TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Với việc Mộc Vũ nhiều năm nhận thức Lộ Ảnh Niên.

Đương nhiên đoán được người này sẽ lựa chọn việc cướp người như là lẽ đương nhiên, cho nên trước khi đến đây, Mộc Vũ đã đến Biệt khu Bộ đội đặc chủng mang theo hai người bạn tốt kiêm chiến hữu - Đội trưởng cùng đội phó tới đây.

"Mặc dù sau khi nghe Tiểu Vũ nói chuyện về cô, chúng tôi khá kinh động." Nhóm người cùng trở lại phòng khách sạn của Lộ Ảnh Niên, trên mặt luôn treo theo ý cười nhìn nhìn Mộc Vũ thì biết cô hiện tại đang nghĩ cái gì, vì thế giơ tay gõ nhẹ đầu Lộ Ảnh Niên: "Nhưng nếu là người mà cô thích, mặc kệ là ai, chúng tôi đều sẽ giúp một tay."
Gương mặt vốn tái xanh thiếu sức sống bỗng loe qua sắc hồng nhạt, Lộ Ảnh Niên ngẩn người nhìn Đội trưởng sau khi nói thì cùng Phó đội âm thầm cười trộm, hít hít chóp mũi, cảm xúc từ đâu ùa về ngổn ngang trong lòng mình, Lộ Ảnh Niên dùng sức gật đầu.

Mọi người đều biết Lộ Ảnh Niên thuộc tuýp người nội liễm, như thế nào lại có thể dễ dàng cảm động như vậy đâu.

Cho nên không châm thêm gì, chỉ mỉm cười với cô cho đến khi bản thân cô thực sự bình thản.

"Vừa rồi không phải Nhị thúc sao? Hắn nói gì với cậu vậy?" Ngồi trên sô pha, ngó mắt Lộ Ảnh Niên nhăn mi ho khan một tiếng, Mộc Vũ nhấp môi mỏng, ánh nhìn dị thường sắc sảo: "Còn có, thương thế trên người cậu thế nào rồi?"
Giương khoé miệng nở nụ cười chua xót, Lộ Ảnh Niên lắc đầu, đơn giản thuật lại những việc phát sinh mấy ngày gần đây nói qua một lần.

"Cô ấy chỉ có thể là của cô, vô luận trên danh nghĩa hay thực tế." Nghe xong sự tình, cuối cùng lặp lại một lần câu nói mà cô từng nói trước mặt Lộ Võ, đôi mắt của phó đội sáng lên vẻ tán đồng: "Đúng là đứa nhỏ bá đạo, nhưng cũng hay đấy."
"A......" Những người bạn tốt nhất xuất hiện bên cạnh mình, áp lực dồn nén mấy ngày nay thả lỏng không ít, khá ngượng ngùng giơ tay gãi gãi đầu, ánh mắt đột nhiên trầm xuống: "Nhưng em nghe biểu tỷ nói, mùng tám tới Ông ngoại sẽ buộc Thanh Thiển cùng Nhị thúc đi đăng ký kết hôn."
Nam nhân từ đầu đến giờ không nói gì vô thức vo cằm, khoé môi khẽ nhếch: "Giải cứu con tin, chỉ cần bốn người chúng ta thì đủ rồi."
Đôi đồng tử sáng lên, Lộ Ảnh Niên chờ mong mà nhìn hắn: "Đội trưởng!"

"Xem ra biểu tỷ cô hẳn là đang phân vân nên đứng về phía cô hai về phía Tào gia." Nhìn đường mắt sáng rực kia, Đội trưởng hướng cô nhướng lên mày kiếm: "Cố kéo nàng về phía chúng ta, về việc bố trí camera cùng vệ sĩ chúng ta phải nắm rõ, có biết không?"
Thần tình trở nên nghiêm túc, Lộ Ảnh Niên trầm tư, hiểu ý liền gật đầu.

"Trễ nhất là mùng sáu, chúng ta phải nắm được tất thảy thông tin." Giống như trở lại thời điểm cùng nhau cộng tác, vị đội trưởng cực kỳ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Lộ Ảnh Niên, ngữ điệu trầm thấp: "Rõ sao?"
"Đã rõ?"
"Được! Trước tiên, Tôi cùng Doanh Doanh ra ngoài thám thính tình hình, xem có thể thu thập thêm tin tức hữu dụng nào không." Kế hoạch tạm thời coi như được vạch ra, nam nhân ngồi trên sô pha đứng dậy, lười nhác duỗi duỗi cái eo: "Hai người các cô....."
Dừng lại động tác, chỉ chỉ Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ, hắn nheo mắt lại: "Đến bệnh viện kiểm tra thì hơn."
"Ngạch?" Ngẩn ra, sau đó liền lập tức phản ứng, Lộ Ảnh Niên vừa định mở miệng nói gì, vị đội trưởng kia đã không cho cô cơ hội, mang theo nữ nhân bên cạnh hắn, quét mắt liếc các nàng lần cuối: "Đây là mệnh lệnh."
Lời vừa tính thốt ra liền nuốt trở vào, Lộ Ảnh Niên nhìn thần tình nhàn nhạt cùng ánh mắt quan tâm của phó đội, khẽ gật đầu: "Vâng!"
Bốn người cùng nhau rời khách sạn, chia thành hai hướng, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ đang ngồi xe đến bệnh viện, di động trong túi Mộc Vũ chợt vang lên.

Lấy điện thoại ra, nhìn màn hình, lại đưa mắt ngó sang Lộ Ảnh Niên đang phát ngốc, Mộc Vũ vô thức thở dài, bật điện thoại.

"Tiểu Vũ, em đang ở cùng Ảnh Niên." Lúc này đã là chạng vạng, từ lúc sáng trở về công ty thì không hề rời khỏi đó, cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa, rốt cuộc cũng có được chút thời gian rãnh rỗi, Tiếu Tĩnh Vi lập tức gọi điện thoại cho Mộc Vũ, trâm tình vì mình không thể bồi Mộc Vũ mà áy náy.

"Dạ đúng." Sắc mặt vẫn thanh lãnh, nhưng giọng nói đúng là mang theo chút non nớt đơn thuần, Mộc Vũ thần sắc lúc này so với ngữ khí nói chuyện hoàn toàn không thể nào hoà nhập: "Em vừa định cùng Ảnh Niên ăn cơm, Tiếu tỷ tỷ thế nào, có ăn chưa đó?"
Lộ Ảnh Niên vẫn luôn vì Tào Thanh Thiển mà ngẩn người tức khắc trấn định tinh thần, kinh ngạc liếc nhìn Mộc Vũ, nhưng cô lại tiếp tục dáng vẻ đáng ngờ: "Vẫn còn bận lắm sao? Vậy chị phải nhớ gọi thư ký mua thức ăn lên nha, buổi tối không được ngủ ở văn phòng."
Nghe dược giọng nói đáng yêu cùng quan tâm dành cho mình, Tiếu Tĩnh Vi ngồi trong văn phòng mà khẽ cười ra tiếng.


Ánh mắt nhu đến mức tích nước: "Em cũng vậy, ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối ngủ sớm một chút, mấy ngày nữa chị có thể đến đó cùng em."
"Được, em chờ Tiếu tỷ tỷ."
"Ừhm, em mau ăn cơm đi." Ý cười càng đậm, tính toán muốn nói thêm gì đó, cửa lại bị gõ, Tiếu Tĩnh Vi nhíu mày, thực là bất đắc dĩ, không muốn cũng phải tắt điện thoại: "Chị tắt máy trước, có thời gian sẽ gọi điện cho em."
"Dạ, Tiếu tỷ tỷ nhất định phải nhớ ăn cơm rồi ngủ đó nga."
"Hảo."
Sau khi ngắt điện thoại, thở hắt một hơi, Mộc Vũ bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó ngưng mắt nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lộ Ảnh Niên, nhướng mày: "Muốn nói gì?"
"Ngạch....." Gãi cằm, vừa lúc xe dừng trước cổng bệnh viện, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ sóng vai bước vào trong, vừa đi vài bước, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: "Cậu.......!Vì sao lại muốn gạt Tĩnh Vi tỷ, còn có......!Cậu lúc nào thì khôi phục trí nhớ?"
Miệng co giật, không nói gì, Mộc Vũ lặng lẽ nhìn Lộ Ảnh Niên, trực tiếp kéo tay cô đăng ký khám: "Lát nói sau."
Cô hiện tại không muốn nói, Lộ Ảnh Niên cũng không miễn cưỡng, Mộc Vũ làm vậy nhất định là có lý của cô, gật gật đầu, tiếp tục theo sau cô gặp bác sĩ kiểm tra.

Sau khi Bác sĩ kiểm tra một hồi, xác định thương thế không nghiêm trọng lắm, Mộc Vũ tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt sắc lạnh thoáng thả lỏng.

Rời khỏi bệnh viện, nhìn chính cô gái đang ở cùng mình, chợt dừng lại bước chân.

"Làm sao?" Đi thêm vài bước mới dừng lại, Lộ Ảnh Niên xoay người, vẻ mặt nghi hoặc.


Mộc Vũ hiện đang quan sát cô chăm chú, Lộ Ảnh Niên bất giác cúi đầu xem xét bản thân: "Trên người tôi có gì sao?"
Bước lên hai bước, vô cảm xúc mà chụp lên đầu Lộ Ảnh Niên: "Tôi không ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ không chịu chăm sóc bản thân?"
"Ngạch." Đầu bị gõ đau, ngược lại xúc cảm thực quen thuộc khiến tâm người ấm áp, Lộ Ảnh Niên gãi gãi cái ót, chợt nhớ tới Tào Thanh Thiển vẫn còn bị nhốt ở Tào gia, thần tình lại lâm vào ảm đạm: "Cậu biết......!Nàng đối với tôi rất quan trọng."
"Dì cũng không muốn cậu bỏ bê thương tích trên người, không phải sao?" Mày ninh nhọn, Mộc Vũ lần nữa bước thêm vài bước: "Hơn nữa, nếu thực sự có vấn đề, chờ đến khi cứu được Dì ra, đổi lại cậu lại xảy ra chuyện? Không cần nói với tôi cậu đang muốn học theo mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình thích tự ngược."
Xấu hổ cười cười, Lộ Ảnh Niên ngẩng đầu, đuổi kịp bước chân Mộc Vũ, nhìn vẻ mặt cô hơi chút tức giận, lòng chợt ấm ấp hẳn lên: "Tiểu Vũ, cảm ơn cậu."
Mộc Vũ hừ lạnh: "Nhanh nghĩ cách lấy được sơ đồ bố trí ngõ ngách ở Tào gia cùng hệ thống camera đi."
"Ân, ngày mai liền tìm Biểu tỷ."
"Tôi không gặp cô ta."
"Vì cái gì, Biểu tỷ còn hỏi tôi tại sao cậu không tới đấy."
"Giả ngu rất mệt."
"........."
Hai người một đường tôi hỏi cậu đáp đến khách sạn, Mộc Vũ không hề nói qua vì sao cô lấy lại được ký ức, và lý do gì khiến cô muốn tiếp tục giả vờ mất trí, Lộ Ảnh Niên cũng hiểu nên không truy vấn đến cùng.

Bởi vì câu nói đó của Lộ Ảnh Niên, Tào Hinh đêm đến lúc mang cháo đến cho Tào Thanh Thiển, vào phòng uy nàng ăn.

Tào Thanh Thiển bây giờ hồ như không còn biết gì nữa ngoài việc thành thật mà nhận lấy từng muỗng cháo đưa đến bên môi mình.

Nhưng là, lúc Tào Hinh gần uy hết phân nữa bát cháo, Tào Thanh Thiển đột nhiên bước xuống giường, lảo đảo vô định, Tào Hinh ngẩn ra, vội vàng theo sau nàng.

Tào Thanh Thiển chạy xộc vào phòng tắm, sau đó là một trận nôn tháo....!
Đứng trước cửa, nhìn Tào Thanh Thiển tay đỡ lấy vành bồn không ngừng nôn thốc những thứ vừa ăn được, chóp mũi lại dậy lên chua xót.


Dường như đã nôn rỗng, Tào Thanh Thiển thở hổn hển bước đến bồn tắm, ngẩng đầu nhìn chính bản thân nàng trong gương, muốn dùng nước súc miệng chợt trơ người ra đó.

Cứ như vậy mà xuất thần nhìn thân ảnh không còn là mình nữa.

"Tiểu Cô." Nhẹ giọng gọi nàng, thấy nàng không hề phản ứng, Tào Hinh lắc lắc đầu, lấy chiếc khăn lông nhún nước rồi vắt khô, cẩn thân lau mặt cho nàng, Tào Thanh Thiển bất giác thoái lui vài bước, thân mình trừu động run rẩy.

"Tiểu Cô, Ảnh Niên rất nhanh sẽ đến mang người đi." Hạ quyết tâm, Tào Hinh giữ chặt lấy nàng, tiếp tục lau mặt cho nàng, nhìn nàng ngơ ngác sau khi nghe được những gì mình vừa nói, cô khẽ cắn môi: "Tin con, cũng tin tưởng Ảnh Niên."
Mấp máy môi, rất muốn nở một nụ cười để cô an tâm, nhưng thế nào cũng không gợi lên được, Tào Thanh Thiển cúi đầu vặn mở vòi nước, súc sạch miệng, rồi lại nhanh chóng bước ra ngoài ngồi lên trên giường, lâm vào an tĩnh mà không ai có thể quấy rầy nàng.

Tào Hinh đứng ở mép giường, tầm mắt đảo qua chiếc tủ ở đầu giường, bát cháo vẫn còn phân nữa, bất đắc dĩ thở dài, mang theo nó rời khỏi phòng.

"Thanh Thiển em ấy.....!Có chịu ăn không?" Vừa ra cửa, Tào Cẩn Du đã trực chờ nơi đó, nhìn thấy Tào Hinh, bà chần chừ một lúc mới lên tiếng hỏi.

"Ân." Biết Người cô này cũng không thể nào chịu được em gái mính như vậy, lại rất quan tâm Tào Thanh Thiển, Tào Hinh nhẹ gật rồi lắc đầu: "Nhưng đều nôn ra."
Thần tình lập tức hoảng hốt, Tào Cẩn Du đưa mắt nhìn đám vệ sĩ đứng bên ngoài cánh cửa phòng, lần nữa nhìn Tào Hinh, cố nặng ra nụ cười khó coi mà bà chưa từng có: "Hinh Nhi! Hai ngày nay vất vả con rồi."
"Không có gì." Tào Hinh khẽ đáp: "Cô Cô cũng phải chăm sóc tốt bản thân mình."
"Ân."
Ngưng mắt nhìn Tào Cẩn Du thất thần trở về phòng, Tào Hinh xoay người, cùng một vệt sĩ canh gác trước cửa phòng Tào Thanh Thiển nhìn nhau vài giây thì bước xuống lầu đem bát cháo trả lại phòng bếp, sau đó liền trở về phòng, gọi điện thoại cho Lộ Ảnh Niên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi