TRỘM GIÓ CHẲNG TRỘM TRĂNG



Thẩm Nhược Trăn triệt để mất đi ý thức.
Trên trực thăng cứu hộ, nhân viên cấp cứu bao vây Thẩm Nhược Trăn để kiểm tra, nhanh chóng treo túi máu lên, Hạng Minh Chương luôn túc trực bên cạnh, vẫn luôn nắm tay Thẩm Nhược Trăn không buông.
Anh muốn tự dối mình không cảm giác được gì, nhưng bàn tay này dần mất đi nhiệt độ, càng lúc càng lạnh, anh thế nào cũng không làm ấm lên được.
Hạng Minh Chương hoảng sợ hỏi: “Em ấy thế nào rồi?”
Hai nhân viên cấp cứu đưa mắt nhìn nhau, trong đó có một người nói úp nói mở: “Đạn bắn vào vị trí ngay tim, rất nguy hiểm.”
“Cho nên?” Hạng Minh Chương hỏi, “Bây giờ em ấy thế nào rồi?”
Nhân viên cấp cứu uyển chuyển nói: “Dấu hiệu sinh tồn khá yếu ớt.”
Hạng Minh Chương giả vờ nghe không hiểu: “Cứu em ấy, mấy người cứu em ấy đi, muốn tôi cho cái gì đều có thể, xin mấy người có thể cứu em ấy được không?”
Nhân viên cấp cứu nói: “Tiên sinh anh đừng kích động, chúng tôi nói với anh là để anh chuẩn bị tâm lý.”
“Chuẩn bị cái gì?” Hạng Minh Chương nói, “Tôi phải chuẩn bị thế nào đây? Mấy người thử lại lần nữa đi, em ấy...!em ấy không giống như vậy, em ấy sẽ không dễ chết như thế.”
Nhân viên cấp cứu không còn cách nào khác, không nhịn được nói: “Tình hình quả thực không được xem là khả quan, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Có một tiếng “bùm” lớn, Hạng Minh Chương nghiêng người nhìn xuống từ trên cao, một ngọn lửa kinh hoàng bốc lên từ biển lớn xanh thẳm, chiếc du thuyền kia đã phát nổ.
Âm thanh chói tai đập vào màng nhĩ của mọi người, chỉ có Thẩm Nhược Trăn là không có tri giác, cậu im hơi lặng tiếng, nhưng dòng máu nóng hổi còn khiến người khác sợ hãi hơn cả ngọn lửa đỏ bùng lên.
Thẩm Nhược Trăn vẫn đang chảy máu, chiếc áo sơ mi trắng tinh đã bị nhuộm đỏ, lan từ ngực đến cổ áo, góc áo và dưới xương sườn, khắp nơi đều là màu đỏ tươi, như thể chảy vào mắt Hạng Minh Chương, chỉ cần chớp mắt là sẽ như kim châm.

Vì vậy Hạng Minh Chương không dám chớp mắt, anh vẫn luôn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhược Trăn không hề rời đi.
Hạng Minh Chương không biết làm thế nào lại ở trên biển, đất liền và trên trời tròng trành một đường, xung quanh có rất nhiều người, liên tục có người đang nói chuyện, nhưng anh không nghe thấy, nhưng có mấy lần bị ảo giác cho rằng Thẩm Nhược Trăn đã tỉnh dậy và đang gọi tên anh.
Đến bệnh viện, Thẩm Nhược Trăn ngay lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật để cấp cứu.
Vì mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn đã gây chấn động cho không ít nhân viên y tế, Hạng Minh Chương bị chặn ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, rơi vào trạng thái bàng hoàng khi đối mặt với cánh cửa đóng kín.
Một lúc sau, có người khẩn thiết gọi anh: “Hạng tiên sinh!”
Hạng Minh Chương tê liệt quay lại, thấy được Hứa Liêu đang chạy về phía anh từ hành lang, theo sau là một số cảnh sát mặc đồng phục.
Tối hôm qua, Hứa Liêu đi cùng Bạch Vịnh Đề đến New Zealand, trong lúc chờ máy bay có gửi tin nhắn cho Hạng Minh Chương, lúc chuẩn bị lên máy bay, Bạch Vịnh Đề đột nhiên cảm thấy bất an.
Bà Sở vốn nhát gan nên đồng thời cũng trở nên lo lắng, Hứa Liêu để xoa dịu bọn họ, nhưng cũng sợ thông tin chuyến bay bị lộ nên tạm thời đổi một chuyến bay khác cần phải quá cảnh.
Vào nửa đêm khi đổi máy bay, Bạch Vịnh Đề ngày càng cảm thấy tinh thần bất an.

Hứa Liêu cho rằng đó là do bà đã lâu không ra ngoài, nhưng Bạch Vịnh Đề lại phủ nhận, có lẽ là do cảm ứng đặc biệt giữa mẹ và con, bà muốn gọi điện cho Hạng Minh Chương.
Lúc này Hứa Liêu mới phát hiện ra không thể liên lạc được với Hạng Minh Chương, hắn lại gọi cho Sở Thức Sâm nhưng cũng không có ai bắt máy.
Hứa Liêu lập tức đi hỏi người phụ trách bảo an của bữa tiệc, biết được Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đã cùng nhau được đưa về dinh thự Tĩnh Phổ, hơn nữa còn uống say khướt.
Bữa tiệc phải thực hiện các biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm không có khả năng sẽ uống say, Hứa Liêu đột nhiên dấy nên hoài nghi, Bạch Vịnh Đề nhờ hắn mau chóng quay lại tự mình kiểm tra.
Hứa Liêu ngồi chuyến bay gần nhất quay lại nhưng vẫn không liên lạc được với Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm, sợ sẽ làm chậm trễ thời gian nên anh đã trực tiếp báo cảnh sát.
Khi biết chiếc Panamera đã đến biển, chuông báo động trong đầu Hứa Liêu kêu vang, đã đoán ra được tám chín phần.
Cảnh sát đã điều động một đội cứu hộ ra biển, xác định vị trí chiếc du thuyền vào lúc bình mình.

Trên đường vội vã đến bệnh viện Hứa Liêu nghe tin có người trúng đạn, Hạng Hành Chiêu là người đứng sau hậu trường, anh tưởng rằng tính mạng của Hạng Minh Chương đang ngàn cân treo sợi tóc, thế nhưng không ngờ Hạng Minh Chương lại đang thất hồn lạc phách đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật.
Hứa Liêu lo lắng hỏi: “Là Sở tiên sinh bị thương sao?”
Trước mắt Hạng Minh Chương hiện lên cảnh Thẩm Nhược Trăn bị bắn, theo đó là một cơn rùng mình, anh hồi thần lại khi cả người đều là mồ hôi lạnh, lau mặt, bụi bẩn, máu và nước mắt dính đầy lên tay.
Hạng Minh Chương nói: “Hãy tìm những chuyên gia giỏi nhất, mời những bác sĩ giỏi nhất từ ​​​​mọi bệnh viện đến đây.”
Hứa Liêu nói: “ Đây là bệnh viện hàng đầu, sẽ huy động nguồn lực nếu cần thiết, cậu đừng lo lắng.”
Cảnh sát cần tìm hiểu sự việc với người có liên quan, nhưng trạng thái của Hạng Minh Chương đã quá tệ rồi, cảnh sát gọi một y tá đi ngang qua nói: “Cậu ta đang bị thương rồi, giúp cậu ta xử lý một chút đi.”
Y tá trả lời: “Được, vị tiên sinh này hãy đi theo tôi.”
Hạng Minh Chương đâu cũng không muốn đi: “Không cần, tôi còn phải đợi người.”
Hứa Liêu nói: “Phẫu thuật cần thời gian rất lâu, cậu băng bó một chút rồi quay lại.”
Hạng Minh Chương căn bản nghe không lọt tai: “Bất kể thời gian dài bao lâu tôi cũng sẽ không rời đi, tôi sẽ ở đây đợi.”

“Hạng tiên sinh, đừng làm việc theo cảm tính.” Hứa Liêu khuyên nhủ, “Cậu đang chảy máu, vết thương không kịp thời xử lý sẽ nhiễm trùng.”
Hạng Minh Chương cố chấp phản bác: “Chút chảy máu này không thành vấn đề, so với máu em ấy chảy ra chẳng là gì cả, chỉ là nhiễm trùng mà thôi, có thể đau đến mức nào chứ?”
Anh tự hỏi tự trả lời: “Viên đạn bắn vào ngực em ấy, tổn thương đến tim, em ấy nằm hấp hối trong tay tôi kêu đau, tôi cái gì cũng không làm được.”
Lần đầu tiên Hứa Liêu nhìn thấy bộ dạng này của Hạng Minh Chương, anh bảo cảnh sát nghỉ ngơi một lát, phía trước phòng phẫu thuật vắng tanh.
Ánh đèn màu trắng, tường cũng một màu trắng, Hạng Minh Chương mặc một bộ tây trang đen bẩn thỉu, đứng im lặng bên ngoài phòng phẫu thuật như một bức tượng điêu khắc đổ nát.
Chưa đầy nửa tiếng sau, lại có thêm hai nhân viên y tế vội vã đi qua, tiến vào trung tâm phẫu thuật.
Trái tim Hạng Minh Chương đập loạn xạ, hận không thể xuyên qua bức tường đến nhìn Thẩm Nhược Trăn, tình huống thế nào rồi, máu đã cầm được chưa?
Viên đạn đã được lấy ra chưa?
Anh hy vọng rằng phẫu thuật sẽ kết thúc suôn sẻ, đèn báo trên cửa sẽ tắt, nhưng lại sợ mất cảnh giác, thứ nhận được lại là tin dữ.
Anh có nên quỳ xuống van xin tất cả chư Phật không? Thế nhưng thái độ ác liệt suốt bao nhiêu năm nay, liệu Thần Phật có động lòng, hay nhân cơ hội này mà trừng phạt anh?
Anh sợ phải nghĩ về nó, nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ … Thẩm Nhược Trăn sẽ chết chứ?
Hay sẽ biến mất đến một nơi khác?
Suy nghĩ hỗn loạn đột ngột kết thúc, Hạng Minh Chương sững sờ mất nửa phút, quay đầu lại, Hứa Liêu đứng ở hành lang cách đó vài mét cùng anh chờ đợi.
Hạng Minh Chương đi về phía Hứa Liêu, bước chân rất lớn rất nặng, anh đang bình tĩnh che giấu một cỗ bạo phát đang cận kề, hỏi: “Hạng Lung hiện tại đang ở đâu?”
Hứa Liêu nói: “Vẫn ở California.”
Hạng Minh Chương nói: “Gọi người chuẩn bị cho tốt.”
Hứa Liêu nhìn sắc mặt u ám của anh hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn giết ông ta.” Hạng Minh Chương giơ tay chỉ về phía phòng giải phẫu, khẩu khí rất nhẹ, “Nếu như trong đó xảy ra chuyện gì, lập tức để Hạng Lung chết, tôi muốn ông ta đền mạng, để cho Hạng Hành Chiêu nếm thử xem có tư vị như thế nào.”
Hứa Liêu sững sờ nói: “Hạng tiên sinh, cậu đừng xúc động.”
Tiếp đó Hạng Minh Chương ra lệnh: “Thông báo cho Hạng Hoàn và Hạng Côn, nói với các thành viên quản trị và tất cả các cổ đông của Hạng Việt, còn có phóng viên và toà soạn, lan truyền tin tức — Hạng Hành Chiêu bắt cóc cháu trai ruột, ông ta muốn mưu sát tôi.”
Hứa Liêu cố gắng nắm lấy vai của Hạng Minh Chương nói: “Tất cả nợ nần sẽ được giải quyết, bây giờ cậu phải bình tĩnh một chút.”
Hạng Minh Chương mắt điếc tai ngơ, tính toán nói: “Hạng Lung chết ở nước ngoài, Hạng Việt tiếng xấu quấn thân.

Con trai của Hạng Hành Chiêu, tài sản, cái mạng già của ông ta…”
Hứa Liêu gần như giữ không được anh: “Hạng tiên sinh!”
Hạng Minh Chương giơ tay muốn vùng ra, vừa tức giận vừa tuyệt vọng: “Nếu Thẩm Nhược Trăn chết đi, thì tất cả con mẹ nó đều trở nên vô nghĩa!”
Hứa Liêu không rảnh để đắn đo về cái tên “Thẩm Nhược Trăn”, hắn lùi lại một bước: “Cậu điên rồi.”
“Tôi điên rồi đấy.” Hạng Minh Chương nói, “Em ấy vì cứu tôi thế nhưng lại đi chặn một phát súng, người bị bắn nên là tôi, người nằm bên trong đó chịu tội cũng phải là tôi.”

Hứa Liêu không giỏi ngôn từ, chỉ có thể nói: “Cậu ấy để tâm đến cậu, hi vọng cậu có thể bình an vô sự.”
“Đừng bày ra dáng vẻ đó.” Hạng Minh Chương nói, “Chỉ là lời nói mà người được lợi khiến cho mình cảm thấy thanh thản mà thôi.”
Hứa Liêu hỏi: “Cậu sẽ cảm thấy thanh thản sao? Cậu sẽ không.

Vì vậy cậu phải thanh tỉnh một chút, cậu còn phải xử lý thật tốt những chuyện tiếp theo.”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Xử lý cái gì? Nếu như phẫu thuật kết thúc có tin dữ, tôi sẽ vào đó lấy con dao mổ mà em ấy đã dùng rồi cho mình một dao thì vẫn đuổi kịp em ấy.”
Hứa Liêu á khẩu không nói nên lời, Bạch Vịnh Đề đã đủ lo lắng rồi, hắn phải đảm bảo rằng Hạng Minh Chương không xảy ra chuyện nữa.
Cảnh sát chờ ở đằng xa chạy tới trợ giúp, còn có hai bác sĩ, ba năm người dùng vũ lực khống chế Hạng Minh Chương, tiêm cho anh một liều thuốc an thần.
Toàn thân đau đớn, kim đâm vào giống như bị sâu bọ cắn, Hạng Minh Chương không cảm nhận được thuốc đang tiêm vào cơ thể mình, thế nhưng lại cảm thấy một chút linh hồn còn sót lại như bị lấy đi.
Hạng Minh Chương sa sút tinh thần ngồi xuống băng ghế, cong lưng, cúi đầu, hai tay đặt lên đầu gối.
Anh mở ra lòng bàn tay phải nắm Thẩm Nhược Trăn suốt quãng đường, từ từ áp lên mặt.
Nước mắt nóng hổi chảy ra từ kẽ tay, từng giọt từng giọt rơi xuống chân anh.
Trong bệnh viện lúc nào cũng có tiếng “tích tắc”, nước mắt, chai truyền dịch, dụng cụ giám sát, đồng hồ báo giờ thế nhưng lại xếp cuối cùng.
Không thể đếm được bao nhiêu lần kim phút di chuyển, đèn báo hiệu trong phòng phẫu thuật đã tắt.
Hạng Minh Chương đứng dậy, lao đến cánh cửa dừng lại cách đó hai mét, lo lắng như ngồi trên đống lửa chờ đợi nhưng không dám lại gần.
Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra, hai bác sĩ mệt mỏi đi ra hỏi: “Người nhà bệnh nhân—”
“Là tôi.” Hạng Minh Chương lại tiến thêm một bước, cả mặt đầy vết loang lổ, không che giấu được vẻ khiếp đảm, “Em ấy...!thế nào rồi?”
Bác sĩ cầm chiếc khay đã được khử trùng, nói: “Tình huống phi thường nguy hiểm nhưng cũng phi thường may mắn, viên đạn bắn trúng vào một cái đồng hồ quả quýt, đi chệch khỏi vị trí chí mạng của tim.”
Hạng Minh Chương sững sờ nói: “…Đồng hồ quả quýt?”
Bác sĩ đưa qua cho anh xem: “Chỉ lệch một chút thôi, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.”
Trong khay, chiếc đồng hồ quả quýt bằng bạc của Thẩm Nhược Trăn ướt đẫm máu, nắp và mặt số đã bị đạn phá vỡ, để lộ ra bộ chuyển động bằng thép đã nhuốm đỏ.
Chữ “Vạn” đã bị chôn vùi, độ cho cậu một mạng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi