TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Ôn Như Ngọc ngồi xe ngựa từ Bắc môn tiến vào hoàng cung, dọc theo đường đi Đông Nhi hưng phấn nhảy nhót, ồn ào đến nỗi Ôn Như Ngọc nhức đầu. Thân thể này chỉ mới mười lăm tuổi, đúng là thời kỳ thiếu niên, bởi vì hàng năm thân thể không tốt, cho nên so với các đứa trẻ khác còn gầy yếu hơn rất nhiều.

"Đông Nhi, yên lặng trong chốc lát đi, ta đau đầu." Xoa lên trán chính mình, cuối cùng Ôn Như Ngọc cũng lên tiếng đánh gãy lời nói của Đông Nhi. Duỗi tay vén lên bức màn, Ôn Như Ngọc nhìn ra bên ngoài ——

Bên ngoài là tường cung cao cao, vách tường gạch màu đỏ, cách ly cùng với thế giới bên ngoài...... Y không biết, thời gian tương lai, sẽ hội ngộ điều gì. Cũng không biết Lục hoàng tử sắp gặp mặt đây, có ở chung tốt hay không ——

Buông màn xuống, Ôn Như Ngọc đối với Đông Nhi bĩu môi đáng thương hề hề nhìn mình nói: "Đông Nhi, vừa vào cửa cung sâu tựa như biển, em phải hiểu, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, có một số việc phải giấu ở trong lòng, tính tình của em cũng phải sửa lại, nơi này cũng không phải là phủ Thừa Tướng."

"Dạ, công tử."

Đông Nhi ngậm miệng, không nói chuyện nữa. Cậu cũng hiểu rõ, trong cung không thể so với ở trong phủ Thừa Tướng, có thể nói gì thì nên nói không thì không thể nói.

Huống chi nếu liên lụy đến công tử, cậu có chín cái mạng cũng không đủ bồi......

"Đông Nhi ngoan, yên tĩnh nghỉ ngơi trong chốc lát đi, phỏng chừng đợi lát nữa là sẽ tới rồi."

"Em đã biết, công tử."

Đông Nhi nghe lời ngồi tốt chỗ của mình, đứng đắn nhìn vách ngăn đối diện xe ngựa, phảng phất như có thể xuyên thấu qua lớp vải thật dày, trông thấy cảnh sắc ở bên ngoài ——

Rất nhanh, xe ngựa ngừng lại, bên ngoài vang lên tiếng thái giám tiêm tế nói, "Ôn công tử, đã đến nơi, thỉnh ngài xuống xe."

Ôn Như Ngọc nghe thế, đứng lên vén lên màn xe rồi sau đó đỡ lấy tay thái giám xuống xe, Đông Nhi đi theo phía sau Ôn Như Ngọc ôm lấy tay nải hành trang cũng nhảy xuống xe......

Ôn Như Ngọc nhìn trước mắt cung điện có chút quạnh quẽ hiu quạnh, nhíu mày nhìn thái giám bên người, "Này......"

"Ôn công tử, Lục hoàng tử ở bên trong chờ ngài. Ngài là người thông minh, có một số việc ngài phải hiểu rõ, làm tốt chức danh của mình là đủ, còn lại ngài chớ có nên hỏi......" Thái giám lưu lại những lời này, liền dẫn theo đám người cùng xe ngựa vội vàng rời đi, lưu lại Ôn Như Ngọc nhìn cung điện trước mắt, nhíu mày.

"Công tử, Lục hoàng tử này không phải không được sủng ái đi?" Đông Nhi mở miệng, trong giọng nói đầy kinh ngạc, dường như không rõ, một vị hoàng tử vì sao lại ở trong cung điện hẻo lánh yên tĩnh thế này.

"Đông Nhi!" Ôn Như Ngọc nhẹ giọng quát lớn.

Đông Nhi thè lưỡi, vươn tay sờ lên đầu chính mình, "Em biết rồi công tử, do Đông Nhi nhiều lời."

Kiếp trước tuy Ôn Như Ngọc không xem các loại phim cung đấu tiểu thuyết linh tinh, nhưng cũng hiểu, vị Lục hoàng tử này chỉ sợ xác thật không được hoàng đế yêu thích...... Nhưng vì sao còn muốn chính mình đảm đương làm lão sư dạy dỗ việc học tập của Lục hoàng tử, không thể nào hiểu được.

Có điều, nghĩ đến đây lại là một âm mưu hoặc kế sách...... Hoặc là có lẽ, chỉ là do hoàng đế cho rằng ông chỉ có suy nghĩ vậy thôi, vứt Lục hoàng tử ở đây sau đó mời một tiên sinh đến dạy, không cần phải lo lắng y dạy đứa bé không được sủng ái này sẽ có ý nghĩ muốn dang đôi cánh bay tận trời cao?

Lắc lắc đầu, Ôn Như Ngọc đem ý nghĩ trong đầu toàn bộ ném ra ngoài......

Cho dù vô luận là vì sao, y chỉ cần làm tốt trở thành một lão sư cũng đủ rồi không phải sao?

Nghĩ thật kỹ, Ôn Như Ngọc thật muốn nhanh nhấc chân bước vào trong cung điện, không ngờ ở phía sau có giọng trẻ con thanh thúy liền ngừng bước chân.

......

Bởi vì Hoàng Thượng triệu kiến hơn nữa cho phép cậu về sau có thể tự do xuất nhập Thượng Dương Cung, Vũ Văn Bùi rất cao hứng, vì thế một đường chạy chậm trở về muốn nói cho Tầm ma ma tin tức tốt này.

Cõi lòng đầy hưng phấn cùng kích động, Vũ Văn Bùi trở về đến cung điện, ngẩng đầu liền thấy hai người thiếu niên đứng ở trước cửa cung điện mình.

Dưới ánh mặt trời, gió tháng ba nhẹ nhàng phớt qua gương mặt, trong đó có một người thiếu niên mặc cẩm y màu trắng đưa lưng đứng an tĩnh, một thiếu niên khác tựa hồ như bị quát mắng, trên mặt lộ ra biểu tình ủy khuất......

Gió thổi tới, lướt qua vạt áo bạch y thiếu niên cùng tóc dài tự nhiên phiêu động, khi Vũ Văn Bùi nhìn, chỉ cảm thấy có một loại nhàn nhã tùy ý, cảm giác quân tử như ngọc.

Ôn Như Ngọc cứ lẳng lặng đứng như vậy, Vũ Văn Bùi tự dưng sinh ra một ý nghĩ như có cơn gió thổi bay y đi, vì thế, cậu lên tiếng hỏi: "Các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?!" Rồi sau đó, cậu thấy bạch y thiếu niên bước nửa bước chân liền thu trở về, chậm rãi xoay người, nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc cùng mê mang.

Một hồi sau, biểu tình bạch y thiếu niên trở nên ôn nhuận tự nhiên, mê mang đã biến mất không thấy ——

"Ta phụng ý chỉ Hoàng Thượng tới phụng dưỡng Lục hoàng tử đọc sách." Y hướng tới thiếu niên làm một cái lễ, rồi sau đó ngẩng đầu lên, thân thể đứng thẳng, nói: "Ngài, chính là Lục hoàng tử?"

Vũ Văn Bùi bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai người này chính là phụ hoàng vừa rồi nói cho chính mình biết sẽ mời lão sư đến đây. Ngay sau đó, cậu lại nghi hoặc đánh giá Ôn Như Ngọc, rõ ràng cũng là một thiếu niên, thật sự có thể trở thành lão sư mình sao?

Có điều lại nghĩ, phụ hoàng sẽ không lừa mình, vì thế thanh âm giòn tan vang lên: "Ta chính là Lục hoàng tử. Ngươi tên gì?"

Ôn Như Ngọc nhìn thiếu niên nho nhỏ trước mặt thân thể đứng thẳng tắp, trên khuôn mặt nhỏ treo vẻ tươi cười nghiêm túc không phù hợp với độ tuổi, ánh mắt không tự giác ôn nhu xuống, "Ta tên Ôn Như Ngọc. Lục hoàng tử ngươi nên gọi ta một tiếng tiên sinh."

"Ân, tiên sinh." Vũ Văn Bùi ngoan ngoãn gọi to, rồi sau đó lại nhìn thiếu niên đứng phía sau Ôn Như Ngọc, "Còn hắn lại là ai?"

"Đây là thư đồng của ta, tên là Đông Nhi, tiến cung hầu hạ ta, bởi vì thân thể không được tốt, mẫu thân không yên tâm ta đến đây chỉ một mình, liền bảo hắn đi theo chiếu cố ta."

Vũ Văn Bùi gật gật đầu.

"Kia tiên sinh cùng thư đồng tiên sinh đều vào đi, nơi này chỉ có hai người là ta cùng Tầm ma ma ở, cũng không cần phải tuân thủ lễ nghĩa làm gì." Vũ Văn Bùi nói xong liền dẫn đầu đi trước tiến vào đại môn.

Ôn Như Ngọc đem hết thảy biểu tình Vũ Văn Bùi thu hết vào đáy mắt, rồi sau đó khóe miệng gợi lên mạt ý cười ——

Vị Lục hoàng tử này, so với trong trí tưởng tượng dễ ở chung hơn rất nhiều.

Hơn nữa, thiếu niên luôn làm bộ dáng trưởng thành nhìn cũng rất thú vị nha...... Đứa nhỏ này, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng, có lẽ, tương lai sẽ không đến mức không thú vị đâu.

Trên mặt mang theo ý cười, Ôn Như Ngọc cất bước, bước vào cung điện.

—— mà y không biết chính là, có đôi khi, một cú xoay người này, chỉ cần ngẫu nhiên gặp được, một ánh mắt, một động tác...... Có lẽ cũng đã bước vào cuộc đời y cả đời cả kiếp số.

Mà điều này, chính là do trời cao ban tặng, mệnh trung chú định!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi