TRỌNG SINH CHI GIẢ THẾ TỬ CHÂN PHÒ MÃ

Chương 69: Ngày thành hôn
Một đường tìm kiếm, cuối cùng Lạc Tử Phong và Cảnh Dung cũng ra khỏi cánh rừng quỷ dị trước khi ánh mặt trời cuối ngày biến mất. Vừa mới ra khỏi rừng cây thì một trận gió thổi đến, Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung quay đầu nhìn lại liền phát hiện cánh rừng mà các nàng vừa mới thoát khỏi kia đã hóa thành những đốm lấm tấm trong gió đêm, biến mất không còn dấu vết....
Hai người sợ hãi liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ tiếp nhận tin tức trong mắt đối phương, tất cả kì ngộ hôm nay các nàng sẽ vĩnh viễn chôn trong lòng, trừ phi trên cõi đời này còn có người gặp được tương ngộ như các nàng, bằng không nếu nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mọi người cho là kẻ điên yêu tà.
*****
Mười lăm tháng tám năm Vĩnh Nguyên ba mươi lăm, đây là ngày Trung thu đoàn tụ của mọi nhà, cũng là ngày thành thân của vị Công chúa cuối cùng chưa được gả của Thanh Lam quốc. Cảnh Thái đế thật tâm vui mừng, buổi lâm triều ngày hôm trước đã tuyên bố đại xá thiên hạ, khắp chốn ăn mừng, miễn thuế ba năm. Lệnh này vừa ban ra khiến cả nước vui mừng, bách tích cả nước đều chìm trong không khí náo nhiệt hân hoan.
"Cộc cộc.... Cộc cộc....". Vừa qua giờ Mão Lạc Tử Phong liền nghe được tiếng gõ cửa, nàng vẫn còn đang rửa mặt, nghi hoặc nhìn ngoài cửa sổ, giờ lành là giờ Mùi, theo lý thì mama phải đến giờ Thìn đến mới đúng, tại sao....
"Vào đi". Nói rồi, Lạc Tử Phong lấy tốc độ nhanh nhất lau mặt, kiểm tra y phục của mình, phát hiện không có gì thích hợp, mà người gõ cửa cũng đã đi vào.
"Ngoại công?". Lạc Tử Phong thấy người đến là Tương Vương thì kinh ngạc một phen, lập tức không hiểu hỏi: "Ngoại công đến sớm như vậy là có chuyện gì? Tuy nói hôm nay là ngày vui của tôn nhi nhưng còn cách giờ lành khá sớm, hôm nay chắc chắn sẽ bận rộn hơn thường ngày, sao ngoại công không ngủ thêm một lát?".
Tương Vương đi vào phòng rồi cũng không để ý đến Lạc Tử Phong, chỉ lo lén lút đóng cửa, xác định không có người đến đây thì mới móc từ trong lòng ra một quyển sách nhỏ, ném tới trước mặt Lạc Tử Phong, "Ngoại công còn không phải là đến truyền thụ kí kíp này cho con sao?".
"Bí kíp?". Lạc Tử Phong nghi hoặc mở cuốn sách Tương Vương vừa ném tới, lẩm bẩm nói: "Bí kíp gì mà phải cần truyền thụ vào sáng sớm ngày thành thân như vậy?". Vừa dứt lời Lạc Tử Phong liền nhìn nội dung bên trong, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt liền nổi mây đỏ, nàng tức giận khép sách lại, cuối cùng thì cũng hiểu tại sao Tương Vương lại đến sớm như vậy, còn lén la lén lút.
"Ngoại công! Người quả nhiên là lão già không đứng đắn!". Lạc Tử Phong tức giận ném thứ trong tay lên bàn trà, quay về hướng Tương Vương trợn to mắt, cái này là cái gì a, truyền thụ cái gì.... Còn tiếp tục như vậy thì cũng có ngày nàng cũng không đứng đắn vì Tương Vương mất thôi. "Sớm biết vậy thì lúc trước không nên ham cái gì mà thuận tiện, không thèm suy nghĩ đã ở lại Tương Vương phủ, đúng ra phải nên theo gia gia về Thừa tướng phủ mới đúng!"
Nghe lời này của Lạc Tử Phong, Tương Vương cũng biết Lạc Tử Phong giận thật rồi, kì thực lúc hắn vứt nét mặt già nua chạy đến Tàng Thư Các hoàng gia "trộm" bản tàng thư quý giá này làm sao lại không xấu hổ chứ, rõ ràng là một đại nam nhân, hơn nữa còn lớn tuổi rồi, muốn tuyển chọn một quyển trong cái đống đông cung đồ đó hắn cũng rất liều mạng rồi. Kết quả, kết quả là bị ghét bỏ sao?
"Bản vương cũng xuất phát từ hảo ý, nếu Tử Phong cảm thấy không cần thì bản vương liền mang nó đi là được". Tương Vương nói rồi liền muốn tiến lên, định lấy quyển sách kia về.
"Đợi đã.....". Mặt mày Lạc Tử Phong đỏ mấy phần, nói: "Ngoại công, vật này có thể dùng thật không?". Tầm mắt nàng loạn chuyển không cố định, không dám nhìn Tương Vương, càng không dám nhìn quyển sách bị mình ném một bên.
Nhìn dáng vẻ này của Lạc Tử Phong, Tương Vương đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng hiểu rõ. Dù sao Tử Phong cũng là nữ nhi gia, nhớ lại năm đó hắn thành hôn, lúc mẫu thân hắn cho hắn xem đông cung đồ, thân là một đại nam nhân hắn cũng đỏ mặt, suy bụng ta ra bụng người, hắn tất nhiên cũng cho rằng nội tâm Lạc Tử Phong bây giờ đang vô cùng rối rắm. Tương Vương hiểu rõ tất cả lặng lẽ lùi đến bên cửa, bày ra dáng vẻ định liệu tất cả: "Tử Phong yên tâm là được, đây chính là tinh phẩm bản vương lựa chọn trong mấy trăm bản khác nhau, đừng nhìn nó mỏng như vậy, nội dung bên trong nhưng lại là văn hay tranh đẹp, tính thực dụng rất cao. Bản vương tin Tử Phong có được thứ đồ này thì đêm nay tất nhiên sẽ không phụ lòng một mảnh ôn nhu của Công chúa cùng với ngày tốt hôm nay".
"Két két ~ ầm ~".
Lạc Tử Phong còn chưa đáp lời thì Tương Vương đã lấy tốc độ cực nhanh mở cửa phòng chạy mất dép. Nhìn bộ dạng kia của đối phương nàng cũng không thể trách cứ, ngồi yên trên ghế, nhìn đến ngốc quyển sách mỏng manh nhưng được người ta nói rất hữu dụng trên bàn.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi cửa phòng lại bị gõ lần nữa, Lạc Tử Phong mới hồi phục tinh thần, nhìn ánh mặt trời đã xuất hiện từ lâu, nàng liền biết đã đến giờ Thìn, vì vậy người gõ cửa lần này chính là các mama đã đóng quân khá lâu ở Tương Vương phủ.
"Vào...". Lạc Tử Phong vừa định nói lời này, dư quang liếc nhìn thứ trên bàn, tâm trạng nhất thời hoảng hốt khiến nàng mau chóng sửa lời: "Đợi đã, đợi đã, chờ bản Thế tử mặc quần áo xong đã". Sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhặt sách lên, nhét xuống dưới gối. Sau khi che giấu hoàn hảo Lạc Tử Phong liền cố ý làm loạn tóc mai của mình, quần áo cũng xộc xệch, làm bộ như mới tỉnh dậy, lúc này mới lên tiếng nói: "Vào đi!".
Các mama và cung nữ đợi bên ngoài nghe vậy mới đẩy cửa, nối đuôi nhau đi vào. Lạc Tử Phong nhìn phòng ngủ có kích cỡ tương đương một tẩm cung bị các cung nữ cầm theo các loại trang phục đồ dùng thành thân đứng chật ních thì nàng mới hiểu được ánh mắt đồng tình mà các mama thường dành cho nàng. Hôn lễ của Cảnh Dung lần này có lẽ được tổ chức với quy cách lớn nhất, hôn phục của Lạc Tử Phong cũng dựa theo cấp bậc thân vương mà thiết kế, có thể nói là các đời Phò mã đã qua chưa từng được hưởng qua vinh quang thế này. Thế nưng, đối mặt với phần vinh quang lớn lao như vậy nhưng Lạc Tử Phong cũng trầm mặt, nếu không phải tân nương là Cảnh Dung thì sợ là nàng đã sớm vận dụng khinh công không thành thục của mình mà đào tẩu chạy mất.
Chỉ mặc một bộ hôn phục mà cho dù có mấy mama kinh nghiệm dày đặc luân phiên ra trận thì cũng đã mất một canh giờ. Lạc Tử Phong giơ cao hai tay từ sớm cũng đã mất đi tri giác, đành phải coi như là mình đang luyện công, trong đầu lại tưởng tượng tình hình bây giờ ở Như Nguyệt trai. Nghe nói bên Cảnh Dung phải dựa theo quy cách công chúa, vốn dĩ trang phục của nữ tử đã phiền phức, bây giờ sợ là một canh giờ cũng không đủ để giải quyết. Nghĩ đến đây trong lòng ngoại trừ đau lòng thì nàng cũng được an ủi không ít, đây mới chính là phu thê sao? Lúc chưa thành thân liền bắt đầu có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, như vậy qua đêm nay rồi sẽ là quang cảnh như thế nào? Sẽ giống như trong sách nói, cử án tề mi, tương cứu hoạn nạn sao? Chẳng biết từ khi nào mà Lạc Tử Phong đã bị đám mama lôi kéo ngồi lên ghế, sau đó mắt đầu tô vẽ lên mặt nàng. Vốn định trang điểm cho mặt nàng hồng hào một chút, thế nhưng các mama nhìn làn da trắng nõn kia lại lập tức lau tầng son mới tô lên. Tương Vương Thế tử này vốn âm nhu, tô son lại càng kiều mị mười phần, cực kì giống mỹ nhân như họa, như vậy sao được. Chờ lát nữa Lạc Tử Phong cưỡi ngựa trên đường, bị dân chúng vây xem, sau đó đón Công chúa đến phủ Công chúa mới xây xong cách đây một tháng, nếu xinh đẹp như thế thì làm sao được. Tất nhiên là phải trang điểm cho oai hùng một chút. Mama nghĩ như vậy liền đem lông mày vốn đã được vẽ đẹp của Lạc Tử Phong họa thành mày kiếm, lại trải qua một chút tô vẽ lại càng khiến đôi lông mày không đủ cương nghị của nàng càng thêm rõ ràng hơn. Hoàn thành xong loạt động tác này, lại thêm một canh giờ, khoảng cách đến giờ Mùi chỉ còn một canh giờ, mọi người luống cuống tay chân vội vàng kéo Lạc Tử Phong ra ngoài, trực tiếp vứt lên lưng ngựa. Chờ đến lúc nàng phản ứng lại thì con ngựa cao lớn của nàng đã được một thị vệ dắt dẫn đầu đi về hướng hoàng cung.
Cuối cùng cũng coi như dằn vặt xong rồi? Lạc Tử Phong ngồi trên lưng ngựa nhìn đoàn người, thấy rất nhiều nữ tử lộ ra dáng vẻ si mê, sao vậy? Lạc Tử Phong không rõ nhíu mày, mày kiếm nhướng một cái, ánh mắt thâm thúy càng trêu bọn nữ tử sợ hãi thốt lên một trận, có người thậm chí còn ngất tại chỗ. Lạc Tử Phong bị cảnh tượng khoa trương này dọa sợ, không dám nhìn hai bên đường nữa, hai mắt thẳng tắp nhìn phía trước, Cảnh Dung của nàng còn đang ở hoàng cung chờ nàng đến đón.
Bên kia, Cảnh Dung bị các mama dằn vặt một trận vừa định thở lấy hơi thì đã bị nhét một quyển sách vào lòng, mở ra nhìn, tất cả đều là tranh vẽ nam nữ giao hoan. Mấy thứ này kiếp trước khi thành thân với Thạch Vân Phi đều đã xem qua, lúc này nhìn lại thì không hề cảm thấy e thẹn mà ngược lại chỉ thấy một trận buồn nôn. Nàng không thể nào tưởng tượng được cảnh mình cùng một nam tử trần truồng làm ra chuyện như vậy, đương nhiên, nữ tử cũng vậy. Có điều, nếu như đối tượng là Lạc Tử Phong.... Bỗng dưng Cảnh Dung như cảm giác được nhiệt độ gò má tăng lên, dáng vẻ như vậy khiến mama đứng bên cạnh không khỏi thở dài một phen, nói: "Công chúa quả nhiên là mỹ nhân thiên hạ vô song a, Phò mã gia thật đúng là phúc lớn nha".
Cảnh Dung nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ném quyển sách trên tay lên bàn trang điểm, xuyên qua gương đồng nhìn mama đang đứng nói chuyện sau lưng nàng. Khen gương mặt nàng đẹp sao? Nếu như trong đáy mắt kia không có tia sợ hãi cùng căm ghét đôi hồng mâu của nàng thì có lẽ nàng sẽ tin một chút.
Không lâu sau liền có thái giám đi vào thông báo, nói là Phò mã gia đã đến cổng cung, nói Công chúa mau chóng chuẩn bị kĩ càng. Bên này vừa thông báo xong thì bên kia các mama vội vàng đội khăn hồng voan lên cho Cảnh Dung, nhét vào tay nàng một quả táo hỉ, lẳng lặng chờ Lạc Tử Phong đến.
Cuối cùng cũng đến rồi ư? Một ngày này.... Cảnh Dung bị khăn hồng voan che lên cũng không cảm thấy ngột ngạt, chỉ là có chút mê man, trong lòng cũng có chút bất an. Sắp phải gả trở thành thê tử người ta rồi, nghĩ như vậy khiến nàng không khỏi siết chặt bàn tay đang cầm táo, như là muốn tiếp thêm sức mạnh.
L

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi