TRỌNG SINH CHI NHÂN ÁI

Người hầu ở đây luôn làm việc cho Khương đại thiếu, thậm chí có một số là dẫn từ Giang thị sang, rất nhiều người cũng đã gặp Khương Thiển, vì vậy cậu ta vào được biệt thự rất dễ dàng.

Tần Mậu ở trong phòng bếp nấu trứng chần, cậu vừa mới làm xong bữa sáng cho Khương Ngôn Mặc.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Khương Thiển đang đứng ở trong phòng khách, chăm chú nhìn cậu.

Tần Mậu kinh ngạc đến há hốc mồm, cậu tưởng mình gặp ảo giác.

Rõ ràng tối hôm qua Khương Thiển vừa mới gọi điện, nếu đang ở Giang thị, ít nhất cũng phải đến buổi tối mới có thể đến đây.

Cậu và Khương Ngôn Mặc đã bàn bạc xong, buổi chiều sẽ xuất phát đi Zurich.

Lại không ngờ Khương Thiển đi trước bọn họ một bước.

Ngày đầu năm mới bị Khương Thiển đột nhiên xông đến, trong lòng Tần Mậu ít nhiều cũng có chút khó chịu.

Cậu dặn người đi gọi Khương Ngôn Mặc xuống dưới rồi đi ra phòng khách.

Khương Thiển rất tự nhiên mà ngồi xuống sofa: “Nghe nói anh hai có trang viên riêng nhưng lại dẫn anh đến chỗ của anh cả…”

Khóe mắt cậu ta cong cong, cười như không cười mà nhìn Tần Mậu.

Vẻ mặt Tần Mậu vẫn khá ôn hòa, chỉ liếc cậu ta một cái, không trả lời.

Mỗi lần gặp mặt Khương Thiển rất thích châm chọc Tần Mậu vài câu.

Nếu nói là trước đây thì quả thật Tần Mậu rất để ý quá khứ của Khương Thiển và Khương Ngôn Mặc, đó là vì cậu chưa từng góp mặt, lời nói của Khương Thiển lại quá mập mờ, làm lòng cậu khó chịu.

Nhưng Khương Ngôn Mặc đã nhiều lần cam đoan giữa hắn và Khương Thiển không có gì.

Cậu chọn tin tưởng Khương Ngôn Mặc.

Cho nên bây giờ hành vi này của Khương Thiển chỉ làm cậu cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.

Khương Thiển thấy Tần Mậu không để ý đến mình, vậy mà lại không gây sự tiếp, cậu ta dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Rất nhanh Khương Ngôn Mặc đã đi xuống, Tần Mậu thản nhiên liếc hắn.

Khương Ngôn Mặc cười khổ, hắn đến gần ôm cậu sau đó ngồi xuống đối diện Khương Thiển nói: “A Thiển.”

Khương Thiển mở mắt ra, mỉm cười: “Anh hai.”

Khương Ngôn Mặc gật đầu: “Hôm qua mới đến đây?”

Nếu không, từ Giang thị đến Vancouver không thể nhanh như vậy.

Khương Thiển cười hỏi: “Anh hai đã đoán được từ trước?”

Khương Ngôn Mặc lắc đầu: “Nghe em nói muốn đến nên anh mới nghĩ ra.”

Nếu không hắn đã sớm dẫn Tần Mậu rời đi.

Khương Thiển nghe vậy liền cười, nói: “Anh hai, em muốn nói chuyện với anh.”

Cậu ta trực tiếp như vậy, Khương Ngôn Mặc cũng không do dự lâu, nói: “Được.”

Khương Thiển liếc mắt về phía Tần Mậu, nói: “Có thể nói chuyện riêng không?”

Khương Ngôn Mặc không chút suy nghĩ: “Ở đây.”

Tần Mậu rất hài lòng với câu trả lời của Khương Ngôn Mặc, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy Khương Thiển, vì vậy liền đứng lên nói: “Em về phòng một chút.”

Khương Ngôn Mặc giữ chặt tay cậu, cười nói: “Tôi với Khương Thiển vào thư phòng. Em làm bữa sáng cho tôi à? Có thể mang vào trong cho tôi không, giờ tôi muốn ăn.”

Nói xong cũng đứng dậy, bóp bóp mũi Tần Mậu rồi lại hôn lên khóe môi cậu.

Tần Mậu bất đắc dĩ: “Biết rồi.”

Trong mắt Khương Ngôn Mặc tràn đầy ý cười, lại hôn mặt cậu một cái mới xoay người đi về phía thư phòng.

Sau khi bọn họ rời đi, Tần Mậu không nhịn được khẽ mỉm cười.

Cậu cũng hiểu ý đồ của Khương Ngôn Mặc, vậy nên cũng không từ chối hắn thân mật.

Đương nhiên, cậu và Khương Ngôn Mặc cũng không để ý đến sắc mặt của Khương Thiển.

Khương Ngôn Mặc ngồi xuống mới ra hiệu cho Khương Thiển ngồi xuống: “Anh nghĩ ít nhất em phải ở nhà ăn Tết.”

Khương Thiển cười nói: “Em luôn thích đi.”

Về điểm này, Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu cũng vừa mới thấy được.

Khương Ngôn Mặc im lặng một lúc mới nói: “Nói mục đích em đến đây đi.”

Khương Thiển chậm rãi thu lại nụ cười, đắn đo: “Anh hai, hiện giờ Đường thị đang bị chèn ép. Tuy em không biết sau lưng là ai, nhưng…” Cậu ta nhìn thẳng Khương Ngôn Mặc, chậm rãi nói: “Cũng không phải không thể tìm ra.”

Khương Ngôn Mặc liếc cậu ta một cái, không nói gì.

Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Khương Thiển cảm thấy hơi lo lắng, lập tức bày vẻ mặt ủy khuất: “Anh hai, anh nhất định biết cha định làm gì, có thể tiết lộ cho em một chút được không?”

Khương Ngôn Mặc mỉm cười, lặng lẽ nói: “Chuyện của cha anh chưa từng hỏi ông ấy.”

Lần này Khương Thiển mang thái độ nhờ vả đến, cậu ta cũng biết mình không phải là đối thủ của Khương Ngôn Mặc, nhưng hắn lại dễ dàng đẩy vấn đề của cậu ta đi như vậy, đáy lòng bỗng dưng dâng lên một chút tức giận.

Lại nghĩ đến trước đây Khương Ngôn Mặc đối với cậu ta tốt vô cùng, chỉ càng cảm thấy tủi thân: “Anh hai, em vẫn muốn hỏi anh một vấn đề.”

Cậu ta cắn môi, lạnh lùng nhìn Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc trầm mặc mà liếc cậu ta một cái, tỏ ý nói tiếp.

Khương Thiển hơi rũ mắt, dáng vẻ nhìn qua hết sức đáng thương: “Từ nhỏ tất cả mọi người đều xa lánh em, họ chỉ yêu thương anh tư, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người anh ấy… Nhưng anh hai lại khác, anh luôn dẫn em theo, cho em ăn, cho em chơi, dậy em cách làm người…”

Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ngôn Mặc, nhẹ giọng nói: “Anh hai đối với em rất tốt, làm tuổi thơ của em trở nên đầy đủ, anh không biết em có bao nhiêu cảm kích đối với anh, anh hai.”

Khương Ngôn Mặc nhớ đến khi còn bé Khương Thiển trốn ở nhà kho, nhìn thấy người sẽ run lẩy bẩy giống con mèo nhỏ bị lạc vậy.

Khi đó sao hắn lại có suy nghĩ muốn nuôi lớn đứa trẻ này?

Đại khái năm đó Khương Thiển thật sự rất đáng thương.

Nhưng chính hắn nuôi lớn Khương Thiển, mà cậu ta lại hại người hắn yêu nhất.

Khương Ngôn Mặc chỉ cần nghĩ vậy, trong lòng sẽ không nhịn được sinh ra chán ghét đối với Khương Thiển.

Nhưng hắn cũng không phải người dễ bộc lộc cảm xúc.

Kiếp trước hắn đưa Khương Thiển vào ngục giam, cho người ngày đêm giày vò Khương Thiển cho đến khi cậu ta tự sát.

Mạng đền mạng.

Vì thế Khương Ngôn Mặc nghĩ, đã có cơ hội bắt đầu lại lần nữa thì không bằng ngăn cản Khương Thiển ngay từ đầu.

Hắn vừa buông thả Khương Thiển, vừa ra hiệu với Khương Thiển, mong cậu ta có thể an phận thủ thường.

Nhưng hiển nhiên dã tâm của Khương Thiển lớn hơn so với hắn đoán.

Khương Ngôn Mặc khẽ thở dài ở trong lòng, đi đến bước này thì gần như hắn đã không còn lời nào để nói với Khương Thiển.

“Anh hai…” Khương Thiển nhìn về phía hắn, rưng rưng chớp mắt, nhẫn nhịn không rơi nước mắt: “Em muốn hỏi anh một chút. Vì sao đột nhiên lại xa lánh em?”

Khương Ngôn Mặc đặt hai tay lên bàn, trầm mặc không nói chuyện.

Thấy hắn như thế, Khương Thiển rũ mắt xuống rồi thấp giọng cười khổ: “Năm ngoái anh vẫn thân thiết với em như vậy, nhưng từ khi Tần Mậu xuất hiện, ánh mắt của anh luôn đặt trên người anh ta, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho em.”

Nếu Khương Thiển không hại Tần Mậu, nếu không có khúc mắc từ kiếp trước, có lẽ Khương Ngôn Mặc đã bị dáng vẻ này của Khương Thiển lừa rồi.

Khương Thiển bây giờ thoạt nhìn thật sự đáng thương, hai mắt ướt át, giọng nói cũng mềm nhẹ, dáng vẻ mười phần ủy khuất.

Cậu ta biết cách giành được sự quan tâm của Khương Ngôn Mặc.

Nếu như trước đây, có lẽ Khương Ngôn Mặc sẽ nghĩ Khương Thiển vẫn là đứa bé đáng thương hắn nuôi lớn năm đó.

Nhưng dù sao hắn cũng đã biết tâm địa của Khương Thiển.

Khương Ngôn Mặc thở dài, nói: “A Thiển, em trai và vợ khác nhau. Tần Mậu là người muốn ở bên anh cả đời, tâm tư của anh không đặt ở trên người em ấy thì còn có thể đặt trên người ai?”

Khương Thiển đột nhiên ngẩng đầu, sáng quắc nhìn về phía hắn: “Anh hai, em không được sao, chúng ta cũng không phải là anh em ruột, chúng ta cùng lớn lên…”

“Em không được.” Khương Ngôn Mặc ngắt lời cậu ta, thản nhiên liếc một cái: “Em chỉ có thể là em trai anh.”

Sắc mặt Khương Thiển trắng bệch, cậu ta khẽ lẩm bẩm, sững sờ nhìn Khương Ngôn Mặc.

Không phải là cậu ta chưa từng nghĩ đến, có một ngày người anh trai hiểu rõ mình nhất sẽ làm tim cậu ta đau như vậy?

Giống như đâm một nhát vào ngực cậu ta.

Khóe môi Khương Thiển đã bật máu, có lẽ cậu ta hoàn toàn không ý thức được.

Cậu ta chỉ hoảng sợ nhìn Khương Ngôn Mặc, nhưng không biết nên tiếp tục như thế nào.

Hai người đều trầm mặc.

Trong lòng Khương Ngôn Mặc ít nhiều cũng có chút không đành lòng, dù sao cũng là hắn nuôi lớn người này.

Nhưng muốn hắn dung túng lần nữa, dù thế nào hắn cũng không làm được.

Đừng nói đến là bây giờ Khương Thiển đang cầu xin tình yêu của hắn.

Tim hắn, toàn bộ tình yêu của hắn, đều đã dành cho Tần Mậu.

Ngay cả bản thân hắn cũng không thể từ bỏ, lại không thể buông được Tần Mậu, như vậy sao có thể sẻ chia tâm tư cho người khác?

Hơn nữa Khương Thiển từng hại Tần Mậu, mỗi lần Khương Ngôn Mặc nghĩ như vậy đều cảm thấy rùng mình.

Mà Tần Mậu… Có lẽ cũng không thể tha thứ cho Khương Thiển.

Cho nên hắn cũng không thể đối với Khương Thiển như ngày trước.

Nhưng hắn lại sợ Khương Thiển sẽ rẽ nhầm lối lần nữa.

Trầm mặc một lúc lâu, Khương Ngôn Mặc mở miệng nói: “Em về đi, cha sẽ không làm hại em.”

Khương Thiển đã dần bình tĩnh lại, cậu ta nhìn Khương Ngôn Mặc một lát, đột nhiên thấp giọng cười: “Xem ra anh hai không muốn giúp em.”

Tiếng cười này thật sự nham hiểm, nghe càng giống như vừa hạ quyết định.

Khương Ngôn Mặc lại không để vào mắt, lắc đầu nói: “Anh không giúp được em.”

Khương Thiển lau khóe mắt, khẽ cười: “Anh hai, anh không muốn giúp em thì em có thể hiểu được, nhưng muốn thoát khỏi em thì lại không dễ.”

Sắc mặt Khương Ngôn Mặc bình tĩnh, chờ cậu ta nói tiếp.

Hắn ình tĩnh như vậy khiến Khương Thiển hơi nghi ngờ, cậu ta vẫn duy trì ý cười, nói: “Anh hai tự xem tin tức sẽ biết.”

Khương Ngôn Mặc sắc bén nhìn thẳng cậu ta.

Cậu ta dường như không thấy, cười đứng dậy: “Nếu anh muốn em về Giang thị, vậy hôm nay em sẽ lên đường.”

Lần này sắc mặt Khương Thiển khá tự hào.

Dường như cậu ta đã có lòng tin.

Khương Ngôn Mặc cũng không nói gì, thoạt nhìn rất bình tĩnh.

Cho đến khi hai người nói xong, Tần Mậu mới gõ cửa mang trứng chần vào.

Khương Ngôn Mặc không khỏi cười rộ lên, cũng không vạch trần lòng dạ nhỏ mọn của cậu, vẫy tay gọi: “Bảo bối, lại đây.”

Nghe hắn gọi Tần Mậu là bảo bối, ánh mắt Khương Thiển vốn đang cố gắng bình tĩnh lại thoáng xuất hiện một chút đau khổ và ghen tị.

Khương Ngôn Mặc hài lòng ăn xong trứng chần rồi lau khóe môi, thừa dịp Tần Mậu không chú ý liền hôn khóe môi cậu một cái.

Lúc Tần Mậu bị buông ra, hô hấp cũng không ổn.

Khương Ngôn Mặc mỉm cười than vãn: “Bảo bối, cả đời này làm trứng chần cho tôi đi.”

Tần Mậu liếc hắn: “Mỗi ngày ăn thì qua một tuần anh cũng thấy ngán.”

“Không ngán.” Khương Ngôn Mặc híp mắt cười rồi vùi đầu vào cổ cậu.

Hiển nhiên Tần Mậu bị dỗ đến rất vui vẻ, liếc hắn một cái nhưng không nói gì, chỉ im lặng ôm hắn.

Khương Thiển rời đi rất nhanh.

Tần Mậu có chút kinh ngạc, cậu nghĩ Khương Thiển phải xuất hiện trước mặt cậu khoảng hai ngày, làm cậu buồn thêm một chút rồi mới đi.

Khương Ngôn Mặc cũng không nói với cậu là mình nói gì với Khương Thiển ở trong thư phòng.

Lần này Tần Mậu cũng không tò mò như trước, tâm trạng thản nhiên.

Đến buổi tối, Khương Ngôn Mặc lên mạng xem tin tức, sau đó gọi Tần Mậu.

Tần Mậu nghi ngờ, cậu cầm ly nước đi đến bên cạnh hắn.

Khương Ngôn Mặc hôn cậu một cái, chỉ vào trang web, bất đắc dĩ nói: “Bảo bối, xem ra chúng ta không đi Zurich được.”

Tần Mậu đang uống nước suýt chút nữa bị tiêu đề trên trang web làm sặc.

Tiêu đề trên trang web suýt chút nữa làm Tần Mậu sặc.

Trên đó viết Khương gia và Đường thị đang chuẩn bị đám hỏi, có người biết chuyện tiết lộ hai nhân vật chính là Khương nhị thiếu và Đường đại thiếu.

Khương Ngôn Mặc vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Đừng bị sặc.”

Tần Mậu khoát tay, tỏ vẻ cậu không sao, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm trang web.

Khương Ngôn Mặc lấy ly nước trong tay cậu ra rồi đặt lên trên bàn, dứt khoát ôm chầm lấy cậu đặt lên đùi: “Xem ra chúng ta phải về.”

Nếu nhân vật chính trong tin không phải là hắn thì tuyệt đối hắn sẽ không quan tâm.

Nhưng “Khương nhị thiếu” trong tiêu đề kia, tất cả mọi người đều biết là chỉ hắn.

Tần Mậu im lặng một lúc mới chậm rãi cầm tay hắn: “Được.”

Điều bây giờ cậu chỉ có thể làm được là khiến bản thân tin Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc hiển nhiên cảm nhận được tâm ý của cậu, mặt mày cong lên, gắt gao ôm người vào trong ngực, hôn sâu.

Hai người họ ngồi phi cơ riêng của Khương gia về nước.

Trước khi khởi hành bọn họ lại nhìn thấy tin tức mới ở trên mạng.

Đại ý là Đường đại thiếu đến Vancouver, cùng đón Tết với Khương nhị thiếu.

Bên cạnh còn kèm theo ảnh chụp Khương Thiển ở sân bay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi