TRỌNG SINH CHI PHÚC

CHƯƠNG 121 – PHIÊN NGOẠI: ĐÔNG CUNG 2

Tác giả: Luna Huang
Tuy Gia Luật Hy vừa đến không lâu, nhưng nhờ có câu cảnh tỉnh của Gia Luật Cẩn cùng nguyên nhân hắn lưu lạc ở dân gian cũng hiểu được Bạc gia đang đứng ở vị trí nào trong triều. Hắn mím chặt một lúc lại chỉ vào một khay nhỏ trên khay mứt quả nói: “Không bằng hoàng tẩu thử trần bì này đi. Bên ngoài không tẩm đường, bên trong mặn mặn xen lẫn vị chát nhưng khi nuốt hết trong miệng luôn sẽ lưu lại vị ngọt.”

“Được được, để ta thử xem.” Bạc Tiệm Lộ cắn một miếng trần bì nhỏ, ánh mắt như lưu tinh phát sáng nói: “Nga, quả như hoàng đệ nói, cõ lẽ ta cũng nên hảo hảo học dược liệu giống ngươi rồi.”

“Hoàng tẩu quá lời để ta đây hổ thẹn, ta đều học được chút da lông từ cha thôi.” Gia Luật Hy thấy nụ cười của Bạc Tiệm Lộ đạt đến đáy mắt, hắn cũng an tâm nhìn nhìn sắc trời nói: “Thời thần không còn sớm, ta trở về, hoàng tẩu cũng sẽ nghỉ ngơi đi, có thời gian ta lại đến trò chuyện với hoàng tẩu.”

“Được ta tiễn hoàng đệ.” Bạc Tiệm Lộ đích thân đưa tiễn Gia Luật Hy ra đến cửa viện, thấy hắn đi xa mới trở về phòng.

Cung nhân thiếp thân bên cạnh nàng nói: “Thất điện hạ thật hiểu lòng nữ nhân nha, khó có được thấy người vui vẻ như vậy.”

Bạc Tiệm Lộ ngồi trước gương đồng tự tháo trang sức xuống, nhìn chăm chăm bản thân trong gương có chút kinh ngạc hỏi: “Thật sao?” Đã lâu nàng không vui vẻ như thế rồi, hình như đúng là như vậy.

Nàng vì tiến cung đã thay đổi rất nhiều. Sau khi tiến cung lại càng thay đổi nhiều hơn, tâm trạng u uất nhiều hơn. Hôm nay đột nhiên trò chuyện với Gia Luật Hy xong, tuy chưa thể so với lông hồng như là so với trước thì trái tim của nàng nhẹ đi rất nhiều rồi.

Quả nhiên qua một đêm, Bạc Tiệm Lộ ngủ rất ngon, sáng sớm mang tâm trạng vui vẻ cùng Gia Luật Cẩn Gia Luật Hy đi thỉnh an thái hậu và hoàng hậu. Đây để Gia Luật Cẩn cũng rất ngạc nhiên, hình như đã lâu rồi hắn chưa từng thấy nàng như thế.

Trên đường đi, chỉ có âm thanh vui cười của Gia Luật Hy cùng Bạc Tiệm Lộ trò truyện với nhau, Gia Luật Cẩn nghiễm nhiên trở thành người ngoài. Để hắn không hiểu hơn là, hắn đã cảnh báo Bạc Tiệm Lộ là người của thái hậu, mà nàng tiếp tay thái hậu đuổi Niên Khai Điềm đi thế mà tên hoàng đệ đầu heo này vẫn có thể trò chuyện vui vẻ như thế với nàng?

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—


Đến cung của thái hậu, hai nam nhân thỉnh an xong liền vội vã đến chỗ thái phó, hôm nay hưu mộc không cần thượng triều nên hai người mới đi cùng Bạc Tiệm Lộ mà thôi. Lúc này Bạc Tiệm Lộ được thái hậu cầm tay vỗ vỗ từ ái nói: “Ba tháng nữa là thọ thần của phụ thân ngươi, đã chuẩn bị lễ vật chưa?”

“Thỉnh hoàng tổ mẫu yên tâm, chuyện này thái tử đã nghĩ qua, hắn sẽ chuẩn bị tốt thôi.” Bạc thị đối với vị cô mẫu này có chút không biết làm sao, vừa e ngại vừa đề phòng. Nếu nàng sơ xuất chút gì liền để lộ đuôi cho người ta túm, gây hại cho Gia Luật Cẩn.

Thái hậu vui vẻ gật đầu, liếc mắt sang nhìn hoàng hậu một mắt rồi lại nói: “Nghe nói San San bây giờ cũng lớn rồi, tính tuổi cũng xấp xỉ Hy nhi rồi.”

Lòng của Bạc thị nhảy lên một cái rất cao, lại muốn nhét thêm người của Bạc gia vào hoàng thất, lại còn là nhét vào chỗ Gia Luật Hy. Không, nàng tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.

Một là vì huynh đệ Gia Luật gia, hai là vì vị muội muội cùng phụ dị mẫu ít gặp mặt kia. Bản thân nàng bước vào hoàng cung cũng không vui vẻ gì, gả cho một nam nhân lòng mang nặng bóng hình của người khác như Gia Luật Hy càng không vui vẻ. Quan trọng nhất là vì Bạc gia, nếu như tay quá dài, nàng sợ Gia Luật Cẩn cũng sẽ không tha cho Bạc gia.

“Vâng.” Suy nghĩ bao nhiêu thứ đối lập, ra miệng cũng chỉ có một tiếng thuận theo, đây chính là cuộc sống trong hoàng thất.

Nói thêm một ít, thái hậu liền bảo mệt mỏi muốn nghỉ ngơi liền phất tay đuổi hai người đi.

Bạc Tiệm Lộ tiễn hoàng hậu về tẩm cung, lại nghe hoàng hậu nói: “Ngươi nha, gả đến đã lâu như thế rồi đông cung vẫn chưa báo hỷ.”

“Sắp rồi, mẫu hậu an tâm.” Tay của Bạc Tiệm Lộ bất giác sờ đến phần bụng của mình, sống mũi dáy lên một trận cay xè. Nàng cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân, không để nước mắt trào ra ngoài.

“Hỏi ta làm sao an tâm được, mấy hôm nữa tuyển phi, chọn thêm cho thái tử hai người đi, chớ vì chút nhỏ nhen mà để mọi người phiền lòng.” Âm thanh của hoàng hậu rất nhẹ, nhưng câu từ cảnh cáo bên trong không hề nhẹ như thế.

“Vâng, không biết mẫu hậu đã có người chọn chưa?” Bạc Tiệm Lộ hỏi nhưng trong lòng sớm đã biết câu trả lời rồi. Hoàng hậu luôn muốn củng cố lại thế lực cho mình, vì vậy sớm đã có ý định nhét thêm người của mình vào bên cạnh Gia Luật Cẩn.


Chỉ là luôn phải e dè thái hậu nên mới không dám xằng bậy công khai. Thế nhưng lúc này Gia Luật Hy trở về, thái hậu đang lo lắng cho chính phi vị của hắn, hoàng hậu muốn đánh chủ ý Gia Luật Cẩn lại dễ như trở bàn tay. Không lý nào thái hậu làm được hoàng hậu làm không được, nên nếu có làm thái hậu cũng chẳng thể nói được gì.

Hoàng hậu hài lòng đảo mắt nhìn cây to bị phủ đầy tuyết trên đầu cành kia nói: “Tài nữ năm nay cũng rất xuất sắc, ngươi cũng chưa sinh được không bằng để nàng giúp ngươi hầu hạ thái tử, nhân cơ hội này ngươi điều dưỡng lại thân thể một chút đi.”

Ai mà không biết tài nữ năm này là chất nữ của hoàng hậu chứ. Bất quá hiện tại cuối năm rồi, năm sau là ai cũng còn chưa chắc đâu. Bạc thị nghĩ thế nhưng nào dám nói gì hơn, nàng biết Gia Luật Cẩn vẫn nghiên về phía vị mẫu hậu này hơn, vì vậy cũng chỉ có thể phụ họa.

“Thiếp thân cũng thấy như thế, không ngờ lại có cùng suy nghĩ với mẫu hậu.”

Hoàng hậu vừa nghe liền cao hứng cười khanh khách, bước vào trong tẩm điện vẫn còn có tiếng cười vang vọng ở nơi này.

Bạc Tiệm Lộ vừa quay lưng nụ cười hùa theo trên mặt nàng cũng biến mất, nàng ôm chặt áo choàng trên người vội vã bước về tẩm cung của mình. Lúc này nàng cảm thấy cô đơn vô cùng, chỉ muốn tìm một góc nào đó khóc thật to, khóc cho những áp bức trong lòng này theo nước mắt trôi đi hết.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Qua mấy ngày liền đón năm mới, nhân lúc này hoàng cung lại tuyển tú. Gia Luật Hy cố chấp thái hậu thấy tình cảm của hắn với mọi người vẫn còn rất mỏng chưa dám mạnh mẽ ép uổng vì vậy cho qua. Bất quá cũng tạo cơ hội cho hắn cùng đám thiên kim có điều qua lại, nhất là Bạc Hiểu San.

Tối đó Bạc Tiệm Lộ lại bị Gia Luật Cẩn chất vấn: “Nói, đây là thế nào?” Bạc gia càng ngày càng quá đáng rồi, đưa tay dài như vậy cũng không sợ có một ngày sẽ bị chặt đứt.

Bạc thị cũng không có tâm trạng giải thích nữa, lúc nãy thấy rõ hoàng hậu tạo điều kiện cho chất nữ của mình, Thích Khả Lạc đến gần Gia Luật Cẩn. Thử hỏi còn có nữ nhân nào còn tâm trạng vui vẻ nữa, hắn muốn nghĩ gì thì nghĩ đi, nàng mới mặc kệ.


Nghĩ thế Bạc Tiệm Lộ quay người muốn trở về tẩm cung nghỉ ngơi. Nhưng Gia Luật Cẩn lại kéo tay nàng quay lại, buộc nàng nhìn rõ mình: “Một mình ngươi cũng vẫn chưa đủ sao?”

“Ngươi phát điên gì, mau buông tay ra.” Bạc thị đau đến viền mắt đỏ lên không ngừng kéo tay Gia Luật Cẩn ra khỏi tay của mình.

“Hôm nay không nói rõ đừng hòng đi nơi nào hết.” Gia Luật Cẩn rất khó chịu, gắt lên, tay càng túm chặt hơn.

Năm đó vì hoàng tổ mẫu sợ Thích gia thao túng quyền hành buộc lòng mẫu hậu đưa Gia Luật Hy đi. Sau đó từng bước ép hắn thú Bạc Tiệm Lộ vào cửa, hiện tại còn đánh cả chủ ý lên một người mới trở về như Gia Luật Hy nữa, thử hỏi đây không nói rõ mưu đồ của Bạc gia thì là gì.

Gia Luật Hy ở cùng đôi phu thê này vì vậy nghe chuyện vội vàng chạy đến thấy được cũng là chuyện bình thường. Hắn không vui nhíu mày gắt lên: “Hoàng huynh!”

Gia Luật Cẩn vì tiếng gắt kia mà có chút bình tĩnh trở lại, hắn là giận Bạc gia, mà Bạc Tiệm Lộ lại tiếp tay vì vậy mọi sự giận dữ đều trút cả lên người nàng. Thấy gương mặt đỏ bừng của nàng đột nhiên hắn áy náy buông lỏng tay ra.

Bạc Tiệm Lộ được thả, vội vã chạy về, khi lướt qua Gia Luật Hy nàng cho hắn một ánh mắt mà chỉ có hai người mới hiểu được. Trong đầu của nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ, nàng muốn thoát khỏi cuộc sống áp bức này, sống cuộc sống tự do tự tại không lo nghĩ của lúc trước.

“Có chuyện gì?” Gia Luật Cẩn bước về ghế ngồi xuống, đôi mắt màu hổ phách điềm tĩnh nhìn Gia Luật Hy.

“Ngươi không nên đối xử với hoàng tẩu như vậy.” Gia Luật Hy ngồi ở ghế bên cạnh hắn sau đó phất tay cho đám cung nhân đều lui ra ngoài.

Đám cung nhân ở đây đều là người của hoàng hậu, vì vậy Gia Luật Cẩn đều không cần khách khí với Bạc Tiệm Lộ, chẳng sợ truyền đến tai thái hậu. Người của thái hậu cài đến hắn sớm bình lui hết rồi thảy rồi, nên mới có thể an tâm như thế.

Gia Luật Cẩn thổi thổi trản trà hỏi: “Vì sao?”

“Vì. . .” Nhớ đến ánh mắt của Bạc Tiệm Lộ lúc nãy, Gia Luật Hy đành nói ra câu khác: “Nàng là nữ tử, là thê tử của ngươi.”


“Ngươi muốn sống cuộc sống bị người khác thao túng sao?” Gia Luật Cẩn bỏ trản trà xuống, nhìn thẳng vào mắt của Gia Luật Hy, “Ngươi muốn cả cuộc đời này đều không thể làm theo ý mình sao?”

“Không.” Gia Luật Hy cho ngón trỏ vào trản trà của Gia Luật Cẩn, viết lên bàn, ‘Hoàng tẩu khác với bọn họ.’

“Nàng vừa mới hố ngươi, lúc nãy cố ý đẩy ngươi đến chỗ muội muội nàng, ngươi còn chưa phát hiện ra sao?” Gia Luật Cẩn phóng to con mắt vừa đọc chữ xong để nhìn hoàng đệ của mình, rất là không hiểu. Có lẽ do lưu lạc ở dân gian quá lâu nên không biết được hoàng thất hiểm ác, mặt người dã thú đi?

“Tóm lại chính là. . .” Nói đến đây Gia Luật Hy lại chỉ chỉ dòng chữ sắp khô mà mình mới viết lên bàn khi nãy vài cái liền quay lưng rời đi. Để lại một mình Gia Luật Cẩn ở lại nhìn dòng chữ khô hết biến mất trên bàn.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Như dự đoán từ trước, Thích Khả Lạc được sắc phong thái tử trắc phi. Sau năm mới hôn lễ tưng bừng diễn ra trong sự vui vẻ của mọi người nhất là hoàng hậu cùng Thích gia.

Một đêm hoa chúc này, Bạc Tiệm Lộ ngồi ở ngoài sân với Gia Luật Hy cả hai cùng uống rượu. Gia Luật Hy kinh ngạc với tửu lượng của Bạc thị, sửng sốt khen ngợi: “Tửu lượng của hoàng tẩu thật cao nha.”

Hắc hắc cười qua hai tiếng, Bạc tiệm Lộ lại uống cạn một ly rượu nhỏ, sắc mặt hồng hào lại không hề có vẻ say gì nói: “Uống nhiều lần tửu rượu tự nâng cao thôi. Lúc trước nha, đến ly thứ ba ta đã gục xuống bàn không biết gì nữa rồi.”

“Hoàng tẩu làm thế không sợ hiểu lầm của hoàng huynh ngày càng tăng sao?” Gia Luật Hy thận trọng đè ép âm thanh xuống hỏi.

Dạo trước Bạc Tiệm Lộ nghe lời thái hậu thân cận hắn, rất thường tìm hắn chơi. Thế nhưng mục đích tiếp cận của nàng cũng không phải như thái hậu mong muốn mà là học về các loại dược liệu làm túi hương với an thần.

Sau đó nhân cơ hội liền lén đưa cho hắn một danh sách những nữ tử được chọn cho hắn thích và ghét thứ gì. Hắn chỉ cần nhớ hết những thứ đó, đến khi bị đẩy với nữ nhân nào đều có thể ứng phó được.

Như thế có thể dễ dàng qua mặt thái hậu lẫn hoàng hậu, rất tiện. Thế nhưng là qua mặt luôn cả hoàng huynh, để hắn(GLC) hiểu lầm hoàng tẩu tiếp tay Bạc gia muốn nhét người vào chỗ hắn. Bản thân không giải thích còn không để hắn giải thích nữa, thật khó hiểu.

“Ai nha, hoàng đệ a, ngươi còn nhỏ không hiểu đâu. Hắn có hiểu lầm hay không thì quan hệ của chúng ta cũng sẽ không tốt lên được.” Bạc Tiệm Lộ phất phất tay đuổi người, “Ngươi trở về đi, ta muốn một mình.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi