TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Đường nhị tỷ bị Đường Phẩm Hạ ngắt lời cũng không trách móc y hay tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Mậu, chờ cậu trả lời.

Tần Mậu chỉ chần chừ một lúc liền nói: “Chị hai, chỉ sợ việc này em không giúp được. Dù sao em cũng không thể can thiệp vào quyết định của Khương Ngôn Mặc.”

Vẻ mặt cậu áy náy, lần đầu tiên dứt khoát từ chối Đường nhị tỷ như vậy.

Trên thực tế, trước khi đến sơn trang, cậu đã mơ hồ đoán được Đường nhị tỷ muốn nói gì với cậu.

Nhưng cậu đã biết được dự định của Khương gia, bây giờ cho dù cậu làm gì cũng không giúp được Đường nhị tỷ.

Đường nhị tỷ nhìn thẳng cậu, chậm rãi nói: “Chị nghe nói em đã dọn đến Khương gia. Vậy có lẽ đã hòa thuận với Khương Ngôn Mặc rồi.”

Tần Mậu gật đầu, cũng không phủ nhận.

Đường nhị tỷ nhìn cậu một lúc, khẽ thở dài: “Quên đi, cầu người không bằng cầu mình.”

Trong lòng Tần Mậu cũng không dễ chịu, một lúc lâu sau mới nói: “Chị hai, em…”

“Ra ngoài đi.” Đường nhị tỷ khoát tay không cho cậu nói xong, lại nói với Đường Phẩm Hạ: “Em cũng ra ngoài.”

Tần Mậu và Đường Phẩm Hạ ra khỏi thư phòng, hai người nhìn nhau đều cười khổ.

Sắc trời dần dần tối, tuyết đọng trên đường rất dày, ngoài trời vẫn có tuyết bay.

Tần Mậu nhớ đến trong nhà còn có người chờ cậu, đi lâu như vậy mà vẫn chưa về chắc người nọ đã rất sốt ruột.

Nhưng vẫn không thấy Đường nhị tỷ đi ra…

Tần Mậu suy nghĩ một lúc, vẫn đứng dậy chào tạm biệt người nhà họ Đường.

Đường Phẩm Hạ cũng đứng lên, nói: “Anh nhỏ, tôi tiễn anh.”

Tần Mậu nhìn y một chút, thầm đoán có lẽ y có chuyện muốn nói với cậu, lập tức gật đầu.

Hai người mở cửa chính, chiếc xe Khương Ngôn Mặc chuẩn bị cho Tần Mậu đã chờ ở trong sân.

Đường Phẩm Hạ nhìn sắc trời, nói: “Anh nhỏ, nếu không hôm nay ở lại đây đi.”

Tần Mậu cười lắc đầu: “Không được.”

Đường Phẩm Hạ nghe vậy, trầm mặc vài giây rồi nói: “Anh nhỏ, anh đừng để lời của chị hai ở trong lòng…”

Tần Mậu sửng sốt trong phút chốc, cười nói: “Sao vậy.”

Nếu cậu để tâm cách hành xử của Đường nhị tỷ, vậy thì sau khi sống lại cũng sẽ không tiếp tục một lòng hướng về Đường gia.

Dù sao Đường nhị tỷ cũng mang cậu ra khỏi cô nhi viện, từ nhỏ đã đối tốt với cậu.

Đó là ân tình cả một đời.

Đường Phẩm Hạ khẽ thở dài: “Ý tôi là, anh nhỏ, anh không cần cảm thấy áy náy.”

Tần Mậu nghe xong, có chút phức tạp mà liếc y một cái.

Hóa ra… Y đang an ủi cậu.

Nhận thức được điều này làm Tần Mậu cảm thấy một chút chấn động, cậu cười vỗ vỗ bả vai Đường Phẩm Hạ: “Đừng lo lắng.”

Đường Phẩm Hạ cười cười, dừng một chút rồi nói: “Thật ra… Mấy ngày nay anh rể một mực khuyên chị hai.”

Tần Mậu ngẩng đầu nhìn y.

Đường Phẩm Hạ nói: “Anh ấy nói có thể đón mọi người sang Mĩ, không cần xen vào chuyện bên này nữa.”

Có lẽ chồng Đường nhị tỷ rất yêu cô nên mới có thể gánh vác cả người nhà của cô.

Tần Mậu cười nói: “Chị hai không muốn à?”

Đường Phẩm Hạ thở dài: “… Ừm. Vì vậy mấy ngày nay anh rể đều không vui, hai người đang chiến tranh lạnh.”

Tần Mậu gật gật đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Tính cách Đường nhị tỷ hiếu thắng. Khương Thiển chiếm đoạt gia sản đã làm cô rất tức giận, hiện giờ còn phải phụ thuộc vào chồng cô, chắc hẳn cô càng cảm thấy khó xử.

Tần Mậu không khỏi khẽ thở dài ra tiếng, nhất thời không biết nên nói gì mới được.

Đường Phẩm Hạ lại nở nụ cười, thúc giục cậu: “Bên ngoài lạnh, anh nhỏ mau lên xe đi, về đến nơi nhớ báo bình an.”

Hốc mắt Tần Mậu có chút nóng: “… Được. Vậy anh đi trước, còn chị hai… Anh sẽ gọi điện cho chị ấy.”

Đường Phẩm Hạ gật đầu với cậu, cười vẫy tay.

Tần Mậu lên xe, cho đến khi sơn trang ẩn trong gió tuyết, cậu mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Một chuyến về Đường gia này lại giống như trải qua một trận chiến kịch liệt.

Bắt đầu từ khi nào cậu chỉ cần trở về Đường gia, nhìn thấy Đường nhị tỷ sẽ cảm thấy thở không thông?

Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy rất khổ sở.

Chẳng lẽ kiếp trước cậu lại không biết tâm tư của Đường nhị tỷ ư?

Nhưng cậu lại chọn làm như không thấy.

Khi đó Khương Ngôn Mặc cũng từng ám chỉ, nhưng cậu nhớ kĩ ân tình với Đường nhị tỷ, trực tiếp xem nhẹ sự chờ đợi và tấm lòng của Khương Ngôn Mặc.

Cũng không phải là cậu không yêu Khương Ngôn Mặc, hay không phải là yêu không sâu đậm, nhưng cậu… Vẫn chọn Đường gia.

Là vì công ơn nuôi dưỡng lớn hơn tất cả.

Mà cuối cùng cậu cũng dùng tính mạng của mình để trả phần ân tình.

Còn kiếp này… Chẳng lẽ cậu lại muốn giẫm lên vết xe đổ đó?

Đường nhị tỷ muốn cậu làm gì, trong lòng cậu cũng biết.

Từ ngày sống lại Tần Mậu đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhưng rốt cuộc cậu không kiên trì nổi nữa.

Hai kiếp đều bị người thân nhất lợi dụng, chẳng lẽ tim cậu làm từ đá sẽ không cảm thấy đau chắc?

Nhưng tim cậu nói cho cậu biết thật sự rất đau.

Có đôi khi nửa đêm nằm mơ tỉnh lại, ngoài trừ sắc mặt lạnh lùng của Khương Ngôn Mặc, còn có ánh mắt bất động thanh sắc của Đường nhị tỷ.

Ngay cả một ánh mắt cũng làm cậu cảm thấy sợ hãi.

Chẳng lẽ cậu dùng mạng của kiếp trước, cũng không đủ để trả nợ phần ân tình kia sao?

Tần Mậu giơ tay lên chậm rãi che mắt lại, hơn nửa khuôn mặt cũng bị che lấp.

Tim cậu vẫn rất rối bời.

Cũng không phải là thất vọng, cũng không oán hận nhưng rất khó chịu.

Khó chịu đến mức cậu sắp chết lặng.

Không biết khi nào xe đã dừng lại trước cửa Khương trạch.

Tài xế khẽ gọi cậu: “Tần tiên sinh, đến rồi.”

Tần Mậu mới giống như bừng tỉnh, nhìn ra ngoài cửa xe.

Bên ngoài sắc trời đã sớm tối đen, nhưng ánh trăng chiếu lên mặt tuyết đọng, giống như một ngày âm u trong tiết trời mùa đông vậy.

Tần Mậu lau mắt, nói cảm ơn với tài xế rồi nhanh chóng xuống xe.

Vừa mới đi được hai bước, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trước cửa chính, người đàn ông mà cậu quen thuộc đang đứng trước cửa, nhìn về phía cậu.

Ánh trăng trong trẻo, thậm chí Tần Mậu còn có thể nhìn thấy ý cười mơ hồ trên khóe môi người đàn ông.

Trong chớp mắt kia tim Tần Mậu gần như ngừng đập.

Mà tất cả khó chịu, rối bời, đau khổ và những cảm xúc khác ở trên xe lúc nãy…  Cũng biến mất.

Cậu bước đi nhanh hơn, đi đến dưới bậc thang liền dừng lại ngẩng đầu nhìn người nọ.

Ánh mắt đối phương thâm thúy dịu dàng, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cậu.

Tần Mậu khẽ lên tiếng: “Em về rồi.”

“Ừm.” Người nọ hơi cười, vươn tay về phía cậu: “Lên đây.”

Tần Mậu từng bước từng bước đi lên.

Thật ra cũng chỉ là ba, bốn bậc thang, nhưng cậu lại cảm thấy như đã trải qua một đời khá dài.

Khương Ngôn Mặc kéo người ôm vào trong lòng, bóp bóp mũi cậu, lại cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu: “Cũng không gọi một cuộc điện thoại nào. Còn tưởng em không về nên tôi đang định để tài xế mang thuốc qua cho em.”

Tần Mậu để mặc cho đối phương dẫn vào trong.

Khóe môi cậu bất giác cong lên, thầm nghĩ nếu cậu không về, không chừng Khương Ngôn Mặc sẽ đích thân đến Đường gia đón người.

Nhưng cậu cũng không định vạch trần lời nói dối của hắn, lặng lẽ giương mắt nhìn đối phương, trông thấy góc nghiêng mềm mại của hắn, cậu mỉm cười nói: “Sao chỉ nhớ rõ để em uống thuốc.”

Khương Ngôn Mặc cười dỗ cậu: “Là lỗi của tôi.”

“… Không thành ý.” Tần Mậu lẩm bẩm.

Khương Ngôn Mặc liếc cậu một cái, đột nhiên sầm mặt lại ghé xuống bên tai cậu hừ nói: “Trên đường trơn như vậy mà tuyết lại không ngừng rơi, em không biết tôi có bao nhiêu lo lắng. Không thành ý? Em nói ai không thành ý, em mới không chút lương tâm, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi.”

Người nọ bắt đầu nói liên miên, giọng điệu rất tức giận bất bình, nhìn ra được hắn đang rất bất mãn với Tần Mậu.

Tần Mậu đột nhiên dừng lại không đi nữa.

Khương Ngôn Mặc khó hiểu, cúi đầu nhìn cậu.

Lại thấy khóe mắt đối phương rưng rưng, ý cười bên môi lại khẽ cong lên: “Em sai rồi.”

Tiếng xin lỗi mềm mại đập vào đáy lòng hắn, bờ môi ấm áp khẽ chạm lên mặt hắn.

Khương Ngôn Mặc trợn tròn hai mắt, bỗng nhiên mặt biến sắc, ánh mắt cũng ám muội.

Giây tiếp theo, Tần Mậu đã bị người nọ siết chặt eo, đôi môi cũng bị ngậm lấy.

Khương Ngôn Mặc ngậm đầu lưỡi cậu, hôn sâu đến mức như muốn nuốt cậu vào trong.

Tần Mậu ngoan ngoãn dựa vào ngực người nọ, hai tay chậm rãi ôm cổ hắn.

Hai người không coi ai ra gì mà hôn sâu ở trong phòng khách, thể hiện tình ý mà hai bên chưa từng nói với nhau.

Những cảnh như này, nhóm người hầu rất có mắt mà tránh né.

Nhưng lại có người cố tình không hiểu, ho khan một tiếng rồi chế nhạo nói: “Hai vị thật hăng hái.”

Bị người quấy nhiễu, Tần Mậu mới phát hiện bọn họ lại động tình ở trong phòng khách, không khỏi ngượng ngùng.

Hai gò má cậu ửng hồng, lại bị Khương Ngôn Mặc hôn đến cả người xụi lơ, chỉ có thể mềm nhũn mà dựa vào người hắn.

Khương Ngôn Mặc xoa xoa gương mặt nóng rực của cậu, ý cười trong mắt như thế nào cũng không giấu được.

Nhưng nghĩ đến đối phương vì bị người khác bắt gặp mà xấu hổ, lại cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn về phía cầu thang: “Anh cả, muộn như này còn chưa ngủ à?”

Khương Ngôn Lan hừ một tiếng: “Mới mười giờ thôi, em nghĩ là tất cả mọi người ngủ rồi nên mới phóng túng ở phòng khách?”

Một câu làm cho Tần Mậu càng xấu hổ thêm.

Khương Ngôn Mặc sờ thấy mặt người trong lòng càng nóng hơn không khỏi khẽ nhíu mày, không đồng ý mà nhìn về phía anh hắn: “Đừng nói như vậy.”

Khương đại thiếu rất không thoải mái mà nhìn hắn: “Anh nghe thấy có tiếng dừng xe ở trong sân nên mới xuống đây nhìn, cũng không phải cố ý nhìn hai đứa, em làm gì mà phải bày sắc mặt này.”

Khương Ngôn Mặc lắc đầu, không so đo với đối phương: “Nếu anh không có việc gì thì chúng em về phòng trước.”

Hắn ôm vai người đang xấu hổ vùi mặt vào ngực mình, đi về phòng.

Khi đi ngang qua anh hắn, lại nghe thấy anh hắn hừ một tiếng rất nặng.

Khương Ngôn Mặc nhỏ giọng nói bên tai Tần Mậu: “Đừng để ý đến anh ấy. Gần đây Tần Lãng ra ngoài quay phim, anh ấy chạy đến đó mà Tần Lãng cũng không nhìn anh ấy lần nào. Chắc hẳn là đang dục cầu bất mãn.”

“Vâng.” Tần Mậu ngoan ngoãn trả lời, không khỏi cười rộ lên.

Tiếng nói chuyện của hai người không lớn, lại vừa vặn truyền đến tai Khương đại thiếu.

Khương đại thiếu lại phát điên, quay đầu lại hung hăng nhìn chòng chọc bóng dáng bọn họ ôm nhau.

Chớp mắt đã đến năm mới.

Gia tộc Khương rất nhiều chi họ, dịp Tết hằng năm, mấy gia đình bàng hệ đều phải đến đại trạch.

Thứ nhất là để gắn kết tình cảm, thứ hai cũng cho bọn họ một cơ hội để nịnh hót gia chủ.

Khương gia hơn ba mươi năm nay vẫn là cha Khương lo liệu, cha Khương lại oai phong lẫm liệt trong giới chính trị, đương nhiên có rất nhiều chi họ đến bợ đỡ.

Mà qua Tết, cha Khương lại có rất nhiều buổi tiếp đãi khách, thường khó thấy mặt, vì vậy bọn họ đã có một thói quen đến Khương gia trước Tết.

Tần Mậu có hơi do dự, mặc dù bây giờ cậu ở bên Khương Ngôn Mặc nhưng vẫn là không danh không phận.

Còn đối với đại gia tộc kiểu này mà nói, danh phận vẫn rất quan trọng.

Cậu do dự muốn tạm thời rời khỏi Khương gia, chờ qua Tết âm lịch rồi trở về.

Trong lúc đó cậu có gọi điện cho Đường nhị tỷ nhưng cô không nghe máy.

Đường Phẩm Hạ lại chủ động nói với cậu, Đường nhị tỷ và chồng cô sẽ ở lại đây đón Tết.

Tần Mậu nhớ đến lần cuối gặp Đường nhị tỷ, ánh mắt thất vọng của cô, đã biết được năm nay dù thế nào cũng không thể về Đường gia.

Cậu tình cờ nghe nói sau khi Vu Tần Lãng đóng máy đã sang Zurich du lịch.

Khương đại thiếu dường như còn định đuổi theo.

Tần Mậu không khỏi nghĩ, có lẽ cậu cũng có thể đi ra ngoài một chút.

Từ khi sống lại đến giờ vẫn lo lắng chuyện của Đường gia, sau đó lại dây dưa với Khương Ngôn Mặc, thật sự cả tinh thần và thể xác cũng rất mệt mỏi.

Cậu cũng có thể đi ra ngoài ngắm nhìn, giải sầu một chút.

Thừa dịp còn vài ngày mới đến tết, Tần Mậu nghiền ngẫm rất lâu mới quyết định nói chuyện với Khương Ngôn Mặc.

Cậu có thể đoán được thái độ của Khương Ngôn Mặc, nhưng cũng muốn kiên trì một chút, dù sao nếu ở Khương gia qua năm nay vẫn cần có dũng khí.

Khương Ngôn Mặc nghe cậu nói xong, không chút tức giận mà khẽ cười rộ lên, hôn khóe môi cậu: “Được, chúng ta đi Vancouver.”

Tần Mậu kinh ngạc trừng hắn: “… Chúng ta?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi