TRỌNG SINH CHI GIẢ THẾ TỬ CHÂN PHÒ MÃ

Chương 68: Mai Cốt Địa
Mười lăm tháng bảy năm Vĩnh Nguyên thứ ba mươi lăm, khoảng cách đến ngày thành hôn của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung còn đúng một tháng. Sau khi hai người được thông báo rằng một tháng này không được gặp nhau thì lúc này các nàng mới nhớ ra một chuyện. Cho dù là hoàng gia thì cũng có vài tập tục giống dân gian, một tháng không gặp sao? Lạc Tử Phong nghỉ ngơi ở Tương Vương phủ học lễ nghi cùng với Cảnh Dung ở trong cung bị các mama vây kín đều đồng thời ai oán, nếu đã như vậy thì hôm nay các nàng bất luận thế nào cũng phải gặp nhau một lần. Nghĩ như vậy, hai người cuối cùng vào giữa trưa đồng thời thoát khỏi sự trông coi của người bên cạnh trốn ra ngoài, tình cờ gặp nhau chỗ cách cửa cung không xa lắm.
"Tử Phong, sao ngươi lại chạy đến đây?". Cảnh Dung nhìn Lạc Tử Phong lén lén lút lút dòm ngó ở chỗ cổng cung màu đỏ mà bây giờ chắc khác gì cửa nhà tù, kinh ngạc hỏi.
Lạc Tử Phong đương nhiên cũng hiếu kì với sự xuất hiện của Cảnh Dung, có điều vẫn trả lời: "Ta nghe mama dạy lễ nghi nói qua đêm nay chúng ta chỉ có thể gặp lại vào ngày thành thân. Ta vừa nghe thì cảm thấy như vậy không ổn, vì vậy tranh thủ lúc mama đi chuẩn bị bữa trưa liền lén lút chạy ra ngoài. Cảnh Dung, nàng thì sao? Sao lại xuất hiện ở cổng cung như vậy, có phải có chuyện quan trọng cần đi xử lí không?".
Cảnh Dung nghe vậy thì lắc đầu một cái, nháy mắt nghịch ngợm với Lạc Tử Phong: "Không phải chuyện gì quan trọng, lý do của ta hoàn toàn giống với Tử Phong nha".
Lạc Tử Phong vừa nghe, khóe miệng lập tức cong lên, nhấc chân muốn thu ngắn khoảng cách của hai người, ai ngờ Cảnh Dung lại nhẹ nhàng tránh đi. "Nhìn dáng vẻ tươi cười của ngươi kìa, miệng sắp kéo đến mang tai rồi, chúng ta không thể ở chỗ nguy hiểm này quá lâu được, mấy mama không thấy ngươi và ta thì nhất định sẽ đến tìm xung quanh đây".
"Lẽ nào Cảnh Dung chưa từng nghe nói chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?". Nói rồi, Lạc Tử Phong lại mở ra hai tay muốn ôm lấy Cảnh Dung.
"Cả ngày đều không đàng hoàng!". Cảnh Dung oán trách nói nhưng lần này cũng không có né tránh, trực tiếp bị Lạc Tử Phong ôm đầy cõi lòng. Đương nhiên là nàng không đồng ý với lí luận ấu trĩ lúc nãy của Lạc Tử Phong, chỉ là không muốn phải rối rắm với loại chuyện thế này mà thôi. Nhưng nếu ở chỗ này quá lâu, bị mama phát hiện được rồi chặt đứt cơ hội ở chung của hai người thì nàng sẽ buồn bực rất lâu nha.
Qua một hồi, Cảnh Dung lên tiếng nhắc nhở: "Ôm đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi".
"Còn chưa đủ được không, làm sao cũng ôm không đủ, Cảnh Dung, tại sao còn một tháng nữa chúng ta mới thành thân? Thật muốn lập tức thành thân, sau đó ta liền có thể ôm nàng như vậy". Lạc Tử Phong vừa nói vừa cúi đầu xuống, cọ cọ gò má của mình lên mặt Cảnh Dung, mười phần ý vị làm nũng.
"Thật hết cách với ngươi.....". Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Cảnh Dung vẫn phối hợp với động tác cọ cọ của Lạc Tử Phong, rõ ràng là vẻ mặt rất hưởng thụ. "Ta nhớ ấn tượng của ta với ngươi ở kiếp trước không hề như thế này, nữ tử cương liệt không thay đổi kia chạy đi đâu rồi? Hay là nói, chỉ là do ta chưa từng thấy được, kì thực kiếp trước lúc ngươi ở chung với Thạch Vân Phi cũng như thế này?". Vừa nghĩ đến kiếp trước Lạc Tử Phong vì một nam nhân như Thạch Vân Phi mà nhảy sông tự vẫn thì Cảnh Dung liền cảm thấy trong lòng chua xót chịu không nổi, tâm tình vốn dĩ đang tĩnh lặng như mặt hồ bởi vì mùi chua này mà nổi sóng, thiếu chút nữa là tràn ra ngoài.
Lạc Tử Phong đột nhiên dừng lại động tác cọ cọ ái muội, dùng cái mũi cao thẳng dùng sức ngửi ngửi xung quanh Cảnh Dung, cuối cùng còn bày ra vẻ mặt tò mò nói: "Thứ gì chua như vậy, là bình dấm chua nhà ai bị làm đổ sao?".
Lúc Lạc Tử Phong nói nửa câu đầu, Cảnh Dung còn tin là thật thử ngửi theo một cái, thế nhưng nửa câu tiếp theo của đối phương khiến nàng lập tức đen mặt, thu lại hai tay đang ôm lấy vai người kia, thoát khỏi lòng Lạc Tử Phong, xoay người, không nói lời nào liền đi thẳng một mạch.
"Tức giận?". Lạc Tử Phong không hiểu gãi gãi đầu, tự lẩm bẩm một câu, trái lo phải nghĩ cũng chỉ nghĩ ra khả năng này, nhanh chóng đuổi theo như một trận gió, lấy lòng nói: "Cảnh Dung, ta sai rồi, nàng tha lỗi cho ta đi".
Cảnh Dung nghe vậy chỉ lạnh lùng liếc Lạc Tử Phong một cái, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác. Hừ, lại dám chế nhạo nàng, lần này tuyệt đối không dễ dàng tha thứ như vậy, huống chi, nàng vốn là ghen thật, không có gì cần che giấu. Nam nhân Thạch Vân Phi kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng giá để Lạc Tử Phong kiếp trước, à không, là Lạc Thi Kiều khổ sở chờ đợi mười tám năm, hơn nữa vì đó mà bỏ mình? Nói nàng cố tình gây sự hay gì cũng được, hôm nay nàng cho phép bản thân tùy hứng, nếu Lạc Tử Phong không cho nàng lời giải thích thỏa mãn thì hôm nay đừng hi vọng nàng để ý đến nàng ấy. Không phải chỉ là một tháng không gặp nhau thôi sao? Không có gì ghê gớm, nàng nhịn được!
"Cảnh Dung, nàng giận thật sao?". Lạc Tử Phong đi bên cạnh Cảnh Dung mở miệng dò hỏi lần nữa, câu trả lời có được đương nhiên là một cái hừ khinh thường nhẹ nhàng của giai nhân. Phí lời, nàng biểu hiện rõ ràng như thế, đừng có nói với nàng là nàng ấy nghĩ nàng giả vờ!
"Ta.... Ta....". Thấy Cảnh Dung chỉ liếc nàng một cái, cũng không thèm nói chuyện, Lạc Tử Phong thật sự cuống rồi, trong lúc nhất thời vò đầu bứt tai, nàng hoàn toàn không biết nên xử lí tình huống này thế nào? Nàng là người không có kinh nghiệm yêu đương, trước đây nàng và Thạch Vân Phi cũng không có.... Đợi đã, Thạch Vân Phi, hình như có lần hắn muốn hôn nàng, bị nàng từ chối, đã thế nàng còn tức giận hồi lâu, lúc đó Thạch Vân Phi làm sao dỗ nàng nhỉ?
Một người chỉ lo đi, một người chỉ lo làm sao lấy lòng người yêu tức giận, hoàn toàn không chú ý đến hai người càng đi càng xa, càng đi càng vắng vẻ, mãi đến lúc chạy tới hoang sơn dã lĩnh không tên, mãi đến khi nghe được tiếng dã thú truyền đến từ trong không khí thì Lạc Tử Phong và Cảnh Dung mới dừng lại. Nhìn bốn phía một hồi, các nàng mới phát hiện mình đã ra khỏi khu vực hoàng cung, đi đến một bìa rừng không có người ở.
"Cảnh Dung, ta không quen thuộc kinh thành lắm, đây là chỗ nào a?". Chẳng biết vì sao, rõ ràng trời nóng như vậy, cảm nhận từng đợt gió mát truyền đến nhưng Lạc Tử Phong không hề thấy mát mẻ mà ngược lại mồ hôi cùng thi nhau chảy nhiều hơn, phần lưng áo cũng đã bị mồ hôi tẩm ướt, không khí quỷ dị khiến người ta ngột ngạt. Rõ ràng là ngày hè chói chang, bên ngoài rừng cây cũng đầy ánh nắng mặt trời, thế nhưng bên trong lại âm u kinh khủng, toàn bộ bị sắc thái u ám bao phủ, một chút ánh mặt trời cũng không có.
"Nơi này....". Cảnh Dung thấy thế cũng nhíu chặt lông mày, trong lúc nhất thời quên mất mình đang chiến tranh lạnh với Lạc Tử Phong, mở miệng nói: "Ta cũng chưa bao giờ đến nơi này, có điều, rất giống như trong sách ghi chép. Lúc đó ta không để ý lắm, bây giờ xem ra nơi này chính là nơi trên sách nói, là Mai Cốt Địa ẩn giấu trong kinh thành".
"Mai.... Mai Cốt Địa?! Đó là chỗ nào?". Lạc Tử Phong không tự chủ ôm lấy cánh tay Cảnh Dung, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: "Không phải là nghĩa địa chứ?".
"Nghĩa địa?". Nhìn dáng vẻ sợ sệt của Lạc Tử Phong, Cảnh Dung nhưng lại không có tâm tư chế nhạo, bởi vì lúc nàng nàng cũng rất sợ, thậm chí không thể nói cho Lạc Tử Phong bên trong đó có gì, điều duy nhất nàng có thể làm lúc này là mau chóng mang Lạc Tử Phong rời khỏi đây. "Nơi này còn đáng sợ hơn nghĩa địa nhiều, nếu như trên sách miêu tả là thật thì nói chung nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta đi thôi".
Lạc Tử Phong nghe vậy mau mau gật đầu, lôi kéo Cảnh Dung một đường không hề quay đầu, nàng chính là chờ câu này của Cảnh Dung.
Nhưng mà, rõ ràng đã đi con đường lúc nãy, đi đến đi lui Cảnh Dung và Lạc Tử Phong cuối cùng cũng phát hiện có chỗ không đúng. Rõ ràng các nàng đi ngược hướng rừng cây kia, thế nhưng khu rừng trước mắt các nàng bây giờ là cái gì, là mê trận sao? Rõ ràng là con đường thẳng tắp, không thể vòng lại, Lạc Tử Phong kéo Cảnh Dung ra sau lưng bảo hộ, hai người đều đồng thời dừng bước, Lạc Tử Phong một bộ như lâm đại địch. "Cảnh Dung, lần này là trận pháp gì? Hành tung của chúng ta bị người khác phát hiện sao?".
Cảm động vì động tác đem mình bảo hộ sau lưng của Lạc Tử Phong nhưng Cảnh Dung vẫn vòng qua trước người Lạc Tử Phong, tiến lên vài bước, muốn hướng về phía khu rừng kia.
"Cảnh Dung, nàng điên rồi à? Trong rừng kia rất có khả năng sẽ có trận pháp, khí tức quỷ dị đó cũng có thể là sát khí của kẻ địch truyền đến, nàng không phải là muốn đi chịu chết sao?", Lạc Tử Phong kéo tay Cảnh Dung, quát lớn với nàng ấy.
Cảnh Dung lắc đầu một cái, thở dài một hơi nói: "Tử Phong, nơi này không có mai phục, hôm nay không phải là lễ Vu Lan sao? Cũng chính là tháng cô hồn mà dân gian nói, vì vậy chúng ta mới nhìn thấy cánh rừng này. Nếu ta đoán không sai thì lối ra nằm ở cuối cánh rừng này, thế nhưng chúng ta cứ đi vòng quanh như vậy thì sẽ không ra ngoài được, đợi đến lúc màn đêm buông xuống, quỷ môn mở ra, chúng ta liền không thể trở về được nữa".
"Quỷ môn cái gì, ta nghe không hiểu". Lạc Tử Phong không ngừng lắc đầu, sự tình có vẻ đã không phát triển theo hướng nàng nghĩa, lễ Vu Lan không phải là để bái tế tổ tiên sao? Bây giờ chẳng lẽ muốn nói với nàng, trên đời này thật sự có quỷ, nếu như không nắm thời cơ thoát ra ngoài thì các nàng sẽ sống mãi ở ranh giới âm dương này, không thể quay về thế giới thực sao? Đừng đùa, sao có thể có chuyện đó được....
"Tử Phong, thế gian này có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nào hiểu được, trên đời này có quỷ hay không thì thành thật mà nói, ta cũng không biết. Mặc dù lúc nãy ta nói những lời kia cũng đều là được viết trên sách, quỷ môn có lẽ chỉ là một cái tên hay danh hiệu, hoặc cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Thế nhưng, bất luận thế nào thì chúng ta cũng phải thử một lần, đúng không? Xác thực trong rừng có một số khí tức quỷ dị, thế nhưng nơi đó là hi vọng duy nhất bây giờ của chúng ta. Ở đây đi lòng vòng cũng không phải là hành động sáng suốt không phải sao?".
"Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà.....". Lạc Tử Phong vẫn có chút do dự, vị trí của các nàng đứng bây giờ chỉ có chút xíu ánh nắng mặt trời, bên trong lại âm u đến cực điểm, thành thật mà nói, nàng có chút sợ.
"Như vậy là được rồi". Cảnh Dung tiến lên một bước nắm lấy bàn tay Lạc Tử Phong, mười ngón tương khấu: "Như vậy thì sẽ không sợ nữa nha".
"Ai... Ai nói ta sợ, chúng ta đi!".
Cảnh Dung, cảm ơn nàng cho ta dũng khí. Lạc Tử Phong âm thầm nhủ trong lòng, bây giờ nàng tràn ngập sức mạnh, con đường phía trước có yêu ma quỷ quái thì sao? Chỉ cần có Cảnh Dung bên cạnh, Lạc Tử Phong nàng liền không sợ gì cả!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi