TRONG BÓNG TỐI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm tối đ è xuống như một cái đe khổng lồ màu đen, nặng nề dày đặc nhưng cũng là tấm che tốt nhất cho những kẻ ẩn náu. Lăng Vân thấp và gầy hơn Trì Tấn, vóc người hay xương cốt trẻ tuổi đều linh hoạt dẻo dai, cậu cẩn thận nấp bên ngoài căn nhà để chắc chắn bản thân không bị người bên trong phát hiện.

Một căn phòng rất sạch sẽ và ít đồ đạc, thoạt nhìn hoàn toàn không giống nơi ở của một người phụ nữ buôn ma t úy. Trong phòng có một nam một nữ và một cái đèn, người phụ nữ thì ngồi còn người đàn ông thì đứng, đèn là loại có ánh sáng trắng ấm áp và dịu dàng, chiếu xuống đôi nam nữ đang nói chuyện tạo ra một khung cảnh đẹp mắt.

Nhờ vào chút ánh sáng trong phòng, Lăng Vân thấy rõ hai điếu thuốc lá điện tử và một túi băng đỏ, cậu chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng.

“Cậu đã giúp tôi một việc rất lớn, sau khi Quan Nặc Khâm chết thì chỉ còn mình tôi kinh doanh băng đỏ bên này.” Thang Tĩnh Lan nở nụ cười dễ thương nhưng giọng nói lại cực kỳ quyến rũ, cô ta vươn tay kẹp điếu thuốc lá điện tử rồi đưa lên môi hút một hơi. Sau đó cô ta hơi rướn người lên, đôi môi mọng khẽ hé và phả ra một làn khói trắng về phía Trì Tấn.

“Đã giúp chị rồi thì việc gì phải nói mấy câu uy hiếp tôi trong điện thoại, chẳng nhẽ giữa chúng ta không có chút tin tưởng nào à?” Quan Nặc Khâm vốn là một tên trùm buôn thuốc phiện và buôn người khốn nạn, cậu ta ở lại giúp đỡ cảnh sát Thái Lan cùng tiêu diệt tổ chức rắn người của lão cũng là thay trời hành đạo. Suy nghĩ thì rất chính nghĩa, nhưng băng đỏ phả ra trong làn khói thuốc làm Trì Tấn cực kỳ khó chịu, cậu ta nới lỏng cổ áo, cố gắng khống chế bản thân không lén nhòm qua điếu thuốc lá điện tử còn lại trên bàn.

Dường như Thang Tĩnh Lan nhìn ra được người này đang khó chịu, cô ta không ngừng hút thuốc, một lần nữa đẩy người trước mặt xuống vực sâu.

Lăng Vân nhận ra người đàn bà này, hình như là một nữ doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Hán Hải, nghe đồn cô ta là con buôn văn vật nhưng vẫn không tìm được bằng chứng thuyết phục. Giờ xem ra cô ta còn làm những việc thâm độc hơn cả đầu cơ di tích văn hóa.

“Chị đưa túi băng đỏ cho tôi. Không còn vấn đề gì nữa thì tôi sẽ đi, nếu trong đội có động tĩnh gì trong việc truy quét ma t úy thì tôi sẽ thông báo trước cho chị.” Trì Tấn muốn đóng giả một cảnh sát truy quét tội phạm ma t úy nghiện hút và buộc phải cúi đầu trước con buôn ma t úy, cậu ta cho rằng mình đã lấy được sự tin tưởng của đối phương.

“Giờ không làm một hơi à?” Thang Tĩnh Lan đẩy điếu thuốc lá điện tử còn lại trên bàn trà về phía trước, sau đó lại phả khói rồi cười một tiếng với cậu đội trưởng trẻ này, “Trong này có trộn một ít số 4 và Magu, với phương pháp điều chế cực kỳ độc đáo, sẽ cho cậu trải nghiệm tuyệt vời cả đời không quên.”

Ma t úy đá khác her0in, thử một lần là sẽ nghiện, sau khi nghiện thì sẽ khiến người ta nóng nảy dễ nổi cáu, huống hồ đây còn là băng đỏ có độ tinh khiết lên tới chín mươi chín phẩy chín phần trăm. Mấy tháng trước, một nữ sinh cấp ba dùng “thuốc làm đẹp” đã lên cơn cắn đứt tai bạn học. Thực ra Trì Tấn cố hết sức, lần trước bị Lăng Vân đột ngột cắt ngang thì cậu ta đã ép bản thân không được thử hay nghĩ về nó nữa, nhưng chịu đựng đến mức này rồi, cậu ta đã thật sự đứng bên bờ vực sụp đổ.

Gân xanh trên trán giật giật, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, thậm chí cậu ta còn run rẩy mất bình tĩnh, khuôn mặt điển trai cũng vặn vẹo biến dạng. Đây là phản ứng bản năng của cơ thể con người khi lên cơn nghiện, Lăng Vân liếc mắt là biết ngay.

“Giờ cậu có thể đi, cũng có thể tới hít một hơi.” Thang Tĩnh Lan cũng không buộc đối phương phải hút thuốc phiện, cô ta vẫn giữ nụ cười trong trẻo, nhưng ánh mắt yêu kiều kia lại mang theo ác ý muốn tước đoạt tất thảy.

Nghĩ đến việc mấy ngày qua tính khí cậu ta thay đổi thất thường cùng với lần cuống cuồng giấu cái cóng trong khách sạn, lòng Lăng Vân thắt lại nhưng vẫn cố kiềm chế để tiếp tục quan sát phản ứng của đối phương. Cậu ta đang liên tục thuyết phục chính mình phải tin tưởng, rằng đây là Trì Tấn đang chấp hành nhiệm vụ nằm vùng đặc biệt.

Nhưng phản ứng của người kia lại làm cậu thất vọng. Trì Tấn tiến về phía trước trong tình thế không bị ai ép buộc, hai tay run rẩy đón lấy điếu thuốc lá điện tử từ tay người đàn bà kia, sau đó há miệng định hút.

Theo thuật ngữ chuyên môn thì hút nhiều loại ma t úy chung với nhau được gọi là lạm dụng thuốc*. Nếu hành vi này xảy ra với một người hút thời kỳ đầu thì không khác nào tự đào mồ chôn mình. Tấm màn che cuối cùng đã bị xé bỏ, Lăng Vân vừa đau lòng vừa kinh hãi, thấy Trì Tấn thật sự định hút thứ thuốc phiện này bất chấp nguy cơ đột tử, cậu không do dự rút súng xông vào.

*Lạm dụng nhiều loại thuốc là việc sử dụng đồng thời hoặc nhiều hơn hai loại thuốc gây nghiện không vì mục đích y tế hoặc liên tiếp trong một khoảng thời gian ngắn. Thông thường có ba tình huống: sử dụng nhiều loại thuốc cùng loại; sử dụng hai loại thuốc trở lên cùng một lúc, dùng nhiều loại thuốc, dùng luân phiên các loại thuốc khác sau khi lạm dụng một loại thuốc. Lý do lạm dụng nhiều loại thuốc bao gồm để nâng cao kh0ái cảm, theo đuổi sự k1ch thích mãnh liệt hơn; để giảm tác dụng phụ độc hại của việc sử dụng các chất k1ch thích và ức chế hệ thần kinh trung ương; khi thuốc gốc không có sẵn hoặc thiếu hụt, các loại thuốc khác sẽ được sử dụng thay thế hoặc bổ sung.

“Bỏ thứ đó xuống!” Lăng Vân nhìn chằm chằm Thang Tĩnh Lan, súng cũng nhắm vào Thang Tĩnh Lan nhưng giọng nói nghiêm khắc kia thì hướng về Trì Tấn.

“Lăng Vân, cậu đừng có xen vào việc của tôi…” Vậy mà cậu ta lại hoàn toàn không biết mình bị Lăng Vân theo dõi, thấy người đến thì lộ ra vẻ luống cuống rõ ràng, và cảm giác khó chịu đau đớn khi cơn nghiện thuốc phát tác lại càng làm cậu ta không chịu nổi. Hàng ngàn giòi bọ đang lúc nhúc dưới da, cắn xé từng khớp xương, Trì Tấn cố kiềm chế không phát điên và mất bình tĩnh, hạ giọng ra lệnh cho đối phương với tư cách đội trưởng tạm thời, “Cậu ra ngoài ngay!”

“Đây không phải điều tra chim mồi, đây là anh đang tình nguyện biến chất!” Người này bắt cậu ra ngoài nhưng vẫn giữ chặt điếu thuốc lá điện tử kia, Lăng Vân xót xa vô cùng, “Nếu đội trưởng nhìn thấy dáng vẻ tệ hại này của anh…”

“Đừng…” Tiếng “đội trưởng” khiến cậu ta sụp đổ hoàn toàn, Trì Tấn không màng đến việc mình còn phải trà trộn điều tra nữa, cậu ta cầu xin đầy ai oán, “Đừng, đừng nói cho đội trưởng…”

“Đương nhiên là tôi phải báo với anh ấy, tôi sẽ về báo cho anh ấy…” Tên buôn ma t úy trước mắt chỉ là phụ nữ, hơn nữa bản thân còn đang cầm súng trong tay, Lăng Vân cực kỳ tự tin rằng mình và Trì Tấn có thể toàn thân thoát ra, vậy nên cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thang Tĩnh Lan để đề phòng cô ta giở mánh khóe nào đó.

Nhất thời không nhịn được cơn tức giận, gã trai trẻ móc súng của mình ra và đánh thật mạnh vào sau đầu Lăng Vân.

Người của Lam Hồ không bao giờ đề phòng đồng đội, sự ăn ý sau nhiều lần vào sinh ra tử đã khiến bọn họ quen với việc giao lại phía sau cho người kia. Lăng Vân hoàn toàn không ngờ được Trì Tấn sẽ ra tay với mình, cậu ngã xuống với vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng không tin nổi, cơn đau dữ dội trong đầu cộng thêm sự thật trước mặt khiến cậu không thể gượng dậy.

Trong khoảnh khắc Lăng Vân ngã xuống, Thang Tĩnh Lan đã nhanh tay rút khẩu súng lục giấu dưới bàn trà ra và nhắm thẳng vào Trì Tấn.

“Ném súng lại đây.”

Trì Tấn cũng hoang mang trước hành vi mất kiểm soát của mình, cậu ta biết bản thân giờ như cá nằm trên thớt nên chỉ có thể nghe lệnh cô ta mà ném súng đi.

Một cánh cửa khép hờ nãy giờ từ từ mở ra. Trì Tấn và Lăng Vân không thể ngờ vẫn còn một người nữa trong ngôi nhà này, gã lặng lẽ xuất hiện giống như một con thú khát máu nằm trong bóng tối, cuối cùng cũng nắm được cơ hội để nhe hàm răng dữ tợn ra trước con mồi.

Bọn họ đều nhận ra gã đàn ông này, chính là Mục Côn đã biến mất bên bờ sông Mê Kông vào ba năm về trước.

Lăng Vân muốn đứng dậy mò khẩu súng bị rơi của mình, nhưng Mục Côn lại đi trước một bước và gã đá khẩu súng về hướng Thang Tĩnh Lan. Thang Tĩnh Lan phản ứng rất nhanh, cô ta lập tức ngồi xổm xuống để lấy súng của cả hai thành viên Lam Hồ.

Mục Côn cầm súng đi tới bên cạnh Lăng Vân rồi nã một phát súng vào đầu gối của cậu không hề do dự. Lăng Vân thậm chí còn không kịp kêu đau thì đã mất toàn bộ khả năng hành động. Desert Eagle đầy uy lực bắn ở khoảng cách quá gần, chỉ một viên đạn đã đủ làm vỡ xương bánh chè của cậu, phát ra âm thanh xương thịt vỡ nát ghê rợn. Ngoài Tạ Lam Sơn, Mục Côn căm ghét tất cả những thành viên của Lam Hồ, gã dùng cách tra tấn bọn họ làm niềm vui, giống như con mèo vờn con chuột đang hấp hối.

Trì Tấn không ngờ được mọi chuyện lại biến thành thế này, cậu ta giận dữ gầm lên nhưng Thang Tĩnh Lan đã kịp thời nổ súng, nhắc nhở Trì Tấn không được làm bừa ngay trước khi cậu ta lao lên.

“Đừng nhúc nhích.” Thang Tĩnh Lan lại nhắm súng thẳng vào cậu ta.

Cho đến trước khi Mục Côn xuất hiện, Trì Tấn vẫn cho rằng mình đang diễn kịch, những cảnh sát truy quét tội phạm ma t úy đều hút thuốc phiện trong tình thế ngặt nghèo bất đắc dĩ để giấu giếm thân phận của mình, những gì cậu ta làm cùng lắm chỉ là hi sinh cho nhiệm vụ nằm vùng. Nhưng giờ cậu ta đã không còn phân biệt được ai là lưới ai là cá nữa.

“Chẳng nhẽ cậu còn không hiểu sao?” Quân cờ này vẫn còn tác dụng, người phụ nữ không muốn giế t chết hai thành viên Lam Hồ ở đây, cô ta chỉ cười rồi hướng ánh nhìn về phía hộc tủ, nhắc nhở đối phương căn phòng này có giấu máy cảm biến, sau đó cô ta nói với Trì Tấn, “chiến hữu của cậu đã chết vì cậu, rốt cuộc cậu đã không thể quay về Lam Hồ nữa.”

Không thể chờ để giải quyết rạch ròi món nợ cũ từ ba năm trước, Mục Côn tạm thời không định giết tên đội viên Lam Hồ này, gã ngồi xuống cạnh Lăng Vân rồi lục lọi túi của cậu, muốn thử xem có gì mà gã lợi dụng được hay không.

Gã nhanh chóng tìm được một chiếc điện thoại.

Điện thoại bị khóa bằng vân tay, Mục Côn dùng ngón tay của Lăng Vân để mở khóa. Lăng Vân biết ý đồ của Mục Côn, vì sợ nội dung trong điện thoại của mình sẽ bị lộ ra và gây hại cho đồng đội Lam Hồ nên cậu ta vẫn nắm chặt ngón tay, nhất quyết không chịu buông ra.

Hành vi phản kháng như vậy quá yếu ớt, thậm chí còn buồn cười.

“Đứa nào trong Lam Hồ chúng mày cũng cứng đầu.” Mục Côn bật cười. Gã rút một con dao găm có hoa văn phức tạp bên hông ra rồi dồn lực tẽ ngón tay trỏ của Lăng Vân, nhanh chóng chém một nhát chặt đứt nó.

Dùng ngón tay chảy máu ròng ròng nhấn thử, quả nhiên đã mở được khóa.

Gã mở điện thoại ra kiểm tra và lập tức nhìn thấy lịch sử trò chuyện giữa Lăng Vân và Đồ Lãng, và cuộc đối thoại kẻ hỏi người đáp này vừa khéo đúng ý muốn của gã. Nụ cười xảo trá nham hiểm lộ ra trên mặt, gã đàn ông nhắn lại một câu cho Đồ Lãng bằng thứ tiếng Trung thành thạo của mình, chỉ có bảy chữ vô cùng đơn giản:

Kẻ phản bội chính là Tạ Lam Sơn.

Sau đó không thèm chờ bên kia đáp lại, Mục Côn tắt máy rồi vung tay ném thẳng cái điện thoại nhuốm máu ra ngoài.

Điện thoại đập mạnh vào bức tường đối diện, gã nghe được thứ âm thanh báo thù ngân vang tựa tiếng trời, tất thảy đều đi đúng hướng.
Hết chương 145.

*Desert Eagle hay D.Eagle hay Đại bàng sa mạc là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn nạp đạn bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel.

1200px-DesertEagle_50AE

Haiz các ông không biết tôi đã buồn đến thế nào khi gõ chương này đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi