TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



"Thanh Thiển......" Giống như tự thuật nhẹ giọng lặp đi lặp lại cái tên này, hóc mắt có dấu hiệu sưng lên, Lộ Võ dùng sức hít hà chóp mũi, nhìn nàng chăm chú, vội xoay lưng nghiêng ngã trốn khỏi tràn diện khiến bất cứ ai nhìn cũng không tài nào cầm lòng nỗi.

Hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế cảm xúc vì Tào Thanh Thiển phủi sạch quần áo, nhưng vì nàng vẫn cứ chăm chút ăn từng hạt cháo, giống như điên dại căn bản không muốn phối hợp, Tào Hinh bất đắc dĩ nhíu mày, hận không thể lập tức mang Lộ Ảnh Niên tới nơi này.

Thoáng chốc một ý niệm, Tào Hinh ngây ngẩn cả người, thất thần nhìn Thanh Thiển thật lâu, đôi tay bất lực rũ xuống bên người siết chặt lại, gần như tìm ra quyết định cho riêng mình.

Từ trong phòng chạy thẳng ra ngoài, vịnh trụ lan can, Lộ Võ cố sức hút một mẫu khí, giống như muốn phát tiết, môi không ngừng run rẩy, không còn vẻ đạo mạo thư sinh nho nhã từng thấy, chỉ còn lại thất thố cùng hốt hoảng.

"Tiểu Võ....." Tào Cẩn Du nãy giờ vẫn đứng đấy nhìn cánh cửa phòng Tào Thanh Thiển, đôi mắt cũng giống như hắn lúc này sưng húp, đau lòng đi về phía trước, do dự một lát thì hô gọi.

"Chị dâu." Nói không rõ được những cảm xúc trong lòng mình đến tột cùng là vì cái gì, cứ như hàn vạn suy nghĩ đang câu xé chém giết lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều chỉ vì hành động vô thức của nữ nhân mà hắn một mực tưởng nhớ buông bỏ tất cả, Lộ Võ cắn chặt răng, nghe thấy giọng nói của Tào Cẩn Du, xoay người nhìn bà, cố thu liễm tâm tình nhưng chỉ toàn bất lực.

Lúc vừa nghe Tào Hành Kiện nói cho hắn biết người mà Tào Thanh Thiển thích là Lộ Ảnh Niên, loại cảm giác không thể chấp nhận, vừa kinh ngạc cùng phẫn nộ xâm chiếm, cho đến khi gặp nàng, tất cả đều biến mất chừa lại phần chết lặng.

Giờ thì ngơ mắt nhìn chị dâu vẫn luôn đối xử tốt với mình, trước kia cũng rất tán đồng việc hắn cùng Tào Thanh Thiển ở bên nhau.

Bà hiện tại thế nhưng cũng khiến người khác thực bi ai.

Một người là muội muội bà chăm sóc yêu thương từ nhỏ, một người là nữ nhi, chỉ sợ bất luận có là ai chịu lấy tổn thương, cũng không bằng một góc tâm trạng Tào Cẩn Du lúc này?
Cảm nhận sự biến hoá trong ánh mắt của Lộ Võ, Tào Cẩn Du cắn môi ánh mắt đượm buồn, rồi chỉ biết thở dài lắc đầu, trở về phòng.


Ngây ngẩn nhìn bóng dáng của bà, Lộ Võ nhíu mi vừa lúc Tào Hinh từ trong phòng bước ra, hơi do dự bước lên một bước: "Có thể nói cho ta biết Ảnh Niên đang ở đâu không?"
Đang khổ sở vì Tào Thanh Thiển, Tào Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi chút phòng bị nhìn hắn, tầm mắt hắn hiện tại thanh triệt không chút tạp niệm, nghĩ nghĩ cho dù mình không nói thì phụ thân cũng sẽ nói, cô lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: "Ở khách sạn XX......!Dượng tốt nhất đừng quấy rối khó xử Ảnh Niên."
"Hinh nhi! Con ăn nói kiểu gì vậy." Dương Nhã mở cửa phòng Tào Trà bước ra nghe thế thì sửng sốt, vội vàng quát mắng nữ nhi, Tào Hinh quay ngoắt nhìn mẫu thân, khoé môi giương lên......!cũng lười đáp, đi thẳng xuống lầu múc một bát cháo khác cho Tào Thanh Thiển.

Giống như Lộ Võ, Tiếu Tĩnh Vi cũng đặt vé máy bay ngay ngày hôm nay cùng Mộc Vũ đến J thị nhìn xem Lộ Ảnh Niên, vừa đến sân bay, điện thoại chợt reo vang, bắt máy thì nghe thấy giọng của phó tổng, Tiếu Tĩnh Vi khó chịu chau mày.

Sắc mặt lập tức thay đổi, nàng một bên nghe điện thoại một bên nhìn Mộc Vũ, mấy phen do dự rồi sau đó ngao ngán thở dài: "Được, lát nữa tôi sẽ đến."
Nghiêng đầu, ngây thơ đơn thuần nhìn nàng, cũng hiểu câu nói vừa rồi ý gì, Mộc Vũ chớp chớp mắt, thẳng đến khi Tiếu Tĩnh Vi tắt điện thoại, cô mới không kịp chờ mở miệng hỏi: "Tiếu tỷ tỷ, công ty có việc gấp sao?"
"Ân." Nhẹ gật đầu, Tiếu Tĩnh Vi lúc này thực sự rối rắm, không biết có nên nói chuyện này với Mộc Vũ hay không thì người trước mắt nàng đã giương lên nụ cười si ngốc: "Không sao, em tự mình đi thăm Ảnh Niên cũng được."
"Nhưng là....." Vừa thở hắt lại dậy lên buồn bực, Tiếu Tĩnh Vi cau mày, chăm chú nhìn Mộc Vũ: "Nếu không.......!hãy để chị nhanh chóng giải quyết chuyện công ty, rồi sẽ cùng em....."
"Tiếu tỷ tỷ lo công tác đi, em ở J thị chờ chị." Nhếch miệng, Mộc Vũ nói thẳng thừng, bộ dáng đáng yêu kéo kéo tay nàng: "Em chỉ thăm Ảnh niên thôi, cậu ấy hiện tại chắc đang rất khổ sở, Tiếu tỷ tỷ không cần lo lắng cho em đâu."
"Còn rất lâu mới có thể đăng ký, Tiếu tỷ tỷ mau trở lại công ty đi." Rất hiểu lòng người, đôi mắt đen loá sáng, Mộc Vũ đơn thuần cười cười: "Để em xem xem."
Tầm mắt dịu đi, nghe cô nói vậy, cái cảm giác sắp biệt ly rồi thương cảm tức khắc tốt lên rất nhiều, Tiếu Tĩnh Vi giơ tay vuốt ve gương mặt Mộc Vũ, ôn nhu tươi cười: "Được! Vậy em tới đó nhớ gọi điện thoại về cho chị."
"Ân!" Đáp ứng gật đầu, xem thời gian cũng còn sớm, Mộc Vũ vẫn có thể bồi Tiếu Tĩnh Vi rời khỏi sân bay, nhìn nàng láy xe rời đi, đứng yên một lúc lâu sau đó xoay người bước vào trong, mua thêm một vé đến địa phương khác.

Hai giờ sau, máy bay đáp nơi thành phố mà cô cùng Lộ Ảnh Niên rất mực quen thuộc, Mộc Vũ vừa bước xuống, tầm mắt nhàn nhã, lấy điện thoại gọi cho Tiếu Tĩnh Vi.

Thần sắc hoà hoãn đôi chút.

"Tới rồi?" Không biết Tiếu thị xảy ra chuyện gì, Tiếu Tĩnh Vi có lẽ rất bận, điện thoại sau một lúc mới chuyển được, nghe giọng nói thanh thoát mềm dịu, Mộc Vũ khẽ híp mi, dần ánh lên nét cổ quái, nhưng thanh âm vẫn ngốc hề hề: "Vâng! Tiếu tỷ tỷ rất bận sao?"
"Phải....." Vô thức thở dài, đột nhiên xảy ra chuyện, mọi kế hoạch đều phải huỷ bỏ, Tiếu Tĩnh Vi nhanh chóng xem cho xong phần văn kiện, nhưng không quên căn dặn: "Em có gọi cho Ảnh Niên chưa? Hỏi xem em ấy hiện đang ở đâu, nhớ chú ý an toàn?"

"Biết rồi." Mộc Vũ gợi cong vành môi: "Vậy chị làm việc đi."
"Ừhm, tối chị lại gọi cho em."
"Vâng."
Tắt điện thoại, Mộc Vũ cúi nhìn di động, lắc lắc đầu.

Tiếp tục gọi một cuộc điện thoại, nghe dược âm thanh người nọ, bỗng chốc nụ cười trên mặt cô không còn sự ngây thơ thường thấy: "Đã lâu không gặp......!Đến sân bay đón tôi."
- ----------------------------
Bầu trời ở Tào gia lúc này thực khiến mọi người cảm thấy áp lực bất an, Tào Trà vẫn chưa giảm nhiệt, còn Lăng Sương Hoa chỉ biết thở dài không thôi, Tào Hành Kiện mặt cứ luôn nhăn nhó, Dương Nhã thì lo lắng hồi hợp.

Tào Diệu trưởng tôn của Tào gia sau khi biết chuyện, cũng kinh ngạc không kém, nhưng rồi lựa chọn tránh đi như không biết gì, cùng bạn bè hội tụ.

Tào Cẩn Du tuy là không cò khóc sướt mướt như ngày đó, nhưng gương mặt vẫn tiều tuỵ không sức sống.

Tào Thanh Thiển thì khỏi phải nói.

Chỉ có mình Lộ Võ là thực sự thanh tĩnh, trở lại phòng Tào Thanh Thiển, tận mắt nhìn thấy nữ nhân trong lòng mình như vậy.

Liền rời khỏi Tào gia đến khách sạn XX....!tìm Lộ Ảnh Niên.

Lộ Ảnh Niên sau khi trở về từ quán cà phê thì cũng về lại khách sạn, đến giờ ăn trưa, nhân viên khách sạn mang thức ăn lên nhưng một chút cảm giác muốn ăn cô cũng không, nhưng rồi lý trí mách bảo rằng cứ tiếp tục như vậy cũng không tác dụng gì, ít nhất phải giữ gìn thân thể mới có thể cứu Tào Thanh Thiển ra ngoài, cho nên có không muốn thế nào thì vẫn bắt ép mình ăn hơn phân nữa phần cơm.


Lúc nhìn thấy Lộ Võ, Lộ Ảnh Niên không kinh ngạc cho lắm, buổi sáng sau khi nhận được tin tức từ Tào Hinh.

Cô liền đoán được sớm muộn gì Nhị thúc cũng đến tìm mình, nhàn nhạt chào hắn một tiếng: "Nhị thúc."
Đứng trước sảnh chính khách sạn, Lộ Võ đối mặt với Lộ Ảnh Niên, muốn nhìn ra ý tức trong ánh mắt cô, nhưng chất nữ của hắn không phải là người dễ dàng đoán được tâm ý, có thể nhìn ra được cô hiện tại không quá yếu nhược cũng không quá mức tốt đẹp.

Không hề muốn thừa nhận cháu gái mình lại yêu nữ nhân trong lòng mình, Lộ Võ môi hé mở, rồi một câu cũng không nói ra được.

"Nhị thúc tới đây, thực sự muốn cùng Thanh Thiển kết hôn?" Hắn không nói không có nghĩa Lộ Ảnh Niên cũng thích im lặng, cô dùng ánh mắt lạnh băng nhất có thể nhìn Nhị thúc cô, kềm nén kích động hỏi ra những lời này.

"Con......!Cùng Thanh Thiển....." Không trả lời cô, Lộ Võ trân mắt nhìn: "Hai người....!yêu nhau?"
Mày nhăn lại, bất giác ho khan vài tiếng, Lộ Ảnh Niên ý thức giơ tay vỗ ngực, thu liễm tâm tình, duy trì vẻ mặt bình thản, không hề trốn tránh: "Phải."
"Thanh Thiển là Tiểu Di của con.....!các người đều là nữ nhân...." Ái thượng Tào Thanh Thiển lâu như vậy, thật vất vả lắm mới thuyết phục bản thân hãy từ bỏ, giờ tự dưng biết mình thua trong tay chất nữ, Lộ Võ có thế nào cũng không cam lòng.

"Vậy thì sao?" Vô cảm xúc, nhưng trong lòng đã bắt đầu hồi hợp, Lộ Ảnh Niên siết chặt nắm tay: "Con chỉ có thể nói chúng con yêu nhau."
"Con......" Bị câu nói này làm cho á khẩu, Lộ Võ lập tức biến sắc, chung quy chỉ cuối đầu: "Đúng vậy."
Nhưng giây tiếp theo, lại ngẩng đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, cực kỳ nghiêm túc: "Ta sẽ kết hôn cùng Thanh Thiển."
Thân mình cứng nhắc, ánh mắt như thanh kiếm đúc từ băng, tay nắm lại càng chặt, híp mắt không nói gì.

"Muốn mang nàng rời khỏi nơi đó." Không nhìn đến sự nguy hiểm đang bủa vây quanh lấy thân cô, Lộ Võ mở lời: "Chờ đến khi làm lễ, ta sẽ mang nàng tới, lúc đó.....!các người có thể gặp nhau."
Nhăn mi bất định, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, Lộ Ảnh Niên trầm mặc dần tìm thấy ánh sáng.

"Ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà chạy đi hôi của." Hít sâu một hơi, đứng thẳng người dậy, Lộ Võ thập phần kiên định: "Nhưng ta sẽ không từ bỏ."
Lộ Ảnh Niên từ lúc bắt đầu vẫn bộ dáng lãnh tĩnh rốt cuộc mở miệng tươi cười.


"Thanh Thiển là của con, vô luận thực tế hay chỉ trên danh nghĩa, đều chỉ có thể là của con." Sau đó thì ngữ khí càng bá đạo hơn: "Cho dù Thúc sẽ nhân lúc này chiếm lợi ích, con cũng sẽ không để nàng có cơ hội mang lên người chức danh........!Nhị thúc thái thái* đâu, nàng chỉ có thể là của con."
*Nhị thúc thái thái: Nói trắng ra là vợ của Bác.

(Anh em của ba)
"Chỉ như vậy: Là - của - con.

Vô luận thực tế hay trên danh nghĩa." Một lần một lần lặp lại những lời này, Lộ Ảnh Niên ngó nhìn hắn ngây người, xoay người rời khỏi sảnh chính.

Nhưng mới đi được vài bước liền bị ai đó ngăn lại, đang suy nghĩ xem nên dùng cách gì mang Thanh Thiển ra khỏi Tào gia, Lộ Ảnh Niên ngẩng đầu, nhìn người trước mặt mình, biểu tình rối rắm không khoẻ mấy ngày nay rốt cuộc biến chuyển.

"Đội trưởng, đội phó." Đôi nam nữ mỉm cười đứng trước mắt mình, Lộ Ảnh Niên thập phần kinh hỉ: "Các người như thế nào lại ở chỗ này?"
"Đương nhiên là......" Nhún vai, nam nhân nháy mắt với cô: "Có người gọi chúng tôi tới."
"Tiểu Vũ?" Nhìn thấy gia hoả đứng phía sau hắn, Lộ Ảnh Niên trừng lớn mắt, thất thanh gọi ra rồi nhanh chóng nhìn khắp bốn phía: "Tỉnh Vi tỷ đâu? Sao lại để cậu một mình đến đây?"
Khoé miệng ngoéo lên, Mộc Vũ nhàn nhàn với ánh mắt đen thâm thuý tràn đầy ý cười, im lặng.

Giật mình, người ngày rõ ràng mang theo cổ khí khái mà cô từng rất quen thuộc, Lộ Ảnh Niên bắt được một điểm sáng, chưa kịp lên tiến đã chạy tới ôm lấy người nọ, nước mắt từng giọt nhiễm ướt quần áo, thanh âm nghẹn ngào: "Cậu....!cậu rốt cuộc......."
"Ân, tôi đã trở về." Tay khẽ vuốt ve tấm lưng Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ mi mắt linh động, nhẹ giọng trần thuật.

—————————————————
Mỗ Vu: Giờ là tới Tiểu Vũ xoay Mỗ rồi đây.

Oh! Thật bất ngờ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi