TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Bốn anh em Khương gia đều đi để lại Tần Mậu và Vu Tần Lãng.

Sau đó mẹ Khương đi từ tầng hai xuống ôn hòa chào hỏi bọn họ, bảo người hầu thêm trà cho hai người.

Sau khi Tần Mậu nghe chuyện về Lý Thanh Tuyền và cha Đường, cậu đã nghĩ mẹ Khương thật sự là một người phụ nữ có mị lực và quyết đoán, hơn nữa cũng là một người mẹ tốt.

Chỉ tiếc kiếp trước cậu ở chung với mẹ Khương không nhiều, cũng không đi tìm hiểu thái độ của mẹ Khương đối với cuộc kết hôn của Khương Ngôn Mặc và cậu.

Lúc này Tần Mậu thật vất vả mới đè nén được lòng hiếu kì xuống, vẫn không dám vô lễ mà quan sát đối phương.

Nhưng mẹ Khương lại chậm rãi uống trà, hỏi gần đây cậu và Vu Tần Lãng đang bận chuyện gì.

Tần Mậu Vu Tần Lãng đều cung kính trả lời.

Mẹ Khương nhìn về phía Tần Mậu, nói: “Nghe nói lão Từ kiểm tra cho con, cũng bốc cả thuốc, y thuật của ông ấy rất tốt nhưng con cũng phải uống thuốc đúng giờ. Cơ thể của mình phải biết quý trọng.”

Tần Mậu vội đáp.

Mẹ Khương cười gật đầu: “Mẹ mệt nên đi nghỉ trước. Nếu hai đứa chán cứ ra vườn đi dạo một chút, đến giữa trưa thì ăn cơm cùng nhau.”

Tần Mậu và Vu Tần Lãng vội vàng nói “Vâng”.

Mẹ Khương đứng dậy, lúc đi bà lại nói với Vu Tần Lãng: “Tần Lãng, nếu có thời gian thì chiều con đến nhà thờ tổ với mẹ.”

Chiều nào mẹ Khương cũng phải đến nhà thờ tổ, bình thường cũng không cho người khác đi cùng chứ đừng nói tới là chủ động rủ người khác.

“Vâng, thưa mẹ.” Vu Tần Lãng ôn hòa trả lời, sắc mặt vẫn như cũ.

Mẹ Khương nhìn y một chút rồi khẽ thở dài, sau đó nhờ người hầu dìu lên lầu.

Tần Mậu nhìn bà rời đi mới quay đầu nhìn Vu Tần Lãng.

Vu Tần Lãng im lặng ngồi trên sofa, hai mắt cụp xuống, không nhìn ra y đang suy nghĩ gì.

Tần Mậu không muốn làm phiền y, cũng lại giữ im lặng.

Cũng không lâu sau bên trong thư phòng có động tĩnh, chỉ nghe thấy đang cãi vã nhau, sau đó lại thấy Khương đại thiếu nổi giận đùng đùng đi ra, đóng sầm cửa.

Sắc mặt Khương đại thiếu đen đến dọa người, đi đến bên cạnh Vu Tần Lãng, gắt gao nhìn y rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ cậu hài lòng chưa?”

Vu Tần Lãng lắc đầu, bình tĩnh trả lời: “Lời em nói đều là thật.”

Sau khi Khương đại thiếu nhìn y một lúc lâu, cười lạnh nói: “Nếu muốn ly hôn cần gì phải vòng vo như vậy.”

Vu Tần Lãng suy nghĩ, nói: “Em nghĩ trong mọi chuyện người sai không phải là em.”

Khương Ngôn Lan cắn răng im lặng.

Tần Mậu nghe hai người nói chuyện chỉ cảm thấy khó xử không thôi, muốn lặng lẽ rút lui lại sợ bị phát hiện sẽ càng thêm xấu hổ.

May mà không bao lâu, Khương tam thiếu và Khương tứ thiếu cũng đi ra.

Tần Mậu không khỏi thở phào, cuối cùng cậu không cần phải một mình đối mặt với Khương đại thiếu và Vu Tần Lãng.

Nhưng sau đó cậu lại nghĩ Khương Ngôn Mặc vẫn ở bên trong.

Không ai nói cho cậu biết khi nào Khương Ngôn Mặc có thể đi ra, mà cậu cũng ngại hỏi đám Khương tam thiếu.

Tần Mậu càng đứng ngồi không yên.

Từ trước đến nay Khương tam thiếu trầm ổn, liếc mắt nhìn tình cảnh trong phòng khách liền biết xảy ra chuyện gì.

Cậu ta hơi nhíu mày, gọi một tiếng “Anh”, trong lời nói còn có chút cảnh cáo.

Khương đại thiếu liếc cậu ta một cái, đang muốn nói tiếp nhưng nghiêng đầu nhìn thấy Vu Tần Lãng mím chặt môi. Dáng vẻ kia nhìn qua lại có mấy phần khó chịu và không kiên nhẫn, không biết làm sao, Khương đại thiếu chỉ cảm thấy nghẹn họng, đột nhiên nên nói gì cũng không nói được.

Mấy người ngồi đối diện nhau, lại không nói được nửa lời.

Tần Mậu thầm nghĩ thật giày vò, bình thường đến Khương trạch có Khương Ngôn Mặc ở bên, tốt xấu gì cậu cũng có thể chịu đựng được.

Bây giờ không khí trầm trọng như vậy, ngay cả hít thở cũng phải cẩn thận, chỉ sợ làm người khác chú ý.

Thật vất vả mới thấy Khương Ngôn Mặc đi ra, Tần Mậu sáng rực hai mắt.

Khương Ngôn Mặc đi đến bên cạnh cậu, khẽ nói: “Cha gọi em vào.”

Một câu làm cho Tần Mậu càng trở nên căng thẳng.

Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng nắm tay cậu, an ủi: “Không sao.”

Tần Mậu gõ cửa phòng rồi đẩy cửa đi vào.

Cha Khương ngồi ở đằng sau bàn làm việc, ông liếc cậu một cái rồi chỉ chỉ cái ghế đối diện: “Ngồi.”

Tần Mậu nghe lời ngồi xuống, chờ cha Khương mở lời.

Cha Khương hỏi rất trực tiếp: “Ngôn Mặc trong chuyện của Đường gia, cậu có suy nghĩ gì?”

Tần Mậu sửng sốt một chút, có chút không phản ứng kịp.

Cha Khương lại hỏi cậu: “Cậu không định làm hòa với Ngôn Mặc?”

Hai vấn đề này Tần Mậu đều nhất thời không trả lời được.

Thật ra trong lòng Tần Mậu từng có hàng nghìn suy nghĩ, tốt xấu, dũng cảm, lùi bước, nhưng đối mặt với cha Khương, đối mặt với trưởng bối của Khương Ngôn Mặc, dù thế nào cậu cũng không thể thản nhiên nói chuyện với nhau.

Dường như cha Khương cũng không kì vọng có được câu trả lời, ông đảo mắt nhìn Tần Mậu một cách sắc bén: “Nếu cậu muốn rời bỏ con tôi, tôi có thể giúp cậu.”

Tần Mậu ngạc nhiên, không khỏi ngẩng đầu.

Sắc mặt cha Khương nghiêm túc, ông dừng một chút mới nói: “Đương nhiên, điều kiện trước tiên là cậu phải hiểu rõ bản thân.”

Tần Mậu cọ hai tay vào nhau, sắc mặt có hơi tái nhợt, cậu hoàn toàn không biết nên nói gì tiếp.

Cha Khương liếc cậu một cái, giọng hơi dịu đi: “Tôi luôn cảnh cáo trước. Nếu cuối cùng cậu vẫn muốn ở bên con tôi, nếu đã đồng ý tôi sẽ không làm khó hai đứa.”

Đây coi như là thái độ của cha Khương, cho dù Tần Mậu đi hay ở, ông cũng không can thiệp.

Tần Mậu không ngờ cha Khương lại dễ nói chuyện như vậy nên không khỏi kinh ngạc.

Cha Khương thản nhiên lướt qua cậu: “Khương Ngôn Mặc đã gây ầm ĩ quá nhiều lần. Nếu đến bây giờ nó vẫn không có cách thuyết phục tôi, vậy nó không xứng làm con trai tôi. Còn cậu, vì sao tôi phải gây khó dễ cho cậu? Dù sao trong chuyện này vẫn là trách nhiệm của con trai tôi nhiều hơn.”

Tần Mậu đã không nói rõ suy nghĩ trong lòng là gì, thậm chí không ngờ cha Khương lại khoan dung như vậy.

Cha Khương nói: “Trước đây tôi và mẹ nó đều không đồng ý hai đứa ở bên nhau, lý do vì sao, cậu cũng biết.”

Tần Mậu bất giác cúi đầu, đương nhiên cậu biết lý do.

Cha Khương nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày: “Nhưng Ngôn Mặc lại kiên trì, về sau mẹ nó cũng nói đỡ, tôi buộc phải nhượng bộ.” Ông khoát tay nói với Tần Mậu: “Cậu ra ngoài đi, gọi Tần Lãng vào giúp tôi.”

Nói chuyện nhanh như vậy đã kết thúc, giống như là cha Khương đơn phương tuyên bố điều gì đó, nhưng Tần Mậu cảm thấy vẫn nhẹ nhõm không ít.

Cậu nói một tiếng với Vu Tần Lãng. Sau khi nhìn y đi vào, đột nhiên cậu nghĩ chuyện này giống như học sinh nói chuyện với thầy cô, từng bước từng bước đi vào, từng bước từng bước đi ra.

Có lẽ cách sống của trưởng bối và người nhà họ Khương cũng là như vậy.

Khương Ngôn Mặc nắm tay cậu: “Hôm nay ở đây có được không?”

Hắn không hỏi cha Khương nói gì với Tần Mậu, giống như hắn đã biết trước.

Tần Mậu suy nghĩ, nói: “Tôi phải về lấy ít đồ, còn có bản thảo chưa viết xong mà tối nay phải giao.”

Khương Ngôn Mặc mặt mày hớn hở cả lên, nhìn Tần Mậu không tha.

Tần Mậu bất đắc dĩ, chuyển đề tài: “Mấy ngày nữa chị hai và Hạ Hạ về nước, tôi muốn ra sân bay đón họ.”

Đến sân bay thì không tránh khỏi chạm mặt người nhà họ Đường.

Khương Ngôn Mặc “Ừ” một tiếng, trầm ngâm nói: “Tôi đi với em.”

Tần Mậu lắc đầu.

Có một số việc cậu phải tự đối mặt, hơn nữa bây giờ Đường gia đang loạn, còn không biết Khương Thiển sẽ làm ra chuyện gì, cậu vẫn không muốn kéo Khương Ngôn Mặc vào chuyện của nhà họ Đường.

Khương Ngôn Mặc cũng không kiên trì, nhưng vẫn dặn dò cậu kĩ càng: “Là ngày nào, đến lúc đó nhớ nói cho tôi biết.”

Tần Mậu nói: “Nghe Hạ Hạ nói là thứ sáu.”

Khương Ngôn Mặc gật đầu, lại hỏi buổi trưa Tần Mậu muốn ăn gì, hắn dặn nhà bếp đi chuẩn bị.

Tần Mậu nói không cần.

Khương Ngôn Mặc ngắm nghía ngón tay cậu, cúi đầu nói chuyện phiếm.

Thỉnh thoảng Tần Mậu liếc về phía Khương đại thiếu, luôn cảm thấy hắn có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Khương Ngôn Mặc xoay mặt cậu lại, thấp giọng cười: “Đừng để ý đến anh ấy.”

Đổi lấy Khương đại thiếu trừng càng ác hơn.

Không đến một lúc sau đã thấy Vu Tần Lãng đi ra, sắc mặt nhìn qua không có gì biến hóa, chỉ vẫn như trước.

Khương tam thiếu và Khương tứ thiếu cũng ở trong phòng khách, cũng không lo Khương đại thiếu mất khống chế. Khương Ngôn Mặc kéo Tần Mậu, cười nói: “Chúng ta về phòng, quần áo của em vẫn ở đây, phải sửa sang một chút.”

Tần Mậu “A” một tiếng đi theo sau hắn, nhìn thấy Vu Tần Lãng ngồi im, cậu không nhịn được nhìn thoáng qua thấy y mím chặt môi, nhìn từ sườn mặt qua giống như đang bị uất ức vô cùng.

Cậu không khỏi thở dài ở trong lòng.

Nếu cậu nhớ không lầm, mấy ngày nữa Vu Tần Lãng sẽ ly hôn với Khương Ngôn Lan.

Hai năm sau, Vu Tần Lãng cũng đi đóng phim không ngừng nghỉ. Tần Mậu từng nhìn thấy y ở trên TV, người gầy vô cùng nhưng tinh thần cũng không tệ, có lẽ đã thoát khỏi bóng ma ly hôn.

Còn Khương đại thiếu, Tần Mậu cũng rất ít chú ý.

Chủ yếu là trong hai năm đó là lúc Khương gia chèn ép Đường thị, mà chị em Đường nhị tỷ nghĩ hết cách đối phó với Khương gia.

Cậu cũng dọn ra khỏi Khương trạch, đối với toàn bộ Khương gia, cậu đều cố hết sức không chú ý đến.

Mãi cho đến lần cậu về Khương trạch lấy đồ để quên rồi bị Khương Thiển đẩy ngã, cậu cũng không nghe thấy tin tức Vu Tần Lãng về Khương gia lần nữa.

Tần Mậu không khỏi cảm thấy khó chịu thay Vu Tần Lãng, không yên lòng đuổi theo bước chân của Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc nhận ra được tâm tư của cậu, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Tần Mậu lắc đầu, tỏ ý không có việc gì.

Nhưng lập tức lại dừng bước, cậu chợt nhớ ra hình như vào đầu mùa đông hai năm sau, có tin đồn nói Vu Tần Lãng định rời khỏi giới giải trí.

Tần Mậu cảm thấy nghi ngờ, nhưng rất nhanh lại ngừng nghĩ, mỗi người luôn có cách sống riêng của mình, cậu có lo cũng không quản được kết cục của Khương đại thiếu và Vu Tần Lãng ra sao.

Mấy ngày sau Đường nhị tỷ về nước, lần này chồng cô cũng về cùng. Đương nhiên Đường Phẩm Hạ và Đỗ Văn Tư cũng về, tất cả đang xuống máy bay.

Ngày Tần Mậu đi đón bọn họ, chỉ nhìn thấy Đường đại tỷ đến đón.

Cảm tình giữa cậu và Đường đại tỷ không sâu, nhưng từ bé Đường đại tỷ đối với cậu coi như ôn hoà, đối nhân xử thế ổn, hai người thuận miệng nói vài câu, đều tránh nói đến đề tài nhạy cảm, bầu không khí cũng không căng thẳng.

Gặp được người đương nhiên là về Đường gia nghỉ ngơi.

Tần Mậu có hơi lúng túng, lúc này Khương Thiển đang ở Đường gia, cậu thật sự không muốn nhìn thấy cậu ta.

Đường nhị tỷ vỗ đầu cậu: “Nghĩ cái gì đấy, trong nhà đã làm cơm xong rồi, có cả phần của em nên phải theo chị về nhà.”

Tần Mậu cười khổ, không biết bữa cơm này có phần của Khương Thiển không.

Đến sơn trang, cổng Đường gia chậm rãi mở ra, giống như đang nghênh đón Đường nhị tỷ về nhà.

Thời tiết đầu đông có chút sương mù, mặc dù là giữa trưa nhưng bầu trời không có lấy một tia nắng ấm.

Vào phòng khách, Tần Mậu mới phát hiện cha Đường và Khương Thiển đều không ở đây.

Mẹ Đường nhìn thấy Đường nhị tỷ và Đường Phẩm Hạ không khỏi kích động, hốc mắt đỏ lên.

Đặc biệt là Đường Phẩm Hạ, đây là con trai bảo bối của bà, thấy y chín chắn trưởng thành hơn so với lúc đi, trong lòng bà vui mừng nhiều lần lau khóe mắt.

Ăn cơm xong, mẹ Đường nói vài câu với Đường Phẩm Hạ, lại cùng Đường nhị tỷ vào trong phòng nói chuyện.

Tần Mậu còn có việc nên xin ra về trước.

Đường Phẩm Hạ gọi cậu lại: “Anh nhỏ, tôi đưa anh về.”

Tần Mậu nhìn y một lúc mới gật đầu.

Hình như Đường Phẩm Hạ có chuyện muốn nói với cậu, nhưng ngồi ở trong xe Đường Phẩm Hạ lại im lặng.

Tần Mậu nói: “Em còn bị lệch múi giờ nên ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Đường Phẩm Hạ lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh nhỏ, mẹ vừa mới phàn nàn rằng em phải kết hôn với con gái của một chủ tịch, mà không phải là cùng Văn Tư ra nước ngoài học.”

Đối với chuyện cưới xin của Đường Phẩm Hạ, chắc là mẹ Đường có vài phần bất mãn, hơn nữa bây giờ Khương Thiển lại trở về Đường gia, muốn tranh gia sản với Đường Phẩm Hạ.

Tần Mậu há miệng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Văn Tư là một cô gái tốt.”

Nói đến Đỗ Văn Tư, khóe môi Đường Phẩm Hạ cong lên: “Ừ.”

Hai người lại trầm mặc, Đường Phẩm Hạ nhẹ giọng nói: “Có lẽ cha cố ý giao Đường thị cho Khương Thiển… Giao vào tay người kia, mẹ và chị cả, chị hai đang bàn bạc cách đối phó, nhưng thật ra với tôi mà nói, cha có quyết định như thế nào… Anh nhỏ, anh có cảm thấy tôi quá vô tâm vô phế không? Dù sao mẹ và các chị…”

“Không.” Tần Mậu ngắt lời y, mỉm cười nói: “Cứ làm theo lòng mình là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi