TRỌNG SINH CHI NHÂN QUẢ BẤT TUẦN HOÀN

"Ế, sao hôm nay MT tỷ không đi ra ngoài ăn cơm thế? Lại cùng ăn cơm với Diệp Nhiễm? Quan hệ của họ trước đây cũng không tốt đến như vậy, hơn nữa sáng sớm hình như hai người bọn họ còn đến cùng lúc, không phải là tối hôm qua cũng ở cùng một chỗ đó chứ?" Lúc ta dọn dẹp hộp cơm trên bàn, vô ý nhìn thoáng qua thấy MT tỷ dường như đang nói gì đó với Diệp Nhiễm, rõ ràng Diệp Nhiễm lại bị bắt nạt nữa rồi.


Trước đây không chú ý tới cô gái kia, cảm giác tồn tại của cô luôn rất thấp, bình thường vô cùng an tĩnh, cho nên cũng không nói chuyện nhiều.


Ta nhớ rõ cô có chút khiết phích kia mà, cô cũng tỏ vẻ rất bất mãn với việc MT tỷ luôn động vào đồ vật của mình nên cực kỳ không thích MT tỷ, hiện tại thế nào lại quen thuộc đến trình độ có thể cùng nhau ăn cơm trưa rồi.


"Cô thật nhiều chuyện." Mã tiểu thư vừa mới ăn trưa xong, giờ phút này lại tranh thủ ăn hết sạch hai cái bánh bao thịt mà ta mua.


"Còn ăn! Cô cầm tinh cá vàng sao?! Cẩn thận no đến chết." Thừa dịp ta không chú ý, nàng lại xé một bịch đồ ăn vặt ra.


"Ngày mai mấy giờ bay?" Dường như, miệng của Mã tiểu thư ngoại trừ nói chuyện chính là ăn cái gì ra thì chỉ khi có công việc mới có thể dừng lại được, ta thật sợ có một ngày nàng sẽ bội thực mà chết mất.


"Hình như buổi chiều bay, đến Tân Hải đoán chừng cũng đã khuya rồi."


"Nghỉ ngơi ở đâu?"


"Đương nhiên tôi về nhà rồi, còn về phần cô thôi, tôi tìm giúp cô một khách sạn gần nhà tôi là được."


"Vậy cô sẽ nấu cơm rồi đưa tới cho tôi ăn sao?"


"Tôi đi thăm tù hay đang nuôi một con sủng vật trong khách sạn? Đương nhiên là cô tự đi ra phòng ăn rồi, sáng sớm ai thèm đi đưa cơm cho cô." Ta tức giận liếc nàng một cái, làm người có cần quá đáng như thế hay không, ta đưa tới cho ngươi ăn ngươi có nuốt trôi nổi không hả?!


"Vậy tôi ở nhà cô." Dường như Mã tiểu thư nói rất nghiêm túc.


"Này, cô đùa cái gì, nhà tôi rất nhỏ đó, cô lớn lên cao như thế lúc ngủ trên giường tôi chân sẽ dư ra một khúc đó nha." Ta cố ý hù dọa nàng.


Mã tiểu thư cúi đầu suy tư một chút rồi rất nhanh đưa ra quyết định, "Không sao, so với ngủ thì ăn cơm quan trọng hơn."


"Chết tiệc..." Kỳ thực ta cũng không phải không muốn nàng ở nhà ta, chẳng qua là cảm thấy luôn tiếp tục ám muội với nàng như vậy sớm muộn gì có một ngày ta sẽ hãm sâu vào trong đó không thể tự thoát ra được, mà nàng là thẳng nữ đã có bạn trai, kết quả na ná giống nhau, sẽ không nhanh mà kết thúc.


"Được rồi, cô vẽ nhanh lên, tôi chưa bao giờ tăng ca, cô đừng kéo tôi muộn theo."


"Em gái cô, lại dám ghét bỏ tôi!"


"Đồ con ghẻ."


"Nói nữa, cơm tối sẽ không có phần của cô!"


"..." Cuối cùng Mã tiểu thư cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, quay người thành thật đi vẽ tiếp.


Hahaha, ta thật muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, rốt cục cũng bắt được điểm yếu của nàng rồi, sau này sẽ không bị nàng bắt nạt được nữa!




Toàn bộ văn phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh gõ bàn phím với tiếng click chuột vang lên, giờ tan sở tới gần, ngoại trừ bộ phận thiết kế ra thì những người khác chủ yếu cũng đã thu thập xong đồ đạc chuẩn bị ra về.


"Mạn Đình tỷ... Hôm nay cũng tăng ca sao?" Diệp Nhiễm cẩn thận từng li từng tí hỏi, cả buổi trưa cô không dám nói chuyện với Vương Mạn Đình, luôn cảm thấy từ giữa trưa tâm tình của nàng không được tốt, cụ thể vì sao Diệp Nhiễm thật không nghĩ ra được.


"Nếu hiện tại cô có thể giao bản phác thảo thiết kế ra đây thì cô có thể đi về trước." Vương Mạn Đình không quay đầu lại, nghiêm túc vẽ trên máy vi tính.


"Ách, cái kia chắc mai còn chưa xong nữa, bản phác thảo bên phía Marjorie vẫn chưa đưa tới, chúng ta chỉ cần phối hợp với cô ấy là được rồi mà." Diệp Nhiễm hoàn toàn tuân theo từng bước kế hoạch công tác của Tô tổng.


Sau khi Vương Mạn Đình nghe cô nói xong, lập tức liền sầm mặt rồi xoay người lại, "Trông cậy vào cô ta? Không nhìn thấy cô ta cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi sao? Xưa nay loại người này chưa bao giờ tăng ca cũng không hề có tâm trách nhiệm, làm sao các người đều xem trọng cô ta như thế? Nam nhân bị hồ ly tinh kia mê hoặc thì thôi, cô cũng bị cô ta mê hoặc à?! Vậy lúc đó sao cô không đi xin làm trợ lý cho cô ta luôn đi."


Thật ra Diệp Nhiễm cực kỳ muốn nói, lúc mới vào làm không lâu Tô tổng có nói muốn cô đi làm trợ lý cho Marjorie bên kia, thế nhưng Marjorie chính là không cần, cô có thể làm sao bây giờ.


Diệp Nhiễm cũng có chút nhìn ra Vương Mạn Đình bất mãn với Marjorie, không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ nhát cáy nhỏ giọng nói, "Đi theo Mạn Đình tỷ rất tốt... Có thể học được rất nhiều việc."


"Hừ." Tuy Vương Mạn Đình khẽ hừ, nhưng rõ ràng cảm giác nàng rất hưởng thụ câu nói kia của Diệp Nhiễm, "Dù sao hiện tại cô cũng không có việc gì, tôi đưa cho cô vài kiểu dáng phác thảo, cô thử tự mình vẽ lại xem."


Diệp Nhiễm khóc không ra nước mắt, nếu như mình đã hết việc rồi, tại sao lại không được về nhà sớm hơn một chút chứ, tuy tan làm cũng phải chờ qua giờ cao điểm nhưng cô không muốn ở lại trong công ty đâu, ngộ nhỡ đột nhiên mọc ra công việc gì thì lại càng đi không được.


"Gương mặt đau khổ cái gì? Không muốn vẽ?" Bút trong tay Vương Mạn Đình không ngừng xoay tròn, nhướng mày nhìn Diệp Nhiễm.


"Không... Không có, em xài bản vẽ không tốt, không biết nên vẽ thế nào mới được."


"Hả? Tôi nhớ cô xuất thân là sinh viên tài giỏi chính quy cơ mà, không phải còn đoạt huy chương vàng cuộc thi toàn quốc sao? Chẳng lẽ là thí sinh dự bị?"


"Không phải, đó đều là chính em tự mình thiết kế, không phải dự bị." Diệp Nhiễm nôn nóng giải thích.


"Vậy mà việc đơn giản như dùng bản vẽ cô cũng không biết? Hay là cảm thấy việc này quá bình thường nên không đáng để vẽ? Cô đến cái công ty này làm trợ lý của tôi thực sự tủi thân cô rồi đó. Muốn theo hồ ly tinh thiên tài kia mới cam tâm à?" Vương Mạn Đình càng nói càng chua.


"Mạn Đình tỷ, không phải như chị nghĩ, trước đây khi em đến trường cũng có lười biếng, toàn hoạt động nhóm thôi, việc xài bản vẽ... Em... Em luôn vẽ không tốt. Chị biết đó, lúc đi học với lúc đi làm dùng đồ hoàn toàn khác nhau. Tuy Marjorie rất xuất chúng, thiết kế rất có đặc trưng nhưng em cảm thấy Mạn Đình tỷ thiết kế mang tính đại chúng mới bán tốt, hơn nữa chị lại chăm chỉ như vậy không hề kém cạnh cô ấy, em, em nào có không cam tâm đâu..."


Diệp Nhiễm ngày thường luôn luôn kiệm lời, giờ phút này gấp đến nổi đầu đều chảy mồ hôi, cô không muốn Vương Mạn Đình hiểu lầm cô, coi như trước đây có nghĩ tới thay đổi cấp trên nhưng hiện tại cô thật sự hi vọng có thể làm cộng sự với Vương Mạn Đình.


Ánh mắt của Vương Mạn Đình quét qua mặt Diệp Nhiễm một chút, "Đừng nhúc nhích, có muỗi."


"Hở? Ở đâu?" Diệp Nhiễm cúi đầu nhìn cánh tay.


Tiếng "Chát" lanh lảnh vừa vang lên, Vương Mạn Đình tát một cái lên mặt Diệp Nhiễm, lúc thu tay lại, vết máu màu đỏ dính đầy trên lòng bàn tay.


Phản ứng của Vương Mạn Đình dường như cũng không có gì lớn, rút một tờ giấy ra lau tay, "Chậc chậc, vừa nãy nhất định con này cắn tôi, trên đùi thật ngứa."


Qua một hồi lâu, Vương Mạn Đình cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai mắt của Diệp Nhiễm biến hóa, nước mắt tức thì không ngừng rơi, thân thể còn run rẩy, chuyện này dọa đến Vương Mạn Đình một hồi.


"Cô đừng làm tôi sợ, đây là làm sao vậy? Vừa nãy tôi thật sự đập muỗi, cô xem, máu vẫn còn ở đây này." Nói xong, Vương Mạn Đình đưa khăn tay có dính máu cho Diệp Nhiễm xem.


Diệp Nhiễm như bị giật điện, thân thể run lên, che mắt quay mặt qua một bên, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, một câu cũng không nói nên lời.


"Cô... Không phải còn sợ máu đó chứ?" Vương Mạn Đình nhìn thấy phản ứng của cô, quả thực không biết nói gì, cô gái này ngoại trừ bệnh khiết phích ra còn có hội chứng ám ảnh cưỡng chế, hiện tại lại sợ máu, đến cùng là có bao nhiêu bệnh tâm lý đây, "Chà, vậy mỗi tháng khi dì cả đến thì cô làm sao bây giờ?"


Diệp Nhiễm nằm nhoài trên bàn không nói lời nào nhưng thân thể hơi gầy kia không ngừng run rẩy, Vương Mạn Đình cũng không đành lòng nói thêm gì nữa, trong ấn tượng hình như trợ lý nhỏ này đúng là mỗi tháng sẽ luôn xin nghỉ phép hai ngày, còn có mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, cứ tưởng cô làm việc không nghiêm túc nên ấn tượng về cô cực kì kém, nhưng xem ra thật không biết cô làm sao mà qua nổi đây.


Bản năng người mẹ của Vương Mạn Đình đột nhiên lan tràn, vô cùng thông cảm cho Diệp Nhiễm, thấy bộ dáng này của cô cũng không muốn bắt nạt cô nữa, nàng lại gần rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô, khẽ vỗ, "Không sao rồi, chỉ có tí xíu như vậy thôi, đứng lên, tôi lấy khăn ướt lau giúp cô."


Nâng Diệp Nhiễm dậy, Vương Mạn Đình dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau gò má cho cô, không biết có phải do lực đạo vừa rồi của mình quá lớn hay bị muỗi chích mà gò má của Diệp Nhiễm có chút sưng đỏ, "Được rồi, đã lau sạch, thả lỏng một chút, không sao rồi."


Diệp Nhiễm nhắm chặt hai mắt, hai bàn tay thì nắm chặt, có một bàn tay mềm mại và ấm áp đang vuốt nhẹ trên cổ cô, âm thanh ôn nhu mang theo ý cười làm thần kinh đang căng thẳng của Diệp Nhiễm thả lỏng không ít, chậm rãi mở mắt ra, trong hơi nước chiếu khuôn mặt tươi cười của Vương Mạn Đình, tâm Diệp Nhiễm cũng dần trở nên yên lòng.


Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Vương Mạn Đình và Diệp Nhiễm, những người khác đã sớm chuồn mất, công ty hiện tại xảy ra chuyện, ai cũng sợ bị tóm ở lại tăng ca.


Vương Mạn Đình lặng lẽ với tay vứt khăn tay và khăn ướt bị dính vết máu vào góc sọt rác, cười nói với Diệp Nhiễm, "Thật là đần chết rồi, làm sao cái gì cũng sợ, cô nói cô còn sợ thứ gì nữa không?"


"Em... Em sợ quỷ..." Diệp Nhiễm khịt mũi, lấy tay dụi mắt.


"Được rồi, cô về sớm một chút đi, trời tối cẩn thận bị quỷ bắt đấy~" Vương Mạn Đình nhéo nhéo má Diệp Nhiễm.


Viền mắt Diệp Nhiễm có chút đỏ lên, bụm mặt, ai oán giương mắt nhìn nàng, "Mạn Đình tỷ, chị thật xấu xa... Vậy em đi trước nhớ, chị một mình ở công ty không thành vấn đề chứ?"


"Tôi còn rất nhiều việc phải làm, về nhà có đứa nhỏ ồn ào tôi không tập trung được, haha, mà tôi một mình tăng ca có vấn đề, cô ở lại tăng ca với tôi là được rồi~" Vương Mạn Đình cố ý trêu chọc cô, nhìn thấy ánh mắt ấm ức kia của cô thì tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, đại khái trong nhà có con thỏ nhỏ kia thật không dễ bắt nạt, cho nên muốn tìm Diệp Nhiễm lấy lại cân bằng.


"Em... Em còn muốn về nhà ăn cơm nữa, Mạn Đình tỷ, chị cũng về nhà sớm một chút đấy, con gái sẽ nhớ chị." Diệp Nhiễm nhanh chóng đeo ba lô lên, rất sợ Vương Mạn Đình muốn cô ở lại tăng ca.


"Hừ, con bé là cái đồ không có lương tâm, mỗi ngày chỉ biết ăn rồi chơi thôi, làm gì có tâm tư nhớ tôi! Được rồi được rồi, nhìn cô bị dọa sợ kìa, đi nhanh lên đi." Vương Mạn Đình thiếu kiên nhẫn phất phất tay đuổi Diệp Nhiễm, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi