TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG

Edit: Lạc Yên

"Ăn thêm miếng nữa?" Lục Kiêu dò hỏi. Trong bóng đổ hoàng hôn, một chút ánh sáng sót lại, xuyên qua cửa sổ, rải một chút màu cam ấm áp lên cần cổ trắng nõn của Lăng Sầm, khiến vùng da thịt mịn màng đó như đang phát sáng.

"Không, em muốn cái kia." Lăng Sầm lười biếng ngồi dựa vào gối mềm, vênh mặt hất hàm sai khiến chồng yêu.

Lục Kiêu đáp một tiếng, làm một ông chồng "nhị thập tứ hiếu", dùng nĩa bạc cắm xuyên qua miếng trái cây Lăng Sầm muốn ăn, đưa đến bên môi cậu.

Lăng Sầm càng chảy dài như một chiếc bánh mèo, thoải mái đến nheo cả mắt hưởng thụ phục vụ tận răng của chồng mình, vừa nhâm nhi trái cây thơm ngọt, vừa cười tít mắt nói:

"Em cũng có ngày được hưởng lại đãi ngộ bậc này..."

Từ bữa tối đến ăn điểm tâm, chỉ cần cậu không muốn đụng tay, Lục Kiêu sẽ mang đến tận nơi, "hầu hạ" cậu ăn, thậm chí chiều chuộng là đút từng miếng.

"Đãi ngộ gì?" Lục Kiêu không quá rõ ràng hỏi lại.

Lăng Sầm hừ hừ đắc ý nói: "Thì đãi ngộ của anh ngày thường. Hơn nữa... chuyện lúc trước anh không nhớ sao?" Vừa nói vừa quay đầu chỉ chỉ vào cổ mình.

Lục Kiêu được nhắc thì nhớ ra, có hơi xấu hổ dỗ dành: "Lúc trước là ta không đúng."

Sau khi bọn họ đánh dấu vĩnh viễn, Lăng Sầm phải chủ động yêu cầu anh đút cháo cho cậu, mà anh lúc đó lại còn chần chờ, phần vì ngượng ngùng, phần lại cảm thấy lo lắng, lúc đó anh vẫn sợ Lăng Sầm đã đưa ra một quyết định sai lầm khiến ngày sau cậu sẽ hối hận.

Ai có thể nghĩ đến, chẳng có ai trong hai người phải hối hận, sinh hoạt chung càng ngày càng tốt, thậm chí sắp sửa có bé con thứ hai. Nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt Lục Kiêu càng thêm ôn hòa. Lại học bộ dáng của Lăng Sầm trước kia, tỉ mỉ lấy hết hạt trong từng miếng trái cây mới dùng nĩa tiếp tục đút cho cậu.

"Em không ăn nữa đâu." Lăng Sầm ôm lấy bụng nhỏ đã no đến hơi nhô lên của mình, quay đầu tránh. Lại như một chú sâu nhỏ, nhích nhích người sang một bên tránh chỗ, ý bảo Lục Kiêu lên giường ngồi cùng cậu.

"Ừm." Lục Kiêu vẫn thành thật đáp lời, nhanh chóng tự mình ăn hết trái cây thừa của Lăng Sầm, dẹp đĩa đựng rồi mới chống tay dịch người lên giường.

Hai chân của anh tuy có chút héo rút nhưng tổng thể trông không quá tệ do có vận động phục hồi hợp lý, chỉ là có hơi cứng đơ, hoàn toàn không phối hợp. Lục Kiêu tự nhấc chân xếp thẳng, hơi cười lắc đầu nói: "Thêm một thời gian nữa chắc cơ bắp ở hai tay ta chắc sẽ càng thêm phát triển." Đây cũng là chọn lọc tự nhiên, cơ bắp cánh tay vận động càng nhiều, mọi sinh hoạt của anh đều dựa vào nó, lượng cơ bắp tự nhiên sẽ gia tăng.

Lăng Sầm hơi nghiêng đầu cẩn thận quan sát biểu tình của anh, thấy Lục Kiêu chỉ đơn thuần cảm thán chứ không phải cảm xúc buồn bã tiêu cực, mới thả lỏng người, ôn thuận dựa vào ngực để anh ôm: "Vậy thì vẫn đẹp trai, bộ dáng anh có thể nào em cũng thấy tiêu sái."

Lục Kiêu là bạn đời cậu phải nỗ lực theo đuổi mới bắt được, mấy chuyện nhỏ nhặt này với cậu không tính là gì.

Lục Kiêu nhướng mày, cũng thuận theo ôm lấy eo thon của Lăng Sầm, để cả người cậu lọt thỏm trong vòng tay anh, khi hai tay dần trở nên ấm áp mới từ tốn lần mò chui vào trong vạt áo Lăng Sầm, bàn tay to đặt trên bụng nhỏ của cậu.

Hiện tại bé con mới có 7 tuần, vẫn chưa sờ ra, giờ sờ vẫn chỉ sờ được cơ bụng và làn da bụng mịn màng của Lăng Sầm đang phập phồng theo nhịp hô hấp của cậu, ngay cả vết sẹo mổ khi sinh Hoa Hồng Nhỏ cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy.

"Điềm Điềm chắc còn rất nhỏ..." Lục Kiêu nhỏ giọng nói bên tai Lăng Sầm. Tâm tình của anh so với lần biết Lăng Sầm có Hoa Hồng Nhỏ hoàn toàn khác biệt, không có bàng hoàng thất thố cùng gấp gáp chờ đợi, chỉ có hạnh phúc từ tận đáy lòng.

"Bé con sẽ lớn lên rất nhanh." Lăng Sầm nghiêng đầu cười với anh, lại sẵn tiện khóa lấy môi anh, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

Hai người ôm ấp quấn quít một lúc lâu, Lục Kiêu mới nhớ đến việc của bạn tốt, liền nói với Lăng Sầm: "Ngày mai Holland sẽ đưa Trác Nghiên đến thăm chúng ta."

"Em ngày mai có lịch quay phim." Lăng Sầm hơi nhíu mày, "Khoảng mấy giờ bọn họ sẽ đến đây?"

"Tầm 3g chiều." Lục Kiêu hôn hôn chân mày hơi nhăn của Lăng Sầm, phân tâm đáp.

"Ồ, vậy cũng được." Lăng Sầm tính toán số cảnh ngày mai mình sẽ quay, quay xong cậu sẽ nói Hailey đưa về nhà ngay, chắc là vừa kịp. "Vậy lúc đó em sẽ trở về."

Lục Kiêu cười nhẹ nói: "Em không cần vội vã, cứ làm xong việc của em, lần sau gặp vợ chồng Holland cũng được, họ vẫn còn nghỉ phép ở Đế Tinh một thời gian, chưa kể Holland cũng đang xin điều lệnh thuyên chuyển công tác." Có lẽ sẽ quay về nhận chức ở Đế Tinh.

Thật ra nếu không phải Lăng Sầm không có cách nào dung nhập vào vòng tròn bạn bè giới quý tộc, Lục Kiêu cũng không nóng lòng muốn cậu làm quen với Trác Nghiên.

Dì Anna là bạn thân của Lục lão phu nhân, Merlin con dì cũng là một Omega, tính cách ôn hòa, nhưng dù Lăng Sầm có theo Lục lão phu nhân tiếp xúc với nhà họ vài lần, vẫn không thể kết bạn. Tuy Merlin và Lăng Sầm đều cố gắng trò chuyện nhưng hai người thực sự không có đề tài chung. Nghệ thuật cổ điển, du lịch mua sắm, xu hướng thời trang những điều này, Lăng Sầm hoàn toàn không hiểu hoặc đơn giản cái nhìn và cách kiến giải cũng hoàn toàn khác nhau, thành ra sẽ dễ rơi vào tình trạng ông nói gà bà nói vịt, vô cùng xấu hổ.

Merlin nhỏ tuổi thân thiện luôn cố gắng, Lăng Sầm cũng cố gắng, nhưng có vẻ cố quá thành quá cố, đến Lục Kiêu cũng thấy mệt thay cho hai người, lại càng đau lòng thay cho Lăng Sầm.

Cuộc sống của Lăng Sầm trước đây, thời gian đầu thì ở Lăng gia, thời gian sau thì lăn lộn trong giới giải trí, ở Lăng gia thì không cần phải nói, không ngược đãi là may mắn chứ nói gì đến dạy dỗ, mà dù có thật sự dạy dỗ có lẽ cũng không có ai ra hồn để dạy. Còn ở trong giới giải trí, cái Lăng Sầm học được cũng không phải là nghệ thuật tao nhã chính thống gì. So với những tiểu thư, thiếu gia Omega được cẩn thận đào tạo từ nhỏ, nhận được giáo dục toàn diện, ngàn yêu vạn thương cưng chiều lớn lên thật đúng là khó mà tìm được điểm chung.

Tính cách, khí chất, thói quen là cái hình thành qua thời gian dài, anh cũng không muốn Lăng Sầm vì phải cố gắng gia nhập cái gọi là giới quý tộc mà miễn cưỡng bản thân, đắp nặn thành một con dâu Lục gia tiêu chuẩn. Có lẽ như vậy sẽ khiến mọi người vừa lòng nhưng đó có còn là Lăng Sầm của anh nữa sao?

Trác Nghiên lúc này xuất hiện xem như một lựa chọn tốt. Tuy Holland không nói rõ nhưng có vẻ như người này cũng chỉ xuất thân là một Omega bình thường, hình như còn có gốc Hoa. Để hai người bọn họ làm quen, chắc chắn sẽ phần nào có tiếng nói chung.

Hơn nữa bất luận thân phận của Trác Nghiên trước đây là gì, hiện tại hắn là bạn đời của Holland, là con dâu của gia tộc Elman, Lăng Sầm là con dâu của Lục gia, hai người kết giao, bốn bỏ lên năm, xem như cũng là một vòng quý tộc, lúc đó những nhà khác mới phải là người đến làm quen lấy lòng bọn họ. Trong lòng Lục Kiêu vì vợ mình mà suy tính đủ đường.

Ngày hôm sau, Lăng Sầm vừa quay phim xong liền lập tức nhờ Hailey lái xe huyền phù đưa cậu trở về nha.

"Lăng ca, sao anh có vẻ khẩn trương vậy?" Hailey nhìn qua kính chiếu hậu, tò mò hỏi. Lăng Sầm đã lâu không còn cần thử vai để tranh một vai diễn nào đó nhưng hiện tại nhìn cậu hồi hộp như là diễn viên mới lần đầu nhận được kịch bản.

"Ừm... Anh có một cuộc gặp mặt tương đối quan trọng." Lăng Sầm trầm ngâm tìm một từ thích hợp để hình dung.

Holland là bạn tốt nhất của Lục Kiêu, Lăng Sầm hy vọng cậu có thể xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp với Trác Nghiên, nếu không thể trở thành những người bạn thân thiết thì ít nhất cũng để lại một ấn tượng tốt cho y, không làm ảnh hưởng đến quan hệ của Holland và chồng mình.

Xe huyền phù ngừng ở cổng Lục trạch. Hailey thống nhất một lần cuối các công việc cô đã sắp xếp cùng Lăng Sầm tối hôm qua.

"Nếu theo đúng tiến độ này thì 2 tuần nữa chúng ta sẽ hoàn tất công việc, anh có thể về nhà nghỉ ngơi." Hailey cười nói.

"Như vậy thực tốt." Lăng Sầm vừa lòng gật gật đầu. Lại kéo thêm một thời gian nữa thì bụng cậu sẽ không thể giấu được. Tuy rằng cậu không cố ý giấu nhưng nếu biết cậu mang thai, công tác quay phim sẽ e ngại nhiều thứ, sẽ không đủ chuyên nghiệp.

Lăng Sầm xuống xe, Lục Kiêu cũng đã về nhà, đang ngồi ở lầu 1 chờ cậu, giữ vững trạng thái giằng co như chó với mèo thường ngày với Hoa Hồng Nhỏ.

Nghĩ đến cũng thật kỳ diệu, trước đây khi chưa hóa hình, Hoa Hồng Nhỏ thích nhất là cha Alpha của bé, chỉ cần không ngủ sẽ dính lấy anh, chỉ cần không thấy anh sẽ khóc lớn để gọi Lục Kiêu đến, trái ngược hoàn toàn với tình trạng hiện tại.

Hoa Hồng Nhỏ thấy Lăng Sầm bước vào cửa liền phóng xuống khỏi sô pha, lộc cộc chạy như bay về phía cậu, sau đó đập cánh một cái không cần lấy đà bay thẳng lên ngang đầu cậu, vừa đắc ý vừa nghịch ngợm le lưỡi liế.m má Lăng Sầm đầy thân thiết.

"Được rồi, đừng phá ba nữa." Lăng Sầm cười cười, nhéo da cổ giữ bé lại đặt bé xuống đất. Bé con lại đến một kỳ thay lông mới, lông trên người thật sự xõa tung.

Khi Lăng Sầm bước vào vẫn còn chưa kịp tháo kính râm đã bị bé con liế.m lấy li.ếm để, hiện tại mới tháo ra tiện tay đeo lên mặt sói con của Hoa Hồng Nhỏ.

Tầm mắt đột nhiên tối sầm khiến bé sói như bị điểm huyệt, ngơ ngác đứng yên tại chỗ một lát mới không thích ứng bắt đầu lăn tròn tại chỗ muốn làm cho kính rơi ra, nhưng lăn hai vòng kính mắt vẫn dán sát vào da lông.

Bé con vừa nghi hoặc đứng lên tại chỗ không biết nên làm gì tiếp theo, mặt cún đầy vẻ khiếp sợ.

"Ha ha ha." Nhìn bộ dáng buồn cười của bé con Lăng Sầm bật cười, hoàn toàn quên mất bản thân đang khẩn trương. Vốn dĩ bộ dáng Husky đã đủ oai phong, thêm một cặp kính đen lại càng khốc huyễn.

Hoa Hồng Nhỏ bốn chân phù phiếm lảo đảo xoay người lại quay lại sô pha muốn nghiên cứu cách gỡ cái thứ kỳ quái trên mặt xuống. Lục Kiêu bây giờ mới nhìn thấy bộ dáng buồn cười của bé, nhịn không được khóe môi cũng nhếch lên, một tay nắm thành quyền chống lên miệng cũng không che được ý cười.

Mặt sói của Hoa Hồng Nhỏ tuy lớn hơn mặt Lăng Sầm nhưng kính râm là dạng tự động điều chỉnh theo kích thước khuôn mặt, đeo lên lập tức kích hoạt nên khó có thể rơi ra. Hai gọng kính áp sát bị lông xù che mất, chỉ còn hai khoảnh kính đen tròn tròn, nhìn qua thật giống một bé Husky bị đánh bầm hai mắt.

Ngay lúc này Lục Kiêu bỗng cảm nhận được niềm vui nuôi dưỡng bé con, không phải là niềm vui nhìn bé trưởng thành từng ngày mà chính là niềm vui trêu chọc để bé con bày ra bộ dáng ngốc nghếch, tự nhiên thấy con mình trở nên đáng yêu hẳn ra.

Hoa Hồng Nhỏ nhảy lên sô pha, cùng hai chân trước gạt một hồi cũng gạt được kính mắt xuống, tức giận bắt đầu gặm kính.

"Không được cắn..." Lục Kiêu vội ngăn bé lại. Hoa Hồng Nhỏ không cam lòng buông lỏng hai hàm răng nanh sữa trắng nõn của bé.

"Bảo bối, răng của con thật là dài nha." Lăng Sầm thấy bé còn nhe răng hầm hừ đe dọa, bước qua nâng đầu bé, vạch da mõm nghiêng qua nghiêng lại nhìn, còn khen ngợi đầy khoa trương: "So với cha của con còn dài khỏe hơn." Răng nanh sữa nho nhỏ thật dễ thương.

Lục Kiêu thế mà ngồi bên còn phản bác: "Răng nó là răng sữa, làm sao có thể lớn hơn răng của ta được?" Sói con 4 – 5 tháng sẽ thay hết răng sữa, nhưng đây chỉ là hình thú chứ Hoa Hồng Nhỏ không thật sự là sói, chỉ là một hình thái khác của Alpha nên răng thật sự vẫn là răng sữa.

Tuy hình sói lớn lên răng cũng sẽ dài theo nhưng để hoàn toàn thay hết răng sữa vẫn còn cần thêm mấy năm nữa, thế mà Lăng Sầm cũng có thể dối lòng khen. Có phải bình thường Lăng Sầm khen anh cũng như vậy không? Sau này Lăng Sầm mà khen mình, Lục Kiêu cảm thấy anh chỉ có thể tin cậu 99% thôi.

Hoa Hồng Nhỏ đang được ba ba khen, sướng rơn trong lòng lại bị cha cắt ngang, oán giận "Ngao Ngao" kêu loạn. Thật là tổn thương lòng tự trọng của sói con, sao có thể ở trước mặt Omega cười nhạo người ta chớ.

Lục Kiêu nhướng mày, đang định dùng tiếng sói giáo dục bé con một chút thì phòng khách có tiếng động.

"Cho tôi một ly nước với, cả ngày rồi một hớp cũng chưa uống..." Holland vừa bước vào đã quen thuộc nhờ vả người giúp việc. Hai nhà thường xuyên qua lại, một số người giúp việc lớn tuổi như bác quản gia còn nhìn họ lớn lên, hắn cũng không cần phải ngại ngùng gì, tự nhiên còn hơn ở nhà.

Trác Nghiên kéo kéo góc áo hắn, ý bảo khách sáo chút đi, dù gì cũng tới làm khách.

Holland ôm lấy bả vai Trác Nghiên, nghiêng đầu nói tiếp: "Cho Omega của tôi một ly nước bưởi nho nữa, cảm ơn."

Hắc hắc, rốt cuộc cũng đến phiên hắn có thể khoe Omega của mình, có thể tú ân tú ái. Holland đắc ý đến hớn ha hớn hở.

Hơn nữa sau khi kết hôn, Trác Nghiên đối xử với hắn thật sự tốt, quả thật là tái bản của hình ảnh Lăng Sầm chủ động đến quân bộ tham ban Lục Kiêu khi trước. Vừa ôn nhu vừa săn sóc, hầu hết đều chiều theo ý của hắn, so với khi hai người yêu nhau còn tuyệt vời hơn rất nhiều.

Trác Nghiên nghiêng đầu cười cười, suy nghĩ của Holland vẫn luôn vừa ấu trĩ vừa thiện lương vừa dễ thỏa mãn vậy đó... Chỉ tiếc, thời gian của họ không còn nhiều.

Có được năng lực đặc thù này, Trác Nghiên vẫn luôn luôn cố gắng duy trì tâm tình cầm được buông được, một khi đã thích thì không cần rối rắm, tận lực tranh thủ thời gian ở bên nhau, tận lực khiến cho đối phương hạnh phúc. Như vậy, về sau dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không hối hận. Nhưng thật sự, càng ở lâu bên cạnh Holland, Trác Nghiên càng cảm thấy bản thân buông không nổi.

Dự cảm được tương lai thì có gì tốt chứ? Hắn lại không có năng lực thay đổi bất cứ điều gì, trong lòng Trác Nghiên có chút chua xót, trên mặt vẫn duy trì nụ cười hạnh phúc.

Cửa phòng khách vang lên âm thanh mở ra.

Holland nắm tay Trác Nghiên sải bước qua, trước trang trọng làm lễ chào thân sĩ với Lăng Sầm, lại cúi người thân cận chạm vai với Lục Kiêu, sau đó kiêu ngạo tuyên bố: "Đây là bạn đời của tôi, Trác Nghiên."

"Trác Nghiên, đây là bạn tốt của anh, Lục Kiêu... Còn đây là Lăng Sầm, Omega của cậu ấy, là một diễn viên nổi tiếng."

Lục Kiêu, Lăng Sầm hai người tươi cười gật đầu chào Trác Nghiên. Lăng Sầm hơn khẩn trương nắm mép áo. Hailey có giúp cậu chuẩn bị một bộ quần áo thích hợp cho cuộc gặp gỡ hôm nay nhưng khi nãy cậu về nhà, mải chơi với Hoa Hồng Nhỏ chưa kịp thay, vẫn còn mặc bộ đồ đi đến phim trường, vạt áo hiện tại còn dính đầy lông của Hoa Hồng Nhỏ, thật là lôi thôi.

Nhưng đáp lại là một mảnh tĩnh lặng, không biết vì lý do gì, Trác Nghiên lại chỉ đứng đó, chăm chú nhìn Lục Kiêu, trong mắt không có phải ngạc nhiên, hoảng sợ, thậm chí không có cảm xúc, chỉ đơn giản là thất thần nhìn.

Lục Kiêu cũng không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ hơi nghi hoặc.

Holland không hiểu sao đột nhiên Trác Nghiên lại thất lễ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói nhỏ bên tai: "Baby, em chào hỏi một chút đi."

"Chào mọi người... Tôi là Trác Nghiên." Trác Nghiên lúc này mới hồi thần, cùng Lục Kiêu và Lăng Sầm bắt tay.

Lúc này người giúp việc cũng mang nước lên cho vợ chồng Holland, đặt lên bàn sô pha rồi lẳng lặng lui ra. Holland thật sự tự nhiên ngồi phịch lên sô pha, vỗ vỗ đùi nói:

"Lại đây nào bảo bối, con là bạn nhỏ Lục Nhạc phải không? Chú có mang quà cho con nè."

Hoa Hồng Nhỏ cảnh giác nhìn ông chú Alpha xa lạ, nhưng bé không có sợ hãi vì bé biết hai ba ba còn ở đây. Tuy bình thường bé con có chút không sợ trời không sợ đất, lại còn thích tỏ vẻ ghét bỏ cha Alpha của mình, nhưng có Lục Kiêu ở đây, bản năng tự tin của loài sói trước Alpha khác được gia tăng mãnh liệt.

Bé con từ trên tay vịn sô pha nhảy lên người Holland. Nếu đổi thành Lăng Sầm, bị bé con lao đến như vậy không khéo sẽ nứt xương, nhưng Holland thì vô tư, đưa tay đón được bé, sau đó kéo bé vào lòng xo,a nắn đầy yêu thích.

"Cậu có tin được không, từ ngày tôi về Đế Tinh, trong nhà thật sự hỗn loạn." Holland bắt đầu kể khổ với Lục Kiêu, "Mấy người họ hàng ai cũng muốn gặp Trác Nghiên, chỉ hai ngày chúng tôi phải tiếp đón mười mấy nhóm người, thật sự là quá mệt mỏi, chiều nay tôi quyết định trốn đến chỗ cậu tìm chút an nhàn."

"Đúng không, Trác Nghiên?" Cũng không quên kéo vợ mình vào.

Tuy không còn quá chăm chú lộ liễu, ánh mắt của Trác Nghiên hiện tại vẫn dừng ở trên người Lục Kiêu.

Tiểu kịch trường:

Lục Kiêu: Vì sao bạn đời của bạn tốt cứ nhìn tui hoài vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi