Dù đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp rắc rối nhưng trước khi trở về Trung Quốc, Tạ Lam Sơn chưa bao giờ tưởng tượng rằng thế giới của mình sẽ bị đảo lộn triệt để chỉ bằng một chuyến đi đến Thái Lan, tất cả đã hoàn toàn thay đổi.
Do sự xúi giục qua email của Khang Thái lúc đầu, cục trưởng Bành đã nổi trận lôi đình, lại thêm Lưu Minh Phóng cố ý bơm đểu nên giờ toàn bộ cục thành phố đã biết bí mật về ca phẫu thuật cấy ghép.
Ngay lúc này “tay súng thần” Đồ Lãng lại báo lên với cục trưởng Bành rằng Lăng Vân đã hoàn toàn mất liên lạc sau khi để lại tin nhắn then chốt về kẻ phản bội kia.
Tạ Lam Sơn bị thẩm vấn đến nửa đêm trong ba ngày liên tiếp, dù bảo rằng chưa đến giai đoạn làm thủ tục tố tụng và chỉ nói về một số vấn đề nội bộ, nhưng khí thế lại ngang phiên tòa xét xử ba bên*, và những người đứng đầu của cục thành phố bao gồm cả Lưu Diễm Ba đều đã có mặt.
*Phiên tòa xét xử có sự tham gia của cả công an, viện kiểm sát và tòa án.
Bọn họ chiếu ánh sáng cường độ cao chỉ sử dụng khi thẩm vấn phạm nhân vào mặt anh, lặp lại hai câu hỏi hết lần này tới lần khác, thứ nhất là tại sao lại tra tấn Răng Vàng bằng thủ đoạn tàn nhẫn như thế? Và thứ hai là Lăng Vân đang ở đâu?
Tạ Lam Sơn nghe mà muốn bật cười, ban đầu còn có sao nói vậy, càng về sau càng thấy nhàm, anh quyết định cố tình không hợp tác, im thít không nói lời nào nữa.
Vẻ mặt của những người lãnh đạo khi đặt câu hỏi đều rất phức tạp khó đoán, và họ cũng e dè không đề cập đến ca phẫu thuật kia. Vì cấp trên còn chưa đưa ra chỉ thị về chuyện này, và bọn họ cũng không có kinh nghiệm đối phó với một chuyện hoang đường như thế. Con tàu của Theseus mãi mãi chỉ là một nghịch lý triết học, liệu người nào có thể chắc chắn đưa ra đáp án rốt cuộc Tạ Lam Sơn trước mắt là ai đây?
Cuối cùng những người lãnh đạo đều đã kiệt quệ, hỏi thêm lần nữa tới gần nửa đêm thì kết thúc, Tạ Lam Sơn cũng được thả ra khỏi phòng thẩm vấn của cục thành phố.
Văn phòng đội trọng án vẫn còn sáng đèn, Tạ Lam Sơn đi về hướng nguồn sáng duy nhất và yếu ớt như đom đóm kia.
Đinh Ly đang pha cà phê bằng đèn flash điện thoại trước máy lọc nước trong văn phòng. Bình thường con gái trong đội cảnh sát không phải trực đêm, nhưng cô nàng lại trốn trong phòng nghỉ xem TV Series của Mỹ, không để ý thời gian nên mới ở lại muộn như thế. Cô nàng biết dạo này lãnh đạo đang chất vấn Tạ Lam Sơn nên cũng ở lại rất muộn, vì sợ bọn họ hỏi nguyên nhân cô ở lại đến tận lúc này nên làm gì cũng rón ra rón rén, cũng không dám bật đèn một cách lộ liễu.
Kẹp điện thoại vào dưới cánh tay, Đinh Ly vừa xé gói chuẩn bị pha cà phê vừa ngâm nga bài hát nhạc phim kinh điển nhưng lạc điệu, cô nàng lắc hông gật gù đắc ý.
Đây là một bài hát tiếng Quảng, Đinh Ly không có khiếu về âm nhạc nhưng lại có năng lực ngôn ngữ trời ban, chỉ nghe vài lần là có thể hát lại chính xác lời nhạc. Cô nàng say sưa với giọng hát không mấy dễ nghe của mình, hoàn toàn không để ý có một người đàn ông đang lặng lẽ lại gần trong bóng tối.
“Rõ ràng tôi đã cố gắng không ngừng, ngày ngày cất bước, tôi không chết cũng vì muốn sống tốt đẹp…”*
*Lời bài hát Vô gián đạo được trình bày bởi Lưu Đức Hoa và Lương Triều Vỹ.
Bột cà phê hòa tan màu nâu được đổ vào cốc, Đinh Ly đang định nhấn nút rót nước nóng, tùy ý quay đầu lại thì chợt thấy người đã đi đến ngay trước mặt mình. Cánh tay rung động do hốt hoảng, chiếc điện thoại cô kẹp bên nách cũng rơi xuống.
Tạ Lam Sơn phản ứng rất nhanh, anh kịp thời quay người vươn tay ra đón được chiếc điện thoại một cách chuẩn xác.
Anh ngẩng lên muốn trả điện thoại lại cho Đinh Ly, nhưng sau khi thấy rõ mặt anh Đinh Ly lại hét lên một tiếng thảm thiết, kích động lùi từng bước về sau.
Cô nàng công chức này đã biết người mà mình đang đối mặt không phải đàn anh Tạ của cô mà là một kẻ giết người tàn nhẫn bi3n thái. Người đàn ông này không chỉ từng phát điên tra tấn giế t chết cả một gia đình mà còn lột một phần da của hai nạn nhân nữ.
Người phải trực hôm nay là Tiểu Lương, cậu chàng nghe thấy tiếng kêu của Đinh Ly thì chạy vội từ phòng trực tới và tiện tay bật đèn. Bước chân của cậu chàng cũng khựng lại rõ ràng khi thấy Tạ Lam Sơn, còn lộ ra vẻ mặt phức tạp khó đoán lạ thường.
Bọn họ đều lẳng lặng nhìn anh. Tạ Lam Sơn có thể nhạy bén nhận ra sự xa cách, sợ hãi thậm chí là căm ghét từ trong ánh mắt của họ, đây không phải ánh mắt dành cho đồng đội, thậm chí cũng không phải ánh mắt dùng để đối đãi một người bình thường.
Anh đã về nước ba ngày nhưng gần như rất khó để gặp được những đồng nghiệp đã từng vào sinh ra tử với mình, đôi khi tình cờ đụng mặt chớp nhoáng ở trong đồn cảnh sát thì người đi qua cũng sẽ vội vàng tăng tốc, tránh anh như tránh dịch bệnh.
Không cần nhiều lời, nhưng ánh mắt của những người này đã nói lên sự thật, bí mật của anh đã bị phơi bày, anh đã trở thành một câu chuyện kỳ lạ, một trò cười trong miệng bọn họ.
Thái độ của hai người đàn em khiến Tạ Lam Sơn tổn thương sâu sắc. Vành mắt anh đỏ hoe vì tức giận nhưng lại cạn khô không chảy nổi một giọt nước mắt, anh bật ra hai tiếng cười đầy mỉa mai bằng thứ giọng khàn khàn vì rát bỏng.
Quả thật là quá đáng cười. Anh cười nhạo bản thân đã cống hiến tất cả vì sứ mệnh và tín ngưỡng của mình, nhưng những người này lại nhét anh vào xác của một con quái vật mà không cần đến sự cho phép của anh, vắt kiệt giá trị cuối cùng của anh, sau đó lại trở mặt ép anh vào chỗ chết bằng thái độ căm thù đến tột đỉnh này.
Lại một lần nữa.
Vẫn như câu nói nhà Phật, trong tất cả các nỗi khổ, nỗi khổ trong Vô Gián Địa Ngục là khó chịu đựng nhất.
Tạ Lam Sơn đã từng nghĩ những năm ở bên cạnh Mục Côn chính là cực hạn của đau khổ, nhưng sao có thể ngờ lại có một ngày anh cũng biến thành một con quái vật đáng ghét giống như Mục Côn, linh hồn của anh mãi mãi bị giam trong Địa Ngục Vô Gián, liên tục bị lửa nóng thiêu đốt, đến chết cũng không được tha thứ.
Sau một khoảng lặng cứng nhắc, Tiểu Lương đành cố gắng xoa dịu bầu không khí lúng túng, cậu chàng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, nuốt nước miếng rồi nói: “Đàn anh Tạ, bọn em đều tin tưởng anh, chắc chắn anh không phải kẻ bán đứng đồng đội.”
Đáng tiếc, quá giả tạo.
Cảm xúc giả tạo mượn cớ này còn làm người ta tổn thương hơn cả không thèm giấu giếm cảm xúc, và điều này cũng làm phá hủy chút lý trí còn sót lại nơi anh. Đôi mắt Tạ Lam Sơn trở nên u ám, anh cúi gằm mặt đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng chưa đi được bao xa thì anh đã lại quay ngược trở về, chặn đứng đường đi của hai người trong phòng.
Đinh Ly và Tiểu Lương kinh hãi mở to hai mắt nhìn nhau. Chẳng biết có phải vì đèn ở cục thành phố quá cũ hay không mà ánh sáng trên đầu lại chớp lên một cái, gương mặt điển trai kia bỗng trở nên càng dữ tợn, chỉ trong mười mấy giây ánh mắt chạm nhau, người đàn ông này lại khác hoàn toàn so với Tạ Lam Sơn mà bọn họ quen biết.
“Tại sao tôi làm gì cũng là sai?! Vì sao các người mãi mãi không tin tôi?!” Câu hỏi chất đầy phẫn nộ phá cổ họng mà xông ra, cuối cùng biến thành lời cầu xin thê lương nhất, Tạ Lam Sơn rơi nước mắt và nói, “Làm ơn… Làm ơn đừng xem tôi là một con quái vật…”
***
Lam Hồ tập trung toàn những người ưu tú, lấy chất không lấy lượng, dù là đãi ngộ chi đội nhưng biên chế lại là trung đội, tính cả đội trưởng Tùy Hoằng thì có tổng cộng hai mươi hai người. Giờ Lăng Vân đã mất tích, Tùy Hoằng đã quay về đơn vị sau khi nhận được sự cho phép của cục trưởng Bành.
Văn phòng tỉnh tràn ngập khói mù, mặt mày của các thành viên Lam Hồ đều ủ rũ buồn bã, cũng nhờ tin phục chức của đội trưởng mới giúp tinh thần bọn họ được xốc dậy chút ít. Không sắp xếp gì nhiều, Tùy Hoằng triệu tập hai mươi thành viên về mở cuộc họp, câu đầu tiên anh ta đã hỏi Trì Tấn: “Chẳng phải Lăng Vân trở về cùng cậu hay sao?”
Chuyện đến nước này, Trì Tấn có hối hận cũng đã quá muộn. Xuất phát từ bản năng tự bảo vệ bản thân, lại càng không muốn thấy Tùy Hoằng thất vọng về mình, cậu ta buộc phải thuận thế đẩy thuyền đổ hết tội lỗi lên đầu Tạ Lam Sơn. Cậu ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cố gắng giấu giếm không để lộ manh mối: “Chúng em đã chia nhau ra trước khi tới sân bay, cậu ấy nói với em nhất quyết phải điều tra một chuyện cho rõ ràng, em hỏi cậu ấy cụ thể thì cậu ấy nói tạm thời chưa xác định, chỉ bảo em đừng loan tin vội…”
Đồ Lãng đứng một bên cũng chen lời: “Trước khi mất tích A Lăng vẫn đang nói về game với em, cậu ấy cũng nói với em y hệt.”
Tùy Hoằng khẽ nhíu mày trầm tư. Tuy là người trẻ nhất trong đội nhưng Lăng Vân chưa bao giờ hành động liều lĩnh, chắc chắn phải là vấn đề rất lớn mới khiến cậu phải úp mở thế này. Mà người mà cậu muốn điều tra chắc chắn cũng có quan hệ chặt chẽ với cậu, thậm chí còn thân thiết đến mức cậu không đành lòng nói ra sự thật. Người đó sao có thể là Tạ Lam Sơn chỉ có quen biết sơ với cậu?
Trì Tấn nhìn ra được sự do dự của Tùy Hoằng, tim cậu ta đập như trống trận nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, cậu ta cố ý hỏi: “Đội trưởng vẫn không tin Tạ Lam Sơn chính là kẻ phản bội?”
Đúng là Tùy Hoằng không tin thật, anh ta khẽ ho hai tiếng rồi nói: “A Lam… không phải người như vậy.”
Đánh rắn phải đánh bảy tấc, nhược điểm trí mạng của Tạ Lam Sơn chính là thân phận Diệp Thâm của anh, Trì Tấn cao giọng: “Nhưng anh ta đã không còn là Tạ Lam Sơn từ lâu rồi! Anh ta là một con sói đội lốt cừu, là một con quái vật được cấy trí nhớ của cảnh sát đặc nhiệm, hiện giờ trạng thái tinh thần của anh ta rất nguy hiểm, anh ta đã sắp mất kiểm soát rồi!”
Trước giờ Trì Tấn vẫn ghét Tạ Lam Sơn, Tùy Hoằng cũng biết điều này nên mới cố ý trưng cầu ý kiến hai thành viên cùng đi Thái đợt vừa rồi: “Các cậu nói tôi nghe, Tạ Lam Sơn đã làm những gì ở Thái?”
Một đội viên thuật lại: “Anh ta từ chối hành động chung với chúng tôi, chỉ lởn vởn ở những quán bar mại dâm, anh anh em em với vũ nữ thoát y, dường như toàn bộ những người làm việc ở phố bar mại dâm đó đều quen anh ta.”
Một thành viên khác tiếp lời: “Tuy hung thủ cuối cùng giế t chết Răng Vàng là Hàn Quang Minh, nhưng Răng Vàng cũng đã bị tra tấn tàn bạo trước khi chết, toàn thân có nhiều vị trí gãy xương, nội tạng tụ máu, gã bị hành hạ đến mức hoàn toàn biến dạng, ngay cả cằm cũng bị vặn trật khớp.”
Đây đều là sự thật, báo cáo khám nghiệm và ảnh chụp thi thể Răng Vàng đều được Khang Tín chuyển tới tỉnh, mà chính Tạ Lam Sơn cũng thẳng thắn thừa nhận chuyện này.
Đồ Lãng đã gia nhập đội từ lâu, cũng đã từng có tình đồng đội ngắn ngủi với Tạ Lam Sơn, anh chàng lên tiếng: “Đội trưởng, anh vẫn luôn đứng về phía Tạ Lam Sơn một cách vô điều kiện, nói anh ta mãi mãi là một thành viên trong chúng ta, nhưng tôi nhìn kiểu gì cũng không thấy chút khí chất nào của Lam Hồ còn sót lại trên người anh ta.”
Tùy Hoằng lại rơi vào im lặng. Một lúc sau anh mới hắng giọng nói: “Không phải tôi thiên vị Tạ Lam Sơn, nhưng Tiểu Lăng mất tích, khả năng cao điện thoại của cậu ấy đã rơi vào tay kẻ địch, tin nhắn cậu ấy để lại trước khi mất tích chưa chắc đã do chính cậu ấy gửi. Bên Thái có tin gì không?”
Một thành viên Lam Hồ nói: “Cảnh sát địa phương rất tích cực phối hợp nhưng năng lực hành động không đủ, tuy đã treo thưởng để thu thập manh mối nhưng hoàn toàn không có tin tức gì.”
Đồ Lãng nhanh chóng nói tiếp: “Theo báo cáo thì Mục Côn đã trở lại, nếu tất cả những chuyện này đều do Mục Côn giở trò phía sau thì chỉ e Tiểu Lăng…”
“Không có chỉ e.” Tùy Hoằng quả quyết.
“Ý em là nhỡ đâu…” Tim Trì Tấn lại giật thót, dè dặt bổ sung thêm một câu.
“Cũng không có nhỡ đâu.” Tùy Hoằng lại ho hai tiếng, dạo này sức khỏe anh ta khá tệ, nhưng giọng nói và ánh mắt đều rất kiên định, “Người của Lam Hồ sẽ mãi mãi không bỏ rơi chiến hữu, chỉ cần có một cơ hội thì nhất quyết sẽ không bỏ lại người nào!”
“Nhưng Tạ Lam Sơn…” Trì Tấn xót xa trước bệnh tình của đội trưởng, cũng hối hận vì hành động của mình, nhưng tình hình đến lúc này thì đâm lao phải theo lao, dù sao thì giữa cậu ta và Tạ Lam Sơn cũng sẽ có một người phải chết.
Nghĩ rồi cũng chỉ có thể cố ép thái độ của Tùy Hoằng, Trì Tấn nói: “Cục trưởng Bành đã rất bức xúc với Tạ Lam Sơn, hiện giờ cục thành phố chỉ hỏi anh ta về tình hình chứ không dùng bất cứ biện pháp ép buộc nào, nhóm cục phó Lưu vẫn đang hỏi xem rốt cuộc nên xử lý Tạ Lam Sơn ra sao.”
Sự im lặng kỳ quặc bao trùm. Đèn trong phòng họp rất sáng nhưng gương mặt mỗi người đều có bóng ma, hai mươi thành viên trẻ tuổi của Lam Hồ đều đang căng thẳng đanh lại, chờ đợi một mệnh lệnh từ đội trưởng của bọn họ.
Có tiếng “ầm” vang lên, cửa phòng họp bị đẩy ra một cách mạnh mẽ.
“Đội trưởng Tùy, tôi cho cậu về đơn vị không phải để cậu chần chừ do dự như đàn bà thế.” Người đẩy cửa vào là Bành Hoài Lễ, ánh mắt ông ta sắc lẻm, sắc mặt cũng rất dữ dằn, “Tôi nghe được hết những gì các cậu mới nói rồi.”
Rõ ràng ông ta đã không còn tin người đàn ông có được ký ức của Tạ Lam Sơn vẫn là Tạ Lam Sơn thật sự. Ông ta ra lệnh cho các thành viên, giọng nói to và vang như dùi đánh vào cồng: “Không thể tiếp tục để một tên phạm nhân tử hình như Diệp Thâm trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật, phải lập tức vây bắt đưa ra trước vành móng ngựa!”
“Cục trưởng Bành…” Tùy Hoằng rất muốn phản bác vì người cấp dưới anh tin tưởng nhất. Nhưng lời đến bên miệng lại thấy khó thốt được ra, cuối cùng đành phải ngậm ngùi nuốt trở vào. Anh ta cũng không chắc rốt cuộc người này có còn là Tạ Lam Sơn không.
“Nhưng mà…” Trì Tấn ngập ngừng, môi trên chạm môi dưới rồi nói ra suy nghĩ của mình, “Bây giờ Diệp Thâm đã có được kỹ năng của một đặc công, chỉ e không dễ bắt về…”
“Chẳng phải mấy cậu cũng là đặc công hay sao? Nhiều người thế này còn không bắt được mình tên đó hả?” Bành Hoài Lễ cắt lời Trì Tấn rồi lại quắc mắt nhìn Tùy Hoằng, sau đó nghiêm khắc ra lệnh, “Bảo đảm tính mạng cho quần chúng nhân dân là trách nhiệm hàng đầu của chúng ta, không thể bị tình cảm cá nhân cản trở được. Diệp Thâm thuộc vào loại tội phạm nghiêm trọng gây nguy hiểm cho trị an xã hội, nếu chống cự lệnh bắt giữ thì có thể bắn chết ngay tại chỗ!”