Edit: Lạc Yên
Nhưng tầm mắt ấy cũng không thể nói thật sự nhìn về Lục Kiêu mà như có thể xuyên qua bản thân anh, cắt ngang hư không. Một lát sau ánh mắt dần dần được thu lại, bên trong mang theo chút xin lỗi, lại cũng dường như có thêm nhàn nhạt ý vị thương hại.
Lục Kiêu tựa như hoàn toàn không phát hiện, hay nói đúng ra là anh không để tâm, vẫn như bình thường tự nhiên trò chuyện cùng Holland.
"Quà đâu? Không phải cậu nói có mang quà cho Hoa Hồng Nhỏ hả?" Lục Kiêu cười hỏi.
Holland ho nhẹ một tiếng, ý bảo Trác Nghiên giúp hắn lấy quà ra.
Trác Nghiên lần này thật sự hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn đã đưa ra quyết định, môi hơi mím lại, cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lấy đồ đưa cho Holland.
"Đây, cái này tặng cho bé con." Holland vừa cười sang sảng, vừa xoa đầu sói nhỏ của bé con. Bé sói vẫn còn khá cảnh giác với ông chú Alpha này, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào hai mắt Holland, Holland cũng nhìn bé, lại cảm khái: "Con xem, mắt con màu xanh thật đẹp... Sau này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một soái ca giống chú."
"Ngao ô!" Hoa Hồng Nhỏ được khen rất là vui, ngửa đầu tru lên một tiếng đầy tán đồng, ông chú này thật có mắt nhìn, nhận ra được bé là một chú sói soái khí ngạo kiệt.
... Sao lại có người mặt dày đến vậy? Có thể khen người khác để tự khen mình? Lục Kiêu cười lắc đầu.
Lăng Sầm ngồi bên cạnh cũng cười cười, không ngại Holland phóng túng nói nhảm. Nếu là trước đây chắc cậu sẽ cảm thấy Holland là một Alpha tự cao tự đại như những Alpha khác, là một đối tượng không đáng tin cậy nên tránh thật xa. Nhưng hiện giờ có Lục Kiêu tin tưởng cậu, cậu cũng bớt nghĩ về người khác theo chiều hướng xấu.
"Đẹp không?" Qùa của Holland cho Hoa Hồng Nhỏ là một cái áo choàng đen thêu tơ vàng. Hắn giúp bé con khoác vào, mặc xong liền đắc ý hỏi. Bộ áo quần này bé con mặc quá là vừa vặn luôn, vòng đai thắt vào cổ vừa đủ để chắc chắn lại không quá khít khiến bé con khó chịu.
Holland hài lòng vô cùng. Lúc trước hắn cân nhắc mãi, không biết bé con lớn bao nhiêu, chỉ biết thú hình bé là cự lang, đành phỏng đoán dựa theo ảnh chụp lúc nhỏ của hắn và Lục Kiêu, ước chừng kích cỡ rồi đặt làm riêng. Hiện tại xem ra bé con không hổ là con trai Alpha của Lục Kiêu, mọi phương diện chính là Lục Kiêu phiên bản nhỏ. Cứ như tái bản in ấn theo kích thước thu nhỏ, thật là kỳ diệu.
Trước đây Holland luôn cảm thấy bản thân còn chơi chưa đủ, đời người quá dài, hắn còn rất nhiều thời gian để vui chơi thỏa thích, tận đến khi gặp được Trác Nghiên hắn mới thu tâm. Nhưng dù vậy, con cái chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của hắn, chỉ là hiện tại, hắn lại muốn có một bé con. Một bé con là bản sao của hắn và Trác Nghiên.
Holland vô thức nghiêng đầu nhìn Trác Nghiên. Hắn biết Trác Nghiên có năng lực đặc thù, năng lực này thật tiện, hắn không cần phải nói gì, Trác Nghiên cũng có thể hiểu được tâm tư hắn. Giống như hiện tại, em ấy đã hơi mỉm cười, im lặng nắm lấy tay hắn, chắc chắn em ấy đã hiểu hắn muốn gì.
"Ngao ô!" Ông chú Alpha này thật là một người tốt. Trong mắt Hoa Hồng Nhỏ nhìn Holland đầy cảm động. Chú này không chỉ nhận ra sự soái khí của bé, còn có thể tặng quà giúp tăng thêm sự soái khí ấy cho bổn đại vương.
Hoa Hồng Nhỏ hưng phấn nhảy xuống khỏi sô pha, mang theo áo choàng tơ vàng chạy đến trước mặt Lăng Sầm, tự xoay một vòng, muốn Lăng Sầm xem bé.
"Cái này... có phải quá quý giá hay không? Bé con còn nhỏ." Lại còn là một bé sói hiếu động, áo choàng xinh đẹp tinh mỹ thế này, để bé mặc 2 ngày chắc không còn ra hình dạng gì nữa.
"Bé thích là được." Holland không quá để ý, hào phóng nói.
Holland ngồi trên ghế sô pha mềm một chút thì thấy mỏi người, đề xuất: "Chúng ta đi ra hoa viên đi."
"Được." Lục Kiêu đồng ý. Anh nhìn Lăng Sầm còn đang rối rắm dõi theo bé con, kéo tay cậ.u nhỏ giọng nói: "Không sao đâu em... Cha nuôi lần đầu gặp mặt cho quà là đương nhiên."
Lăng Sầm không cho là đúng. Áo choàng lụa nhung đen, tỉ mỉ thêu chỉ vàng thành hình một chú sói sinh động như thật, chắc chắn là hàng định chế riêng, thêu tay thủ công. Một tấm áo như vậy không biết mất bao nhiêu thời gian mới làm ra, có lẽ Holland đã chuẩn bị từ lâu khi hắn còn đang đóng quân ở tinh cầu xa kia.
"Là quà của hai cha nuôi đưa cho con, con có vui không?" Holland ngồi xổm xuống nói chuyện với bé sói.
Hoa Hồng Nhỏ kích động mang áo choàng chạy từng bước đĩnh đạc, tựa như bé thật sự sắp đăng cơ.
Lục Kiêu gọi người giúp việc nhờ trông bé con, bản thân dịch người sang xe lăn để Lăng Sầm đẩy anh ra vườn cùng vợ chồng Holland. Ngồi ổn thì anh yên lặng lấy một cái áo khoác mỏng khoác cho Lăng Sầm, tuy trời chiều vẫn còn nắng, nhưng hoa viên trống trải, vẫn nên khoác áo tránh gió.
Lăng Sầm ngoan ngoãn thấp người để anh khoác áo cho mình, cười hỏi: "Nhìn được không anh."
"Đẹp." Lục Kiêu thản nhiên đáp.
Lăng Sầm vô thức cười cười. Chồng cậu luôn chăm sóc cậu cẩn thận vậy đó, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, luôn để ý quan tâm từng chi tiết nhỏ. Cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi nếu cuộc sống của cậu mà không có Lục Kiêu thì cậu phải làm sao. Cậu đã bị Lục Kiêu chiều hư, mất khả năng tự chăm sóc bản thân rồi.
Bốn người chậm rãi tản bộ trong hoa viên. Lục Kiêu bật chế độ tự động của xe lăn, cùng Holland đi phía trước, vừa đi vừa trò chuyện.
Trác Nghiên cùng Lăng Sầm yên lặng đi theo phía sau, cách hai người một khoảng.
Đến bên hồ, chính sự cũng đã nói xong, Holland hít sâu một hơi, không khí tươi mát tràn ngập buồng phổi, sảng kho.ái cảm khái: "Thật không nghĩ tới, hai chúng ta thế mà giờ đều đã kết hôn, cũng đều tìm được bạn đời tốt nhất."
Hắn còn tưởng hai người sẽ còn phải cô độc ở quân bộ một thời gian rất lâu rất lâu, hoặc giống như tướng quân quân đoàn Đệ Tứ, cưới được một Omega ở quân bộ, vừa quyền lực vừa hung hãn, hoặc là có thể sẽ bị gia tộc nhét cho một Omega quyền quý nào đó, tương kính như tân sống qua một đời.
Nghĩ đến đây, Holland lại lần nữa đắc ý, Trác Nghiên của hắn, dung mạo thanh tú như người gốc Hoa, nhưng lại có một đôi mắt sâu, thâm thúy mê người. Có lẽ nếu so về tướng mạo có thể kém bạn đời của Lục Kiêu, không thể khiến Alpha nhìn thấy là thất thần, nhưng tính cách Trác Nghiên tuyệt đối không thua Lăng Sầm, đối với hắn thật tốt, lại còn thấu hiểu, chuyện gì cũng bao dung nhường nhịn hắn.
Holland nghĩ về Trác Nghiên, vô thức mà cười ngu ngơ đầy hạnh phúc.
Trước mặt hai người là mặt hồ lóng lánh nước. Theo dự kiến ban đầu thì khi bố trí lại cảnh quan sân vườn cũng sẽ sửa lại cái hồ này luôn nhưng Lục Kiêu đã bác bỏ đề xuất này. Dù gì đây cũng là nơi tình yêu bắt đầu của anh và Lăng Sầm, anh muốn giữ gìn nó.
Lục Kiêu quay sang nhìn thấy biểu tình của Holland, lãnh khốc nói:
"Lau nước miếng của cậu đi..." Đừng làm bẩn nơi thiêng liêng trong lòng anh.
"Hút..." Holland cũng không quan tâm hình tượng, thật sự làm động tác hút nước bọt, rồi cười hị hị tiếp tục tự đắc: "Tôi cảm thấy vận khí của tôi cũng không hề kém cậu, Trác Nghiên của tôi là một người hoàn mỹ. Em ấy còn nói tôi đóng quân ở đâu em ấy cũng sẽ đi cùng tôi, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi. Bất quá sao tôi có thể để em ấy vất vả như vậy, tôi sẽ xin điều chức về Đế tinh, đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ sinh một bé con." Holland dây dưa dài dòng khoe ra.
"Có lẽ khoảng 2 năm nữa thôi, Lục Nhạc sẽ được làm anh trai, bé con của tôi sẽ có thể làm anh em với Lục Nhạc." Holland hùng tâm tráng chí tuyên bố.
Lục Kiêu liếc mắt nhìn bạn tốt với một biểu tình đầy phức tạp, không biết có nên đánh vỡ mộng đẹp của Holland hay không. Hay là để cho hắn đắc ý thêm một lúc nữa đi, dù sao hắn cũng vì Liên Bang đóng quân ở tinh cầu xa xôi, ăn gió ăn cát...
Lục Kiêu bình tĩnh im lặng cho Holland thêm 5 phút, để Holland thỏa chí vẽ nên một kế hoạch vĩ đại trong tâm tưởng, sau đó bình tĩnh chốt hạ: "Lục Nhạc đã làm anh trai rồi."
"Đúng vậy, chờ tôi cũng Trác Nghiên sinh bé con, Lục Nhạc đương nhiên sẽ thành anh trai." Hiện giờ xem như hắn cũng tạm đuổi kịp bước đầu tiến độ cuộc đời của bạn tốt, thêm hai năm nữa có khi sẽ vượt hơn cả đối phương. "Đến lúc đó hai người cũng phải làm cha nuôi cho con tôi nha." Holland vẫn còn trong mộng tưởng, mất một lúc như mới hiểu ra lời Lục Kiêu, khiếp sợ hỏi lại:
"Cậu nói cái gì?"
Lục Kiêu sờ sờ chóp mũi, nói lại: "Lăng Sầm cùng tôi đã có thêm một bảo bảo, hiện tại đã hơn một tháng."
Là sự cố do thuốc tránh thai mất hiệu lực, lần sau chắc chắn anh sẽ sử dụng thuốc tránh thai dài hạn.
... Holland như bị điểm huyệt, thất thần đứng tại chỗ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, sao có thể như vậy chứ, khó khăn lắm cuối cùng hắn mới cưới về được một bạn đời siêu tuyệt vời, mang lại đây muốn khoe cho đã với Lục Kiêu, bù lại bao nhiêu cẩu lương đã ăn suốt bao năm tháng qua, vậy mà còn chưa khoe được bao nhiêu, lại bị Lục Kiêu nhét ngược cẩu lương, hỏi có quá đáng không cơ chứ?
Hiện tại hắn đang ở trong trạng thái, nghẹn cẩu lương đến nói không nên lời. Vì sao Lục Kiêu lại may mắn như vậy chứ? Không phải tỷ lệ sinh sản của Liên bang đang ở mức thấp đáng báo động sao? Chả lẽ số liệu báo cáo lâu nay đều là số liệu giả? Vì sao các số liệu đã được khoa học chứng thực ở trên người Lục Kiêu lại không khoa học đến mức này? Thật đáng ghen tị.
Hắn ghen tị đến mức muốn dùng vài chục chùm pháo hạt, hủy thi diệt tích cái người suốt ngày nhét cẩu lương cho hắn.
"Cậu có thể nghĩ là, chờ đến khi cậu sinh bé con, bé con của cậu sẽ có hai anh trai bảo hộ bé, à, cũng có thể là một anh trai một chị gái, như vậy không phải rất tốt sao? Bé có thêm người yêu thương." Lục Kiêu tìm từ an ủi bạn mình.
... Tốt cái gì mà tốt, an ủi gì mà như đang cố khoe thêm, thật là đáng giận. Holland chịu đả kích nghiêm trọng, phủi mông quay lưng bỏ đi. Dù sao chuyện chính sự quân bộ cũng đã nói xong, hắn quyết định ôm bạn đời về nhà, để bạn đời ôm ôm an ủi lòng đắc ý nho nhỏ đã bị vùi dập thê thảm của bản thân, không thể tiếp tục ở đây nữa để tránh bị nhét thêm cẩu lương.
Lục Kiêu chuyển động xe lăn đi theo sau Holland, lại bỗng thấy Holland bỏ đi một nước đi ngược trở lại.
"Anh em tốt, không phải cậu có phương thuốc cổ truyền gì chứ?" Holland hơi cúi người, lén lút nói nhỏ bên tai Lục Kiêu.
"Không có đâu." Lục Kiêu nghiêm túc phủ nhận, nghiêm túc suy nghĩ, lại nghiêm túc đưa ra lời khuyên chân thành của người đi trước: "Cậu có thể khiến cho vợ mình lúc nào cũng vui vẻ là được."
Lăng Sầm ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều tươi cười, luôn mang một bộ dáng tinh thần phi dương. Cho dù chỉ là ngồi bên cạnh nhìn anh xử lý công việc văn phòng nhàm chán, cậu cũng mang một dáng vẻ lười biếng, thả lỏng lại đầy ôn nhu. Đương nhiên là nhiều lúc cậu sẽ thả lỏng đến mức nằm trên ghế bập bệnh ngủ thiếp đi.
...Holland cảm thấy tình anh em cây khế nhiều năm thật sự có thể chấm dứt ngay hôm nay. Thật không thể yêu thương nổi nữa rồi. À, còn phải nghĩ xem nên mua quà gì cho con nuôi thứ hai nữa.
Hắn sải bước về phía Lăng Sầm và Trác Nghiên, gật đầu chào Lăng Sầm rồi ôm vai Trác Nghiên, bất mãn nói: "Đi, chúng ta về nhà."
Trác Nghiên ngạc nhiên định hỏi có chuyện gì xảy ra thì đã nghe được tiếng lòng đang phun tào không ngừng của Holland, tầm mắt liếc nhanh về phía bụng của Lăng Sầm.
Biểu tình Trác Nghiên càng trở nên phức tạp, môi mấp máy như muốn nói gì nhưng hắn đã cắn nhẹ đầu lưỡi, quyết tâm giữ im lặng.
"Hai người phải đi à? Sau này có thời gian lại đến chơi tiếp nhé." Lăng Sầm cũng không hỏi nhiều, chỉ ôn hòa nói.
Ấn tượng của cậu và Trác Nghiên khá tốt, cũng rất dễ trò chuyện.
Đối với Lăng Sầm, Holland vẫn giữ thái độ thân sĩ, không trưng ra bộ mặt như "cậu nợ tôi trăm triệu không thèm trả" như đối với Lục Kiêu. Hắn cùng Lăng Sầm trò chuyện hai câu, lại thân thiết chào tạm biệt mới ôm vợ rời đi.
Trác Nghiên quay đầu, vẫy tay tạm biệt Lăng Sầm. Lăng Sầm cũng tươi cười vẫy tay chào hai người. Sau lưng cậu là cả một vùng trời xanh đầy nắng ấm và Lục Kiêu đang ngồi trên xe lăn nhìn về phía họ.
"Có bé con thứ hai thì ghê gớm lắm sao? Chờ anh chuyển công tác về Đế Tinh, chúng ta cũng sinh hai bé con, nhưng mang thai vất vả, em vẫn cứ dùng 4 cung nhân tạo đi." Holland làu bàu p.hát tiết với vợ mình.
"Holland." Trác Nghiên đột nhiên nghiêm túc gọi, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
"Hửm? Sao vậy em?" Holland ôm cậu dò hỏi.
Hiện tại Holland cảm thấy bản thân là một người hạnh phúc. Có Trác Nghiên, hắn mới hiểu được cảm giác của Lục Kiêu khi ở bên Lăng Sầm.
Trác Nghiên bị ôm vào lòng, trầm ngâm một lúc hỏi: "Nếu em biết trước một số chuyện, nhưng... Vì em muốn bảo hộ vài thứ, ví dụ như bảo hộ anh, em lựa chọn không nói ra. Vậy... anh có trách em không?" Giọng nói y hơi nhỏ, bên trong có ý lưỡng lự.
Y có năng lực đặc thù, có thể cảm nhận trước một vài điều nhưng lại không thể thay đổi bất cứ điều gì, cũng không dám tự ý thay đổi.
Holland không rõ nguyên do, cũng không hiểu ý bạn đời, hơi lui ra sau muốn nhìn biểu tình của Trác Nghiên nhưng y cúi đầu, lông mi dài cụp xuống, hắn không thể nhìn thấy u ám trong ánh mắt cậu. Holland cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không biết là chỗ nào, chỉ có thể nghiêm túc đáp:
"Chỉ cần quyết định của em không ảnh hưởng hay tổn thương đến những người khác thì đó là quyền tự do của em."
Nếu để bảo hộ hắn mà gây tổn thương cho người khác thì hắn cũng không cần. Đây là nguyên tắc của một quân nhân Alpha, cũng là mấu chốt của bản thân hắn.
"Vâng." Trác Nghiên gật đầu đáp, không nói gì thêm.
- ----------
"Chồng ơi, anh có thấy bạn đời của Holland, Trác Nghiên có chút kỳ quái không?" Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu về nhà chính, nghi hoặc nhớ lại ánh mắt Trác Nghiên nhìn Lục Kiêu, sau đó lại nhìn mình.
Có lẽ là do sự mẫn cảm của Omega, Lăng Sầm càng nghĩ càng thấy không đúng.
"Có sao?" Lục Kiêu hỏi lại như không.
"Khi cậu ấy nhìn anh, hình như ban đầu là khiếp sợ, sau đó lại có chút thương hại chúng ta." Lăng Sầm cố gắng hình dung lại.
Lục Kiêu nhướng mày cười nói: "Có lẽ hiện tại em có hơi mẫn cảm quá mức. Hắn lần đầu tiên thấy ta, bị dọa sợ cũng là bình thường." Tuy anh có mang mặt nạ, nhưng dưới cằm nếu nhìn kỹ vẫn có một phần nhỏ vết sẹo lộ ra, có lẽ đã dọa sợ Omega tâm lý mỏng manh. Có lẽ nhìn đến vết sẹo gập ghềnh lại liên tưởng đến thứ gì đó ghê gớm chẳng hạn.
Còn theo lời Lăng Sầm nói, ánh mắt sau đó có chút thương hại thì cũng không có gì lạ, khi biết tin Lăng Sầm lấy anh, không thiếu người thương hại cậu. Nhưng nói thương hại không bằng nói là áy náy cùng xin lỗi. Mà dù cho áy náy hay xin lỗi thì với anh cũng rất bình thường, là xin lỗi cho cái nhìn thất lễ ban đầu.
Giống như cô bé Beta, người đại diện của Lăng Sầm, lần đầu thấy hắn cũng sợ tới mức hét lên một tiếng, sau đó cũng cố ý nói lời xin lỗi.
Đây đều là phản ứng bình thường của người bình thường, sợ hãi cũng không đại biểu cho chán ghét. Anh có thể lý giải tất cả những điều này.
Lục Kiêu chậm rãi nói rõ suy đoán của mình, Lăng Sầm cũng im lặng suy nghĩ, theo cách nói của Lục Kiêu thì mọi chuyện tương đối hợp lý, nhưng cậu vẫn cứ thấy khó chịu sao đó.
"Anh nói đúng, có lẽ em thật sự mẫn cảm quá mức." Bọn họ vốn không quen biết nhau, trước đây cũng chưa từng gặp mặt, lấy đâu ra nhiều cảm xúc phức tạp.
Lục Kiêu cười: "Chắc là phản ứng của thời kỳ đầu mang thai, em không cần suy nghĩ nhiều, lên lầu nghỉ ngơi đi em."
Lăng Sầm đáp lời, đẩy Lục Kiêu lên lầu, xe lăn vừa lên đến nơi đã thấy Hoa Hồng Nhỏ khoác áo choàng thêu chỉ vàng chóe khốc khốc, mặt đầy oán niệm nhìn hai người.
...Mãi nói chuyện với bạn đời quên chú ý động tĩnh xung quanh, đây là suy nghĩ đầu tiên của Lục Kiêu, theo sau đó là tán thưởng, Hoa Hồng Nhỏ còn nhỏ mà đã biết thu liễm hơi thở, che giấu bản thân cũng thật tốt quá, không hổ là con anh.
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Bé con của cậu sau này, có đến hai người bạn cùng chơi không tốt sao?