TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Khương Ngôn Mặc cười gật đầu: “Chúng ta.”

Tần Mậu không biết nên nói gì. Nếu Khương Ngôn Mặc đi cùng cậu, cha Khương và mẹ Khương có mất hứng hay không.

Khương Ngôn Mặc giống như biết cậu đang nghĩ gì, giang hai tay ôm cậu: “Qua Tết về đền bù cho bọn họ cũng không sao.”

Tần Mậu còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ nhíu mày nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc hôn lên tóc cậu: “Đều giao cho tôi.”

Tần Mậu có chút do dự.

Khương Ngôn Mặc cười: “Chúng ta đi Vancouver trước, nếu có thời gian sẽ đi Zurich.”

Tần Mậu không hiểu.

Khương Ngôn Mặc cười giảo hoạt: “Anh cả chuẩn bị qua đó.”

Tần Mậu nghe hiểu cũng không khỏi cười một tiếng.

Rất nhanh Khương Ngôn Mặc đã cho người thu dọn xong đồ đạc, trước Tết hai người lên đường sang Vancouver.

Bên đó vẫn gió tuyết đầy trời nhưng Tần Mậu rất hào hứng, lại có Khương Ngôn Mặc ở bên cạnh, những bông tuyết này cũng rất đáng yêu.

Khương Ngôn Mặc mua sản nghiệp ở đây, nhưng chỗ ở vẫn còn trong giai đoạn xây dựng, hai người đành ở lại trong trang viên của Khương đại thiếu.

Tần Mậu bình thường sợ lạnh, khi ra ngoài đi dạo luôn bị khi Khương Ngôn Mặc bọc kín mít.

Hai người đi xem những nơi Khương Ngôn Mặc chụp lần trước, cũng chỉ là chút phong cảnh đường phố lại làm Tần Mậu hết sức vui vẻ.

Chỉ có duy nhất một nơi không đi, đó là Mặc quán Khương Ngôn Mặc mới khởi xây ở đây.

Thật ra Tần Mậu cũng hơi mong đợi, nhưng vài ngày sau, bọn họ đi đến rất nhiều nơi, Khương Ngôn Mặc cũng không nhắc đến lãnh thổ mới của hắn.

Dựa theo tính Tần Mậu, cậu rất khó chủ động hỏi Khương Ngôn Mặc về chuyện gì.

Vì vậy thắc mắc này vẫn nằm trong lòng Tần Mậu.

Nhưng chỉnh thể mà nói thì vẫn rất vui vẻ.

Nhịp sống ở đây không nhanh, hơn nữa hai người là đến giải sầu, mỗi ngày đi ra ngoài một chút cũng rất thư giãn.

Đến hết ngày về nhà, buổi tối Khương Ngôn Mặc sẽ ăn tươi đối phương vào bụng.

Cứ như vậy, đến hôm sau hai người ngủ đến mười giờ.

Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến lộ trình của bọn họ.

Hôm đó Tần Mậu miễn cưỡng nằm ở trong lòng Khương Ngôn Mặc, hai người đã đi chơi rất nhiều ngày, thỏa thuận ở nhà nghỉ ngơi một hôm.

Hôm qua bọn họ đi dạo ở khu người Hoa, trên đường đèn lồng đỏ thẫm đã được treo cao, khắp nơi trong siêu thị đều là hàng Tết, bọn họ mới nhớ ra sắp đến Tết rồi.

Buổi tối Tần Mậu bị Khương Ngôn Mặc dằn vặt, đến bây giờ vẫn còn đau nhức toàn thân.

Cậu rúc đầu vào ngực Khương Ngôn Mặc, nhắm mắt lại, im lặng suy nghĩ.

Mấy ngày nay giống như trộm được, quả thật cậu cũng rất vui vẻ.

Điều duy nhất làm cậu không yên tâm chính là Đường gia.

Đây cũng là điều cậu bất an nhất trong lòng.

Trước khi xuất ngoại, Đường thị vẫn nằm trong tay Khương Thiển.

Tần Mậu hiểu Đường nhị tỷ, theo đạo lý cô không thể không làm chút gì đó.

Nhưng khi cậu nghe được tin cũng rất bình tĩnh, Tần Mậu không biết có phải chồng Đường nhị tỷ thuyết phục cô hay không.

Chính là vì bình tĩnh nên mới làm cậu lo lắng.

Khương Ngôn Mặc ôm người vào lòng, hai tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giống như dỗ trẻ sơ sinh vậy.

Môi hắn chạm lên xương bả vai của Tần Mậu, dùng sức mút vào, lập tức lưu lại một vết hồng, vài ngày nữa sẽ không biến mất.

Tần Mậu mở mắt lườm hắn một cái, sau đó lại nhắm lại.

Khương Ngôn Mặc khẽ cười: “Có đói bụng không?”

Sắp đến trưa rồi, hai người vẫn nằm dài ở trên giường không muốn dậy.

Tần Mậu cúi đầu “Có” một tiếng, đầu ngón tay cũng không muốn động.

Khương Ngôn Mặc cắn chóp mũi cậu: “Heo lười.”

Tần Mậu lẩm bẩm một tiếng, không để ý đến hắn.

Khương Ngôn Mặc cười xoa xoa tai cậu: “Phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong thức ăn rồi, tôi xuống mang lên đây.”

Nói xong Khương Ngôn Mặc liền muốn đứng dậy, bỗng Tần Mậu lại ôm chặt lấy hắn như bạch tuộc, không cho hắn đứng lên.

Khó có được lúc đối phương dính người như vậy.

Tim Khương Ngôn Mặc như tan chảy, tay hơi dùng sức, càng siết chặt đối phương vào trong lòng mình.

Hắn cười cọ cọ lên mặt Tần Mậu: “Được rồi, lại nằm thêm một chút.”

Tần Mậu ngẩng mặt lên, hôn nhẹ lên cằm hắn.

Mặt mũi Khương Ngôn Mặc đều cong lên, như có như không mà vuốt ve vành tai cậu: “Bảo bối vừa mới suy nghĩ gì vậy?”

Hắn biết Tần Mậu đã tỉnh từ lâu nên mới cố ý trêu cậu.

Tần Mậu lắc đầu, không chịu nói.

Khương Ngôn Mặc cũng không ép cậu, hai người im lặng nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Khương Ngôn Mặc cười nói: “Ngày mai là ba mươi, tôi cho người đi chuẩn bị đồ Tết, buổi tối còn có thể đốt pháo.”

“Vâng…” Tần Mậu vẫn vùi mặt trong ngực hắn, khẽ cười kèm theo giọng mũi giống như đang làm nũng.

Khương Ngôn Mặc cười khổ: “Bảo bối, em ngủ tiếp đi, tôi xuống dưới một chút.”

Giọng đối phương mềm mại như vậy, nếu hắn nghe thêm lần nữa, không thể đảm bảo mà đè đối phương thêm lần nữa.

Trong lòng Tần Mậu rất không tình nguyện, cậu chỉ muốn ôm đối phương, nằm đến thiên hoang địa lão.

Nhưng khi cậu phát hiện dưới thân đối phương biến hóa, cậu lập tức lùi sang một bên, chờ hắn xuống giường.

Khương Ngôn Mặc bị chọc cười, ôm cậu hôn mấy cái mới rời phòng.

Sáng sớm, dưới lầu lại rất bận rộn, thậm chí ngay cả trong sân cũng phát ra tiếng động sắp xếp đồ.

Trong trang viên của Khương đại thiếu có không ít người hầu, hầu như đều là người Trung, họ cũng giữ truyền thống đón Tết.

Vì vậy Tần Mậu cùng Khương Ngôn Mặc ở đây cũng không cảm thấy nhàm chán.

Năm nay cũng quá náo nhiệt.

Đương nhiên, cho dù chỉ có hai người bọn họ thì Tần Mậu cũng cảm thấy rất tốt.

Ban ngày Tần Mậu còn vào phòng bếp học làm sủi cảo, hình dáng cậu nặn sủi cảo thật sự rất khó coi, nhưng khi mang lên cho Khương Ngôn Mặc thử, hắn không chút do dự.

Tần Mậu có chút ngượng ngùng: “Em chỉ giỏi trứng chần thôi.”

Nhưng đón Tết ăn trứng chần, nghe thế nào cũng cảm thấy keo kiệt.

Khương Ngôn Mặc ôm eo cậu, kéo cậu ngồi xuống đùi mình, hắn cười nói: “Hôm nào làm cho tôi ăn.”

Nhóm người hầu đã sớm quen hai vị thiếu gia thân mật với nhau, nhắm mắt làm ngơ mà tiếp tục làm chuyện của mình.

Buổi tối hai người đốt pháo, Tần Mậu đã sớm qua tuổi vui đùa nhưng vẫn nhìn chằm chằm người hầu châm lửa, cậu cảm thấy chơi rất vui, kết quả chỗ pháo còn lại đều là cậu đốt.

Khương Ngôn Mặc ở bên cạnh đứng nhìn, thấy nụ cười sáng lạn của cậu cũng bất giác cười theo.

Ăn xong cơm tất niên, hai người ôm nhau ngồi ở trong phòng khách, cùng nhóm người hầu nhóm xem TV.

Rất nhanh đã đến mười hai giờ, hai người chia nhau chúc Tết người trong nhà.

Tần Mậu gọi điện cho Đường gia, là Đường Phẩm Hạ nghe máy, hai người đều chúc Tết nhau.

“Mẹ và các chị thế nào rồi?” Tần Mậu hỏi.

Đường Phẩm Hạ cười nói: “Đều ổn.”

Tần Mậu yên lòng.

Đường Phẩm Hạ dừng một chút, cười hỏi cậu: “Anh nhỏ không ở Giang thị?”

Khi Tần Mậu và Khương Ngôn Mặc cùng xuất ngoại không làm kinh động bất cứ ai, Đường Phẩm Hạ không biết cũng rất bình thường.

Cậu “Ừm” một tiếng: “Không ở trong nước.”

“Thảo nào…” Đường Phẩm Hạ dường như đang chần chừ.

Tần Mậu nghe ra liền vội hỏi: “Hạ Hạ, làm sao vậy, có phải là Đường thị…”

Đường Phẩm Hạ cười ngắt lời cậu: “Không sao, chỉ là lâu không nghe thấy tin tức của anh. Tôi đang nghĩ có phải anh đã rời khỏi Giang thị hay không, xem ra suy đoán của tôi là đúng.”

Tần Mậu nghe vậy, hơi trầm mặc, mới nói: “Qua Tết anh sẽ về.”

Đường Phẩm Hạ cười cười, lại nói vài câu với cậu, sau đó tắt máy.

Tần Mậu cầm điện thoại, không khỏi nhíu mày.

Cậu nghe ra Đường Phẩm Hạ đang che giấu gì đó, nhưng Đường Phẩm Hạ không nói với cậu, dù chỉ một chút cậu cũng không nghĩ ra là chuyện gì.

Khương Ngôn Mặc vừa khéo kết thúc cuộc gọi, nhìn cậu ngẩn người tại chỗ, hắn bình tĩnh nhìn vài giây, nhẹ nhàng kéo người vào trong lòng.

“Bảo bối, năm mới vui vẻ.” Hắn dịu dàng hôn lên trán đối phương.

Quả nhiên tâm tư đối phương chuyển đến trên người hắn, hai mắt cong cong rồi cọ mặt lên ngực hắn: “Năm mới vui vẻ.”

Khương Ngôn Mặc thỏa mãn mà thở dài, hôn môi cậu.

Trên TV đang chiếu chương trình Tết truyền thống, tuy không đáng xem nhưng lại rất vui vẻ.

Hai người xem náo nhiệt, thậm chí còn cá cược với nhóm người hầu xem mấy nữ MC sẽ thay bao nhiêu bộ trang phục một đêm.

Khi chương trình Tết kết thúc, điện thoại của Khương Ngôn Mặc đột nhiên đổ chuông.

Đây là số điện thoại riêng của hắn, ngoài người thân và bạn bè thì không ai biết đến.

Khương Ngôn Mặc lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, lại nhìn phía Tần Mậu.

Tần Mậu nghi ngờ nhìn hắn: “Không nghe?”

Khương Ngôn Mặc nói: “Là Khương Thiển.”

Tần Mậu trầm mặc, vài giây sau cậu bĩu môi nói: “Anh nghe đi.”

Khương Ngôn Mặc cao hứng thưởng thức biểu tình của cậu, rất muốn đè người ngay tại chỗ.

Tần Mậu chống lại ánh mắt hắn, lập tức cảnh giác rồi vội vàng giục: “Mau nghe đi, Em… Em vào phòng bếp xem bữa khuya chuẩn bị thế nào.”

Chờ Tần Mậu chậm rãi trở về phòng khách, Khương Ngôn Mặc đã tắt máy từ lâu.

Thật ra cậu cũng rất tò mò, nhưng ngoài mặt lại giả vờ hết sức bình thản.

Khương Ngôn Mặc nhịn cười, vươn tay về phía cậu: “Lại đây.”

Tần Mậu nghe lời mà đi qua.

Khương Ngôn Mặc dứt khoát kéo cậu ngồi lên đùi, tựa lên trán cậu: “Bảo bối, tôi có việc muốn nói với em.”

Tần Mậu đoán chắc chắn là chuyện liên quan đến Khương Thiển, cậu không khỏi khẩn trương.

Cũng không phải là sợ Khương Thiển làm gì, chủ yếu là cậu nghe thấy tên người này, tâm tình lại có chút phập phồng.

Khương Ngôn Mặc vỗ nhẹ lên lưng cậu giống như an ủi, hôn nhẹ lên môi cậu: “Khương Thiển nói muốn đến Vancouver.”

Tin này quả thực làm Tần Mậu ngạc nhiên, cậu không tin Khương Ngôn Mặc sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Khương Ngôn Mặc nói tiếp: “Tôi từ chối em ấy.”

Tần Mậu “Ừm” một tiếng.

Khương Ngôn Mặc chần chừ, giọng nói cũng có chút nghiêm túc: “Nhưng em ấy khăng khăng muốn đến đây, đương nhiên, tôi sẽ không đồng ý cho em ấy đến đây, cũng không đi gặp em ấy, nhưng tôi sợ em ấy…”

Tần Mậu đã hiểu ý hắn, Khương Thiển dù sao cũng có tự do, bọn họ không có cách nào ngăn cản cậu ta làm gì.

Hơn nữa Khương Thiển đến đây, mục đích rất rõ ràng, chính là gặp Khương Ngôn Mặc.

Cho dù trang viên giới nghiêm, cũng không đảm bảo chính xác Khương Thiển sử thủ đoạn gì.

… Đây mới chính là vấn đề.

Tần Mậu bất giác nhíu mày lại, nhưng cậu lại nghĩ, cho dù có nghiêm trọng cũng có thể chuyện là Khương Ngôn Mặc nên lo lắng, lại hừ một tiếng, ra vẻ cậu mặc kệ.

Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, sau đó hôn lên khóe môi cậu: “Chúng ta chuẩn bị một chút rồi ngày kia đi Zurich được không?”

Tần Mậu “A” một tiếng, cậu cho rằng lần trước Khương Ngôn Mặc chỉ nói đùa, cũng không phải thật sự muốn đi Zurich xem Khương đại thiếu tìm Vu Tần Lãng như thế nào.

Hơn nữa trong lòng cậu còn nhớ chuyện của Mặc quán.

Khương Ngôn Mặc ngậm môi cậu, nhẹ nhàng đụng chạm rồi bất đắc dĩ nói: “Thật ra chúng ta cũng có thể ở lại đây, nhưng tôi thật sự không muốn Khương Thiển ảnh hưởng đến năm mới của chúng ta.”

Tần Mậu không trả lời, dáng vẻ muốn trốn tránh này không thể không làm cậu nghi ngờ giữa Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển quả thật có chút gì đó.

Khương Ngôn Mặc thu thần sắc của cậu vào đáy mắt, cười khổ một tiếng rồi nói: “Không phải như em nghĩ. Bảo bối, là vì Khương gia đã muốn bắt đầu ra tay với Đường thị, Khương Thiển phát giác nên muốn đến đây thăm dò hư thật.”

Tần Mậu tin lời hắn.

Là vì cậu nhớ khi nói chuyện với Đường Phẩm Hạ lần trước, phản ứng của Đường Phẩm Hạ rất kì quái.

Đường Phẩm Hạ sở dĩ đoán có phải cậu rời Giang thị hay không, chắc chắn là vì Đường thị xảy ra chuyện gì mà cậu không biết.

Mà hành động Khương gia áp dụng với Đường thị, dù chỉ một chút cậu cũng không cảm kích.

Cậu không khỏi nhìn Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc xoa đầu cậu: “Không nói cho em biết là sợ em luôn nghĩ về chuyện này. Đây là lần đầu chúng ta đi ra ngoài cùng nhau…” Giọng hắn mềm mỏng, dừng lại một chút mới nói: “Hơn nữa những người khác trong Đường gia đã không có chỗ ngồi ở Đường thị, trước mắt không ảnh hưởng đến bọn họ.”

Trước đây Khương Ngôn Mặc đã nói qua với cậu, cha Khương sẽ không bỏ qua cho Đường thị, trong lòng Tần Mậu cũng hiểu rõ, Khương gia trước sau gì cũng sẽ ra tay, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Bây giờ Khương Ngôn Mặc giải thích như vậy, Tần Mậu có thể tiếp thu.

Hai tay cậu chậm rãi ôm cổ Khương Ngôn Mặc, thấp giọng nói: “Được rồi, chúng ta đi Zurich.”

Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, cộc đầu vào trán cậu, thân mật hôn môi cậu.

Nhưng không ngờ rằng Khương Thiển hành động nhanh hơn so với bọn họ, ngày hôm sau đã chặn bọn họ ở trước cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi