TRỌNG SINH CHI ĐẾ SƯ

Vũ Văn Bùi vừa vào cửa liền la lớn trước sân trống trải: "Tầm ma ma, mau ra đây, phụ hoàng vì ta tìm tiên sinh đến dạy ta đọc sách."

Vẫn là thanh âm hài tử giòn tan, giống như trân châu mâm ngọc, Ôn Như Ngọc khóe miệng hiện rõ ý cười, ánh mắt ôn hòa nhìn thiếu niên. Y dường như thấy được kiếp trước của chính mình, không ngừng trước mặt người khác chứng minh mình cho dù không cha không mẹ vẫn như cũ có thể sống tốt lo cho chính mình......

Tầm ma ma ở cách đó không xa giặt quần áo cho Vũ Văn Bùi, nghe được tiếng kêu của Lục hoàng tử, lập tức liền chạy lại đây, nhìn thấy được phía sau Lục hoàng tử còn có thân ảnh hai người......

Đi vào, bà mới phát hiện, là hai gã thiếu niên, bạch y thiếu niên ôn nhuận như ngọc, trên mặt mỉm cười, ánh mắt nhìn chính mình thật ôn hòa, không giống như những người khác ánh mắt cao ngất không thèm nhìn một ai.

Tầm ma ma ở trong cung rất lâu, xem người cũng rất thông thấu, bà liếc mắt một cái liền hiểu rõ, thiếu niên này tuyệt đối không phải vật trong ao, chỉ là không rõ, vì sao lại ở chỗ này?

Ôn Như Ngọc cũng là người thông thấu, thấy Tầm ma ma nhìn chính mình ánh mắt nghi hoặc tự hỏi vì cái gì chính mình lại đến nơi này. Chỉ thấy đôi tay y đặt phía trước thân thể hơi hơi khom lưng làm một cái lễ, mỉm cười rồi nói: "Tầm ma ma, ta là do chính bệ hạ thân nhậm làm lão sư dạy học Lục hoàng tử."

Tầm ma ma nghe xong lời này, bừng tỉnh đại ngộ, cũng thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt bà lại rơi xuống trên người Đông Nhi, dò hỏi: "Vị này chính là......"

"Đây là thư đồng ta, mẫu thân lo lắng ta ở một mình trong cung, liền bảo hắn cùng ta cùng nhau tiến cung, để chiếu cố ta." Thanh âm ôn hòa, Vũ Văn Bùi vẫn luôn nhìn, không cảm giác được mình nhìn người ta đến phát ngốc.

Tầm ma ma hiểu rõ, bà hành lễ, nói: "Công tử, lão nô sẽ vì ngài đi chuẩn bị phòng."

Ôn Như Ngọc nhìn dáng vẻ Tầm ma ma, nói với Đông Nhi: "Đông Nhi, em đi cùng Tầm ma ma đi."

"Dạ, Đông Nhi đã biết." Hướng tới Ôn Như Ngọc hành lễ, sau đó Đông Nhi đi theo Tầm ma ma đi ra hướng khác.

Ôn Như Ngọc quay đầu, đối với thiếu niên nhìn chính mình liền vẫy vẫy tay, âm thanh ôn hòa nói: "Lục hoàng tử, ngươi tên là gì?" Nhìn đến thiếu niên trước mặt mình, Ôn Như Ngọc giơ tay sờ lên đầu thiếu niên, ánh mắt chuyên chú nhìn cậu.

"Ta tên Vũ Văn Bùi." Vũ Văn Bùi đôi mắt mở to, nhìn tiên sinh ôn nhu nhìn mình, trong lòng rất thích ——

Tiên sinh cười lên thật ôn nhu, đôi mắt tiên sinh chỉ thấy một mình mình......

"Tốt, về sau tiên sinh gọi ngươi là Bùi Nhi được không?"

Vũ Văn Bùi ánh mắt sáng lên, cậu nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, vui sướng hỏi: "Thật sự?"

Ôn Như Ngọc cười, "Ân, thật sự."

Rồi sau đó, Ôn Như Ngọc thấy được vẻ mặt thiếu niên thỏa mãn.

"Bùi Nhi, ngươi nói cho tiên sinh biết, vì sao Hoàng Thượng bắt ngươi ở tại nơi này?"

Vũ Văn Bùi cúi đầu, thanh âm thấp xuống, dẫn theo một tia thương cảm, "Bởi vì mẫu phi Bùi Nhi làm chuyện xấu. Phụ hoàng nói, Bùi Nhi phải lãnh hình phạt từ mẫu phi. Có điều, vừa rồi phụ hoàng triệu kiến ta, ông ta nói ta không cần phải ở lại đây ngây ngốc trong cung điện này, về sau có thể tự do xuất nhập nơi này." Nói đến câu sau, đôi mắt thiếu niên càng ngày càng sáng, biểu tình càng ngày càng vui sướng, dường như chưa bao giờ trách phụ thân nhẫn tâm kia.

Ngắn ngủi vài câu, Ôn Như Ngọc đã hiểu rõ tình cảnh thiếu niên.

—— y thở dài một hơi, đứa nhỏ này quá thiếu tình thương...... Y nheo mắt lại, có điều, không quan trọng, về sau có y tới đau cùng cậu......

Đi vào thế giới xa lạ này, trừ bỏ Ôn gia nhị lão, Ôn Như Ngọc chỉ thấy qua Đông Nhi còn có thiếu niên trước mặt...... Mà dáng vẻ thiếu niên, khuyết thiếu tình thương cùng ánh mắt đau xót, tất cả đều gợi lên hồi ức kiếp trước của mình......

Thôi, thôi, ở cái thế giới xa lạ này, y đã tới đây rồi thì chỉ sủng đứa nhỏ này đi.

Hoàng Thượng không phải không thích đứa nhỏ này sao? Không phải đã từ bỏ nó sao, như vậy y phải nhìn nó, dạy nó trở thành học trò cưng, dạy nó xuất sắc như thế nào ——

Y phải cho Hoàng Thượng nhìn thấy, đứa con mà ông chối từ này, cuối cùng sẽ tỏa sáng lấp lánh như thế nào.

Trong lòng suy nghĩ muôn vàn, nhưng ngoài mặt vẫn là ôn hòa, y nhìn Vũ Văn Bùi ánh mắt mong đợi thanh triệt đang nhìn chính mình, nói: "Bùi Nhi, tới đây, để tiên sinh khảo nghiệm ngươi, có được không?"

"Được." Vũ Văn Bùi trả lời, đôi mắt sáng ngời, tản ra quang mang.

Cong lưng, Ôn Như Ngọc sờ lên đầu thiếu niên, hỏi: "Bùi Nhi, ngươi có biết hai chữ " quân tử " giải thích như thế nào?" Y nhìn Vũ Văn Bùi, nhìn đối phương trong ánh mắt thanh triệt đơn thuần, mỉm cười.

Vũ Văn Bùi ánh mắt sáng lên, cao giọng trả lời: "Quân tử giả, quyền trọng giả không mị chi, thế thịnh giả không phụ chi, khuynh thành giả không phụng chi, mạo ác giả bộc trực chi, cường giả không sợ chi, người yếu không bắt nạt chi, từ thiện giả hữu chi, yêu ghét giả bỏ đi, lâu là tôn chi, ấu thì lại tí. Vì làm dân giả an cư, người làm quan ti chức, nghèo không mất nghĩa, đạt không rời đạo, này quân tử hành sự chi chuẩn."1

Ôn Như Ngọc nghe Vũ Văn Bùi trả lời xong, liền cười nói, "Tốt, Bùi Nhi rất lợi hại. Kia tiên sinh hỏi lại, như thế nào là " đạo làm vua "."

Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, lắc lắc đầu, đáp: "Tiên sinh phạt ta đi, Bùi Nhi không biết." Cắn môi dưới, Vũ Văn Bùi đem đôi tay duỗi đến trước mặt Ôn Như Ngọc, chính mình thì quay mặt đi, nhắm mắt lại chờ đợi hình phạt Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc nhìn đôi tay duỗi đến trước mặt mình, cười lên, y cố ý trầm giọng nói: "Vậy tiên sinh trách phạt nhé."

Vũ Văn Bùi khuôn mặt nho nhỏ môi mím lại, đôi mắt nhắm thật chặt, liền nói: "Thỉnh tiên sinh trách phạt."

......

Đợi một hồi sau, Vũ Văn Bùi không cảm nhận được cây thước khẽ quất xuống tay mình, vì thế liền mở mắt, thấy được Ôn Như Ngọc tươi cười nhìn chính mình.

Vũ Văn Bùi ngây ngốc nhìn Ôn Như Ngọc, nghi hoặc hỏi: "Tiên sinh?" Ôn Như Ngọc sờ lên đầu Vũ Văn Bùi, cầm tay Vũ Văn Bùi, "Bùi Nhi, nhớ rõ, tiên sinh sẽ không đánh ngươi."

"Tiên sinh......"

Ôn Như Ngọc cười, nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi Vũ Văn Bùi, "Bùi Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, tiên sinh dạy dỗ ngươi, hi vọng ngươi chí ở vạn dặm núi sông, tiên sinh muốn đưa ngươi ngồi trên vị trí tối cao kia."

Vũ Văn Bùi nhăn cái mũi, nghiêng đầu nhìn Ôn Như Ngọc, "Tiên sinh, Bùi Nhi không nghĩ đến muốn vị trí kia."

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cậu hiểu rõ, trong miệng tiên sinh nói, cái vị trí tối cao kia chỉ là cái gì. Cậu trước nay đã không mong chờ gì, cũng không hi vọng, cho nên cậu mới nghiêng đầu nhìn Ôn Như Ngọc.

Thở dài, kỳ thật Ôn Như Ngọc thập phần hiểu rõ, thế cục thay đổi trong nháy mắt, thiên hạ này nhìn như thái bình, nhưng là đương kim thiên hạ, hợp lâu tất phân, y tuy rằng vừa đến dị thế, nhưng bằng vào thân thể cùng ký ức nguyên bản, y biết, cái triều đình này, quá nhiều sâu mọt, người ngoại tộc đã bắt đầu như hổ rình mồi, nhưng bên trong Kiến Nguyên vẫn an tĩnh yên bình như cũ.

" gian nan khổ cực thì sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại diệt vong " đạo lý này, ai có thể không rõ?

Chỉ là trong triều đình này xác thật đã bị quá nhiều năm hòa bình che mờ hai mắt, chỉ lo tranh quyền đoạt thế, quên đi người ngoại tộc nghỉ ngơi lấy lại sức về sau sẽ liền ngóc đầu trở lại.

......

Ôn Như Ngọc lắc đầu nhẹ nhàng cười, hỏi: "Bùi Nhi trả lời tiên sinh, nếu như có một ngày, vạn dặm non sông nhấc lên một lần biến cách thật lớn, ngươi có nguyện ý, đem thiên hạ này thu vào trong túi?"

Vũ Văn Bùi không hiểu nhìn Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc nhìn thiếu niên có chút ngơ ngác nhìn mình, thở dài một hơi, nói: "Thôi, Bùi Nhi không muốn thì không muốn vậy. Tiên sinh sẽ đem sở học suốt đời tiên sinh có đến dạy cho ngươi, ngươi phải hảo hảo học thật tốt —— "

Vũ Văn Bùi ngoan ngoãn gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên nụ cười.

"Được rồi, Bùi Nhi hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai buổi sáng giờ Thìn2, tiên sinh ở thư phòng chờ ngươi."

"Bùi Nhi đã rõ." Dùng sức gật đầu, Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, trên khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc.

Ôn Như Ngọc gật gật đầu, dẫn đầu xoay người rời đi. Tuy rằng Vũ Văn Bùi cự tuyệt đề nghị y, nhưng thế thì đã sao? Y muốn sủng đứa nhỏ này, cho dù không phải trên một người dưới vạn người, cũng cần phải biết thiên văn địa lý.

Y sẽ đem hết tất cả những điều mà mình có được, dạy dỗ Vũ Văn Bùi trở thành một người có thể địch nổi tướng soái chi tài.

Hết chương 6

1 Người quân tử, không xu nịnh kẻ quyền thế, không ỷ mạnh hiếp yếu, không ham mê nữ sắc, không sợ kẻ ác bá, không ganh tỵ người giỏi hơn mình, không bắt nạt kẻ yếu, kết giao người hiền tài, phê phán kẻ xấu xa, kính trọng người lớn tuổi, thương yêu người nhỏ tuổi. Một lòng vì nước an dân, làm quan không tham ô, không vì cái nghèo mà trở nên hèn mọn, không vì giàu sang mà bất nghĩa, những việc làm này, là đạo của người quân tử.

2 Từ 7h – 9h.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi