòng khách đang mở, có ánh sáng chiếu qua.

Thẩm Nhược Trăn giơ súng lên gọi: “Alan.”
Alan đang lén lút thu dọn đồ đạc, một tay ôm túi một tay cầm súng, vừa bước ra khỏi phòng và xoay người lại thì một viên đạn sượt qua thái dương hắn.
Cùng với một tiếng nổ, thùng xăng ở cuối hành lang hừng hực bốc cháy, Alan ôm nửa gương mặt bị thương ngã xuống đất.
Thẩm Nhược Trăn quay người lại rời đi, Alan sống hay chết phụ thuộc vào vận may của mình vậy, cứ xem như đây là lời giải thích của cậu với “Sở Thức Sâm”.
Trở lại boong tàu, bầu trời đã hiện lên màu đỏ quýt của bình minh, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh.
Hai mắt hỗn loạn, từ cửa sổ phòng điều khiển vỡ nát không nhìn thấy dù chỉ một bóng dáng, Thẩm Nhược Trăn không biết nên nhìn đi đâu, bơ vơ gọi một tiếng: “Hạng Minh Chương…”
Bên cạnh cabin truyền tới một tiếng bước chân chậm rãi, Hạng Minh Chương cả người bê bết máu, hình dạng trông như la sát, tây trang mở lớn, lộ ra một mảng lồng ngực loang lổ đầy thương tích.
Anh tiến lại gần ôm lấy Thẩm Nhược Trăn bằng một tay, trong cổ họng là mùi vị tanh ngọt nồng đậm: “Có bị thương không?”
Thẩm Nhược Trăn sợ làm anh đau nên không dám đưa tay lên nói: “Em không sao.”
“Ừm.” Hạng Minh Chương trầm giọng nói, “Không sao rồi.”
Khói đen cuồn cuộn từ đuôi tàu là tín hiệu cứu nạn của bọn họ, Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn đứng trên boong, nhìn mặt trời mọc lên từ phía đường chân trời.
Ở phía xa xa trên biển có một điểm màu trắng nổi lên, Thẩm Nhược Trăn tiến lên một bước, muốn nhìn cho rõ ràng, cậu giơ tay lên chỉ: “Anh có nhìn thấy không?”
Hạng Minh Chương nói: “Hình như là một chiếc ca nô.”
Thẩm Nhược Trăn vui mừng quay đầu lại, sửng sốt, ở cánh cửa phía sau lưng Hạng Minh Chương, chú Tề nửa người nhuộm máu ở đó, giơ súng lên.
Cuối cùng của cuối cùng, vốn dĩ vẫn chưa kết thúc.
Thẩm Nhược Trăn sững sờ không thốt nên lời, động tác tựa như bản năng, ngay khoảnh khắc chú Tề bóp cò, cậu lao tới và cố dùng hết sức đẩy Hạng Minh Chương ra.
“Đoàng”!
Hai tiếng súng chồng lên nhau.
Chú Tề bị bắn vào bụng, mở to hai mắt ngã xuống
Một viên đạn khác găm vào ngực Thẩm Nhược Trăn, cậu giữ nguyên tư thế đang bắn, cánh tay phải dừng lại giữa không trung, đột nhiên khẩu súng trượt xuống, cơ thể gầy gò run rẩy trước cơn gió ban mai.
Hạng Minh Chương sửng sốt xoay người lại, giống như rơi vào trong vết nứt trên băng.
Thẩm Nhược Trăn loạng choạng ngã về phía sau, ngã vào trong vòng tay của Hạng Minh Chương, áo sơ mi trắng của cậu bị nhuộm đỏ, lồng ngực cậu rất đau, như bị kim đâm dao cắt, như bị lửa lớn thiêu đốt.
Hạng Minh Chương trợn trừng hai mắt: “Nhược Trăn…”
Thẩm Nhược Trăn nằm trong vòng tay của anh, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, nói: “Em sẽ chết sao?”
“Không.” Hạng Minh Chương bó tay không làm gì được, nỗi sợ hãi cuồn cuộn ngất trời so với lửa lớn và biển sâu từng bước nuốt chửng lấy anh, “Em sẽ không có chuyện gì hết, sẽ không có chuyện gì cả.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Nhưng em đau quá.”
Hạng Minh Chương ôm chặt lấy Thẩm Nhược Trăn, máu nóng nổi thấm ướt quần áo, con ngươi của anh rời rạc nhìn biển lớn, đốm trắng kia đã lớn hơn rồi, đã gần hơn rồi, trên bầu trời ở phía đằng xa còn có một chiếc trực thăng đang bay tới.
“Nhược Trăn, có người tới rồi.” Hạng Minh Chương cúi đầu, “Có người tới cứu chúng ta rồi.”
Hơi thở Thẩm Nhược Trăn yếu ớt, chỉ có máu từ phía tim tiếp tục chảy ra, cậu cảm thấy mình như bị thủng một lỗ, đang dần dần trở nên trống rỗng.
“Hạng Minh Chương…”
“Anh ở đây.”
Thẩm Nhược Trăn sợ sẽ không kịp nên nói, “Có lẽ em sẽ phải thất hứa rồi.”
Hai mắt Hạng Minh Chương đỏ lên: “Không, em đã nói chúng ta sẽ cùng nhau sống sót, em là quân tử, nhất định phải nói được làm được.”
Máu chảy ra từ kẽ răng Thẩm Nhược Trăn, nhuộm đỏ đôi môi mỏng: “Đây cũng là một năm hạnh phúc nhất của em.”
“Hãy kiên trì thêm một chút,” Hạng Minh Chương cầu xin cậu, “Đừng rời xa anh mà, Nhược Trăn, đừng rời xa anh.”
Thẩm Nhược Trăn rất lạnh, thậm chí còn lạnh hơn đầu xuân năm đó khi cậu rơi xuống biển sâu, Hạng Minh Chương ôm cậu, dán vào hai má cậu cùng nhau run rẩy.
Ngọn lửa ở đuôi tàu nổ lên tanh tách, trực thăng lượn trên đầu du thuyền, cánh quạt kêu ầm ầm không ngớt, sóng biển, hải âu, gió lớn thét gào.
Thẩm Nhược Trăn vui mừng vùi vào vòng tay của Hạng Minh Chương, giọng nói cậu nhẹ nhàng, dùng hết chút sức lực cuối cùng hỏi: “Anh vì em… một lần tin vào kiếp sau được không?”
Đôi lông mày của Hạng Minh Chương khẽ chuyển động, một hàng nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Anh muốn cầu một câu “A Di Đà Phật”, đáng tiếc biển rộng trời cao, e rằng không thể chạm đến được Phật Bà Quan Âm.
Lúc này thang mềm hạ xuống, chiến sĩ cứu hộ tiếp đất, lửa cháy lan lên boong đỏ rực một nửa bầu trời.
Thẩm Nhược Trăn sắp nhắm mắt.
“Anh tin vào kiếp sau.” Hạng Minh Chương nghẹn ngào như than khóc, “Kiếp này, anh cũng sẽ cầu được cùng em thiên trường địa cửu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi