TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Từ lúc Khương Ngôn Mặc đón Tần Mậu tan làm, Tần Mậu gần như không nói chuyện.

Nghe xong ân oán giữa hai nhà, Tần Mậu càng có vẻ trầm mặc.

Khương Ngôn Mặc cũng không quấy rầy cậu, để cậu từ từ suy nghĩ.

Đột nhiên, Tần Mậu ngẩng đầu, nói: “Hôm Đường gia tổ chức tiệc, tôi nhìn thấy đương gia Lý thị trò chuyện ở trong thư phòng rất lâu.”

Khương Ngôn Mặc cười nói: “Vở kịch hay nhất hôm đó chính là Lý ca, năm đó Lý Thanh Tuyền coi như là kẻ bại hoại của cả Lý thị, cha Đường giết Lý Thanh Tuyền, có lẽ ông muốn dùng việc này để giao dịch với Lý ca.”

Tần Mậu nghe vậy, không khỏi nhíu mày, nhưng không biết nên nói cái gì.

Khương Ngôn Mặc chăm chú nhìn cậu một lúc, nói: “A Mậu, tôi nghĩ em cũng biết, Lý ca sẽ không đứng về phía Đường gia.”

Tần Mậu đối mắt với hắn.

Khương Ngôn Mặc dịu dàng nói: “Chắc chuyện đã tạo bất ngờ lớn cho em, nhưng em cũng đừng lo lắng, gần đây… Cha nói là sẽ suy nghĩ.”

Tần Mậu gật đầu, vẫn nhíu mày.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một lúc, cười nói: “Đi ngủ đi.”

Tần Mậu đứng lên, đi về phía phòng ngủ.

Khương Ngôn Mặc đột nhiên nói: “Bảo bối, gần đây em có còn mơ giấc mơ kia không?”

Tần Mậu lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Ánh mắt Khương Ngôn Mặc thâm u, nhìn bóng dáng cậu im lặng vài giây: “Em có cảm thấy… Giấc mơ này có phải là thật hay không?”

Tần Mậu nghe vậy, hơi khựng lại, cũng không dừng bước hẳn.

Sắc mặt Khương Ngôn Mặc phức tạp.

Không ngờ Tần Mậu đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nếu tôi nói là thật mà không phải là nằm mơ?”

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, cũng không có vẻ ngạc nhiên.

Tần Mậu lại cảm thấy ánh mắt của hắn quá mức sâu xa, cậu sửng sốt, không khỏi xoay người lại.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu về phòng, nghe thấy tiếng cửa đóng, ánh mắt càng trở nên sâu xa.

Tần Mậu dựa lưng vào cửa, không biết làm sao, tim cậu đập như trống bỏi.

Cậu không rõ là vì ánh mắt của Khương Ngôn Mặc hay là vì câu trả lời vừa nãy của cậu.

Khương Ngôn Mặc hỏi cậu, cảm thấy giấc mơ này có phải là thật hay không.

Cậu lại không nhịn được, suýt chút nữa nói thật!

Có lẽ, đến giờ phút này, cậu đã không còn sợ việc Khương Ngôn Mặc biết cậu sống lại.

Nhưng có lẽ vẫn chưa đến lúc, bây giờ mọi chuyện càng trở nên phức tạp.

Khương gia muốn nhúng tay vào, Khương Thiển lại như hổ rình mồi, còn Đường gia…

Tần Mậu dùng hai tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương, dường như quyết định của cha Khương đã có thể nói là cách giải quyết tốt nhất.

Gia sản của Đường gia, dù sao cũng là dùng thủ đoạn phi pháp mới có được.

Có thể bảo đảm người nhà họ Đường sẽ không làm sao, xem như cha Khương đã tận tình tận nghĩa.

Nhưng… Nếu sau khi Khương tứ thiếu biết được sự thật, sẽ làm gì?

Vừa nãy Khương Ngôn Mặc cũng không nhắc đến chuyện này…

Tóm lại vẫn còn phức tạp.

Ánh mắt Tần Mậu gần như nheo lại thành một đường, đắn đo suy nghĩ, quyết định gọi điện cho Đường nhị tỷ.

Bây giờ ở đây là buổi tối, bên kia vừa đúng là buổi sáng.

Tần Mậu gọi đến nhà Đường nhị tỷ.

Không ngờ người nghe là Đường Phẩm Hạ.

Tần Mậu nhất thời không biết nên nói gì với Đường Phẩm Hạ.

Cậu không biết Đường Phẩm Hạ đã nghe nói chuyện của Khương Thiển hay chưa.

Còn có tình cảnh hiện giờ của Đường gia, cũng không biết Đường Phẩm Hạ có hiểu biết hay không.

Ngộ nhỡ người nhà họ Đường giấu Đường Phẩm Hạ, muốn y toàn tâm toàn ý học tập.

Giờ Tần Mậu mà nói chuyện của Đường gia, chẳng phải là tiết lộ thông tin à.

Cho nên cậu hơi do dự, chỉ tán gẫu với Đường Phẩm Hạ, sau đó hỏi Đường nhị tỷ có ở nhà hay không.

Đường Phẩm Hạ nói cho cậu biết: “Chị hai dẫn Hân Nghiên ra ngoài chơi rồi.”

Tần Mậu lập tức nói: “Vậy anh gọi lại sau.”

“Anh nhỏ.” Đường Phẩm Hạ đột nhiên gọi cậu.

Tần Mậu “Ừ” một tiếng, chờ y nói tiếp.

Đường Phẩm Hạ chậm rãi nói: “Anh nhỏ, tôi biết anh muốn nói gì với chị hai.”

Tần Mậu có chút kinh ngạc, trầm mặc không lên tiếng.

Đường Phẩm Hạ tiếp tục nói: “Ban đầu chị muốn giấu tôi, nhưng chuyện lớn như vậy, sao tôi có thể không biết.”

Lúc này Tần Mậu mới lên tiếng nói: “Nếu là anh, anh cũng sẽ giấu em.”

Đường Phẩm Hạ cười cười, nói: “Anh nhỏ, có phải anh muốn hỏi chị hai có về nước không à?”

Tần Mậu im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Không… Không phải.”

Đường Phẩm Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Bây giờ anh rất mù mờ, không biết nên làm gì. Anh muốn thăm dò ý tứ của chị hai, sau đó xem chị hai mong anh làm gì, có đúng không?”

Tần Mậu chưa từng nói bất cứ chuyện gì nghiêm túc với Đường Phẩm Hạ như vậy, lại còn bị Đường Phẩm Hạ đoán trúng.

Cậu dừng lại, cũng không phủ nhận, khẽ “Ừ” một tiếng coi như trả lời.

Đường Phẩm Hạ hơi thở dài: “Anh nhỏ, có một số việc tôi không biết có nên nói hay không.”

Tần Mậu nói: “Em nói đi.”

Đường Phẩm Hạ ngừng vài giây, mới nói: “Anh nhỏ, anh và Khương Ngôn Mặc… Anh có thật lòng thích người ta không?”

Tần Mậu nghe vậy không khỏi sửng sốt, lại không nói lên lời.

Cậu im lặng, bên kia cũng không nói tiếp.

Rất lâu sau, Đường Phẩm Hạ đột nhiên bật cười: “Anh nhỏ, anh thật sự đã làm rất nhiều chuyện cho Đường gia, có một số chuyện anh cũng phải bất lực, cũng không thể trách anh.”

Ánh mắt Tần Mậu có hơi cay.

Đường Phẩm Hạ nhẹ giọng nói: “Anh nhỏ, nếu thích người ta, cũng không nên phụ lòng người ta.”

Tần Mậu há miệng, lại không phát ra một chút tiếng động.

Đường Phẩm Hạ nói: “Mặc dù chị hai vẫn không cho tôi biết, nhưng mấy tháng nay Đường gia xảy ra chuyện, tôi cũng nghe được không ít từ miệng người khác.”

Y dừng một chút, nói: “Tôi biết Khương nhị thiếu giúp không ít việc… Nhưng anh nhỏ này, người như Khương nhị thiếu, sao lại không biết mình bị lợi dụng? Tôi không biết vì sao anh ấy giúp anh, vì sao không vạch mặt anh… Nhưng là người nhà họ Đường, tôi nghĩ nên nói cho anh biết, anh nhỏ, tôi mong anh có thể nắm chặt hạnh phúc trong tay… Anh nhỏ, tôi mong anh hạnh phúc.”

Trên thực tế, khi có người nói những điều này với Đường Phẩm Hạ, thậm chí còn có chút trêu chọc, Đường gia bán Tần Mậu với cái giá tốt, cũng không uổng công nuôi nấng Tần Mậu.

Khi Đường Phẩm Hạ nghe xong, lập tức cảm thấy tức giận, lại kèm theo khó chịu, thất vọng, áy náy…

Thậm chí y có chút hận bản thân như một đứa trẻ ở trong pháo đài.

Không những không một chút năng lực chia sẻ với người trong nhà, ngược lại còn để người trong nhà bảo vệ từng chút một.

Nhưng y là người lớn, lại là con trai duy nhất của Đường gia, y cần phải gánh vác trách nhiệm của mình.

Cho nên y cảm thấy cảm kích và áy náy đối với Tần Mậu, nói những lời này với Tần Mậu.

Mà quả thật Tần Mậu cũng đã rất kinh ngạc.

Tần Mậu cầm điện thoại, ngẩn người tại chỗ.

Cảnh tượng Đường Phẩm Hạ giận dỗi với cậu như hiện ngay trước mắt, chỉ chớp mắt, thằng bé đã trưởng thành, hiểu được nhiều đạo lý như vậy, còn an ủi cậu.

Tần Mậu rất lâu mới mơ hồ lên tiếng.

Đường Phẩm Hạ mỉm cười, nói: “Anh nhỏ, tôi và Văn Tư đã trao đổi qua, quyết định cùng chị hai về nước.”

Tần Mậu không kịp phản ứng: “Khi nào về?”

Đường Phẩm Hạ nói: “Chắc là mấy ngày nữa. Chị hai và anh rể đã mua được vé rồi, nhưng chị hai giấu tôi, có lẽ không muốn gián đoạn việc học của tôi.”

Lúc này Tần Mậu mới hiểu ý của y, không khỏi nói: “Chị hai làm đúng, em và Văn Tư cần phải hoàn thành việc học trước.”

Đường Phẩm Hạ cười khổ: “Anh nhỏ, tôi không phải là trẻ con.”

Tần Mậu cứng họng: “Cho dù là vậy, anh vẫn cảm thấy em nên lấy việc học làm trọng.”

Đường Phẩm Hạ cười nói: “Tôi và Văn Tư xin tạm nghỉ học một thời gian ngắn, trường học đã đồng ý, quay đầu lại vẫn là có thể một lần nữa nhập học. Anh nhỏ, anh đừng lo.”

Lúc này Tần Mậu mới thở phào.

Khương Ngôn Mặc ở trong phòng khách, cho đến khi đèn trong phòng cho khách tắt, hắn mới yên tâm.

Trên thực tế, nghĩ đến cuộc nói chuyện ban nãy với Tần Mậu, trong lòng Khương Ngôn Mặc lại cảm thấy phức tạp.

Có kinh ngạc, có mừng rỡ, còn có rất nhiều cảm xúc hắn chưa từng có ba mươi năm nay…

Hắn đã đoán được câu trả lời của Tần Mậu.

Chính vì vậy, hắn mới cảm thấy khó tin.

Hắn ngồi ở trong phòng khách, bất động rất lâu, nhìn thấy đèn trong phòng cho khách tắt, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, cũng tắt đèn phòng khách.

Nửa đêm Tần Mậu đi uống nước, phát hiện Khương Ngôn Mặc lại đang nằm ngủ trên sofa.

Cậu do dự, đánh thức Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc biết là cậu, giơ tay kéo người vào trong ngực.

Cả người Tần Mậu cứng đờ, lại không đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Vào phòng ngủ.”

Khương Ngôn Mặc hôn trán cậu: “Được.”

Nói xong bế người lên, cùng vào phòng ngủ chính.

Tần Mậu định nhắc hắn, cậu ngủ ở phòng cho khách.

Nhưng Khương Ngôn Mặc cũng không giống như không tỉnh táo, cậu do dự, để mặc đối phương đặt cậu xuống giường.

Hai người nằm trong chăn, nam nhân ôm cậu rất chặt, ngay cả một ke hở cũng không có.

Tần Mậu nương theo ánh trăng mà nhìn nam nhân.

Nam nhân đã ngủ rồi, mặt mũi lúc này không giấu được vẻ mệt mỏi.

Tần Mậu không khỏi an tĩnh lại, tìm một chỗ thoải mái trong lòng nam nhân, cũng nhắm mắt lại.

Cuối cùng cậu ngủ rất say.

Sáng sớm Tần Mậu tỉnh lại, Khương Ngôn Mặc đã không còn ở trong phòng.

Cậu rửa mặt qua loa, mở cửa phòng, nhìn thấy Khương Ngôn Mặc đang bận rộn trong phòng bếp.

Tần Mậu dựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng người nọ, rất lâu cũng không có nhúc nhích.

Cuối cùng vẫn là Khương Ngôn Mặc phát hiện ra cậu.

“Qua đây, tôi nấu cháo.” Khương Ngôn Mặc cười vẫy tay gọi cậu.

Cậu cảm thấy không được tự nhiên, giống như khoảng thời gian trước hai người không hề chia tay, dường như thứ xen ngang bọn họ đã không còn tồn tại.

Tần Mậu đi qua.

Khương Ngôn Mặc dọn bát cháo ra xong, đưa thìa cho cậu, cười nói: “Còn ấm, em mau ăn đi.”

Tần Mậu ngồi xuống sau, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh không ăn?”

Khương Ngôn Mặc sửng sốt trong nháy mắt, rất nhanh phản ứng lại, ý cười trên khóe môi càng sâu: “Có chứ.”

Hai người lại rơi vào im lặng, nhưng là cảm giác yên tĩnh an nhàn, hai người cũng chưa từng cảm thụ qua.

Thỉnh thoảng Khương Ngôn Mặc sẽ nhìn Tần Mậu một chút, ý cười trong mắt vẫn không biến mất.

Cuối cùng Tần Mậu thật sự không chịu nổi, dứt khoát quay gáy về phía hắn.

Khương Ngôn Mặc vẫn tươi cười như trước, ôn nhu nói: “Thuốc đã đưa đến rồi, để lát uống xong, chúng ta về đại trạch một chuyến.”

Tần Mậu nghe vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc cười mắt liếc cậu: “Cuối cùng cũng chịu nhìn tôi.”

Tần Mậu không nói gì mà lườm hắn.

Khương Ngôn Mặc cười lắc đầu, không trêu cậu nữa, giải thích: “Cha bảo chúng ta về một chuyến.”

Tần Mậu rũ mắt, cũng không còn hứng ăn.

Nhưng cậu vẫn không hỏi vì sao cha Khương gọi hai người về.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, nhẹ nhàng vỗ vai cậu: “Ăn thêm chút nữa.”

Tần Mậu phớt lờ hắn.

Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, không giống như mọi ngày bắt cậu ăn nhiều.

Hắn đã dặn nữ đầu bếp hầm canh xương mà Tần Mậu thích uống, lát nữa về đại trách là có thể uống được.

Hai người đến Khương trạch còn rất sớm, chưa đến mười giờ.

Vừa vào đã thấy, gần như tất cả mọi người trong Khương gia đều có mặt.

Tần Mậu có hơi khó chịu, bất luận là kiếp trước hay là bây giờ, cậu cũng không thích ứng được với không khí ở Khương gia, cảm thấy rất áp lực.

Khương Ngôn Mặc cầm tay cậu, dắt cậu đi vào phòng khách rồi ngồi xuống, lại dặn người hầu mang canh lên.

Dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của nhiều người, Tần Mậu nhận bát canh, chỉ càng cảm thấy không được tự nhiên.

Những người khác cũng không nói gì, vẫn nói chuyện với nhau như trước, cũng không có để ý đến cậu.

Điều này làm Tần Mậu hơi nhẹ lòng.

Ai biết lúc này Khương đại thiếu đột nhiên lên tiếng: “Em trai, cha gọi hai đứa về, không phải để nhìn hai đứa uống canh hầm xương.”

Tần Mậu nhìn theo tiếng nói, thấy Khương đại thiếu đang rảnh rỗi mà lướt qua cậu.

Mà người bên cạnh Khương đại thiếu lại là Vu Tần Lãng, không phải là tình cũ của hắn.

Cậu không khỏi khẽ nhíu mày, nhìn về phía Vu Tần Lãng.

Vu Tần Lãng cúi đầu, nhìn qua sắc mặt coi như bình tĩnh.

Chỉ là bình tĩnh quá mức, Tần Mậu lại không nhìn ra Vu Tần Lãng vui hay buồn.

Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng nhéo ngón tay Tần Mậu, nhìn về phía anh hắn, nói: “Em nghĩ anh nên giải quyết chuyện của mình trước.”

Sắc mặt Khương đại thiếu đổi một cái, theo bản năng nhìn người bên cạnh.

Vu Tần Lãng vẫn ngồi im như cũ, ngay cả mắt cũng không chớp.

Khương đại thiếu có chút thất bại.

Đúng lúc này, cha Khương vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần lại lên tiếng: “Mấy đứa theo cha vào thư phòng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi