TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Đinh Hạo trải qua kỳ nghỉ xong, mang một tâm tình hoàn toàn khác biệt trở lại thành phố A, thật đúng là người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái, gặp ai cũng tươi cười, ngay cả thầy Từ gọi cậu đến hỗ trợ phòng thí nghiệm cũng hớn hở đáp ứng. Thầy Từ… thảo luận với mấy người học trò của mình, đoán Đinh Hạo đang nói chuyện yêu đương. Vẻ mặt thầy vô cùng đắc ý, mấy người học sinh cũng hùa theo cười nói khẳng định, hận không thể viết tất cả trên mặt!

Mấy… nghiên cứu sinh kia bình thường đều coi Đinh Hạo như đàn em của mình. Đinh Hạo ngoại trừ lúc thi tiếng Anh cuối kỳ, thường phải làm luận và học hành chăm chỉ, chương trình học còn lại không khác bọn họ lắm, bọn họ một tuần mới có hai ngày lên lớp, Đinh Hạo hận không thể cả hai ngày đều bám theo!

Không phải Đinh Hạo thích học tập, chủ yếu là thầy Từ thích gọi cậu đến giúp đỡ, thứ nhất là cậu làm việc lưu loát, thứ hai là không khí náo nhiệt. Sau đó mấy học trò cưng của thầy Từ cũng được thầy giới thiệu cho, bọn họ cũng thích Đinh Hạo đến phòng thí nghiệm, Đinh Hạo rất hòa đồng, ở cùng cậu một chỗ chưa bao giờ cảm thấy buồn chán. Hiện giờ Đinh Hạo cười như gặp vận đào hoa, mấy đàn anh liền trêu chọc cậu: “Đinh Hạo, quen bạn gái rồi à? Có xinh không?”

Đinh Hạo còn khiêm tốn: “Cũng được, cũng được!”

Mấy người kia không buông tha nhanh chân bám theo Đinh Hạo đòi gặp mặt xem cô gái ấy như thế nào. Đinh Hạo không dám đáp ứng, che che lấp lấp giấu diếm. Vài vị kia bình thường ít khi đùa giỡn, lần này là quen thuộc Đinh Hạo mới trêu chọc cậu, thấy Đinh Hạo đỏ mặt cũng không kiên trì nữa.

Trong đó có một vị đàn anh đã kết hôn rồi mới học nghiên cứu sinh, vỗ bả vai cậu truyền thụ vài câu bí quyết, đơn giản là dỗ dành, bám theo, cưng chiều linh tinh, cuối cùng vị sư huynh này mang vẻ mặt nghiêm túc nói với Đinh Hạo: “Đinh Hạo, chủ tịch Mao đã nói ‘không lấy kết hôn làm mục đích thì tình yêu đều là đùa giỡn lưu manh’, cậu phải nhớ kỹ, nhé!”

Đinh Hạo thiếu chút nữa sặc nước miếng, nhìn vị đàn anh kia thật sự nghiêm trang dặn dò, vội liên tục gật đầu đáp ứng: “Biết biết! Tôi chưa bao giờ làm chuyện lưu manh!”

Bạch Bân bên kia đã xử lý xong chuyện trường học, bắt đầu chính thức bước vào xã hội, comple cà vạt mặc vào, rất có phong vị đàn ông.

Buổi sáng Đinh Hạo không có lớp, lê từng bước chậm chạp dậy đi đánh răng, thoáng liếc qua phía gương liền thấy Bạch Bân phía sau đang đứng thắt cà vạt, comple màu ghi xám phối với cà vạt hoa văn nhỏ tối màu, cổ tay linh hoạt chuyển động, chậm rãi thắt trên cổ áo, ngoại trừ tao nhã, còn có một chút… cảm giác khiến người ta muốn cởi bỏ.

Đôi tay đang cầm cà vạt kia tạm dừng hai giây, xoa đầu Đinh Hạo: “Sao không đánh răng?”

Đinh Hạo thiếu chút nữa cắn đứt bàn chải đánh răng trong miệng, ‘khụ’ một tiếng rồi mới cúi đầu tiếp tục, chỉ là động tác lần này nhanh hơn rất nhiều, trên mặt phiếm hồng, mơ hồ không rõ lẩm bẩm: “Ai… Ai không đánh răng… Em soi gương trước không được à!”

Bạch Bân tựa vào lưng cậu, ôm chặt: “Thích anh mặc bộ này sao?”

Mặt Đinh Hạo càng đỏ hơn, vội vàng súc miệng, thử đổi đề tài: “Ít đắc ý đi, em chỉ nhìn quần áo thôi, nếu em mặc vào còn đẹp hơn cả anh!”

Bạch Bân ôm chặt thắt lưng cậu, kề sát hôn lên lỗ tai, cắn mút: “Vậy đi đặt thêm một bộ giống hệt nhé, chúng ta cùng nhau mặc.”

Vành tai Đinh Hạo rất mẫn cảm, bị anh ngậm vào thì thầm nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào, thân mình thoáng run rẩy. Cậu nghe thấy Bạch Bân nói gì đó, nhưng vừa rồi thấy anh ăn mặc như vậy cậu bắt đầu có chút hưng phấn, hiện giờ bị ôm lấy có thể cảm giác được comple xẹt qua làn da mẫn cảm, đầu óc nhất thời loạn thành một đống.

“Không cần sao… Chờ anh đi làm về rồi nói sau…”

Trong khi nói, tay Bạch Bân cũng không thành thật lần mò xung quanh. Đinh Hạo vừa mới dậy, chỉ mặc một chiếc áo thun, Bạch Bân rất dễ dàng thưởng thức vật nhỏ nổi lên qua làn vải mỏng manh, vuốt ve đến khi cứng rắn mới đổi sang bên kia. Vốn sáng sớm Đinh Hạo đã dễ xúc động, Bạch Bân vừa trêu chọc, nhất thời càng có cảm giác.

Bạch Bân còn ghé vào phía sau hôn lên cổ cậu, há miệng gặm cắm sau cổ, trên vai, tay cũng dần dần vuốt ve về phía bụng. Đinh Hạo đè tay anh lại, khó khăn quay đầu hỏi: “Anh không đi làm à? Liệu đến kịp không?”

Bạch Bân bị cậu nắm lấy cổ tay nhấc lên, cũng liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, loại trừ thời gian đi đường, đại khái chỉ còn có nửa tiếng… thật sự không đủ. Thở dài, lật lại cầm tay Đinh Hạo đưa lên liếm láp ngón tay: “Hôm nay ủy khuất một chút, tự em làm được không?”

Cảm giác ướt sũng truyền đến từ đầu ngón tay khiến mặt Đinh Hạo đỏ bừng, so với Bạch Bân tự mình giúp cậu càng khiến người mơ màng. Mãi đến khi toàn bộ ngón tay đã ướt nhẹp Bạch Bân mới buông tha cậu, chỉ đạo nhét vào trong quần lót, cách bên ngoài nắm tay cậu động vài cái: “Ừ, chính là như vậy.”

Lỗ tai Đinh Hạo đỏ rực, muốn rút tay ra lại bị Bạch Bân mạnh mẽ nhét vào. Người một thân comple chỉnh tề nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu: “Anh đi làm, ngoan, tự mình làm đi, giữa trưa anh tới đón em ăn cơm.”

Thân thể Đinh Hạo cứng ngắc ngồi đó không nhúc nhích, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến thanh âm đóng lại mới thanh tỉnh hơn một chút. Nhưng càng đáng buồn hơn chính là, cậu phát hiện mình thật sự có cảm giác, phía dưới trong tay, hay là nói trong bàn tay bị liếm ướt áp dính dấp, bắt đầu thức tỉnh.

Đinh Hạo thầm chửi một tiếng, một bên nắm lấy vật phía dưới của chính mình, một bên nhớ lại những động tác qua lại Bạch Bân thường dùng để an ủi mình. Trên tay cậu mang theo nước bọt của Bạch Bân trơn ướt, không đến một hồi liền phát ra thanh âm rõ nét, có cảm giác tự mình đang làm trước mặt Bạch Bân, thật khiến người ta thẹn thùng…

Tuy lời nói như vậy, nhưng không dừng lại được nữa.

Hình như cậu có chút hiểu được tâm tình của Bạch Bân năm đó, loại tâm tình bức thiết thích một người và muốn được ở bên người nọ.

Bốn năm đại học, nháy mắt đã trôi qua.

Đinh Hạo dưới sự che chở của thầy Từ và Bạch Bân cuối cùng đã tốt nghiệp, bảo vệ luận án coi như trải qua thuận lợi, bài thi chuyên ngành của Đinh Hạo không tệ, nhưng chỉ có tiếng Anh cấp bốn kia… rõ ràng là chật vật khổ sở nhất.

Trong lúc ấy chiến dịch lạnh lùng tàn nhẫn của Bạch Bân lại phát huy tác dụng, từng ngày từng giờ kề sát kèm cặp không hề khách khí, Đinh Hạo một bên đổ mồ hôi sôi nước mắt một bên thầm rưng rưng cảm khái. Cậu được thầy Từ hộ tống nên đã thật lâu không phải học tiếng Anh tử tế, tất cả những gì lúc trước đã sớm chữ thầy trả thầy. Bạch Bân bắt cậu ôn lại một lượt, chuyện này không muốn nhắc lại… rất muốn rơi nước mắt.

Thầy Từ vừa nghe tin Đinh Hạo đã tốt nghiệp liền kéo tay khuyên cậu thi nghiên cứu sinh: “Đinh Hạo à, hiện tại xin việc rất khó khăn, không bằng đọc sách thêm vài năm nữa? Chính sách hiện giờ rất tốt, chẳng những được miễn học phí, mỗi tháng còn có trợ cấp… À, đúng rồi, trò không cần đi tìm giáo viên khác, trực tiếp chọn thầy là được, tất cả nhóm thầy nhiệt liệt hoan nghênh!”

Đinh Hạo bị tiếng Anh dọa sợ, chết sống không muốn học tiếp nữa: “Thầy, thầy cũng biết tiếng Anh của con thật sự là… Thầy vẫn nên thả con ra ngoài đền đáp Tổ quốc đi, nhé!”

Thầy Từ lưu luyến không buông: “Thật đáng tiếc.”

Đinh Hạo vô cùng cảm động, cậu nghĩ thầy Từ đang nói cậu học rất giỏi, không tham gia đào tạo chuyên sâu thật đáng tiếc. Câu tiếp theo của ông thầy liền đánh vỡ ảo tưởng của cậu: “Đáng tiếc, mấy… đứa nhỏ ngốc kia không làm việc nhanh nhẹn được như trò, xe đẩy cũng mượn không nổi…”

Khóe miệng Đinh Hạo co giật, thầy nói quá thẳng thắn rồi, cũng không biết tránh sau lưng rồi hãy nói, nói trước mặt như vậy thật dễ tổn thương tình cảm. Nhưng lại nhìn thầy Từ luyến tiếc trông cậu lại cảm thấy thầy thật đáng yêu, thật ra là lưu luyến cậu nhưng lại cứ lôi chuyện xe đẩy vào… Đinh Hạo nở nụ cười, cậu quyết định trở về liền mua một chiếc xe đẩy nhỏ giống hệt cái cũ cho thầy, coi như cám ơn thầy vài năm chiếu cố.

Mấy vị đàn anh nghiên cứu sinh cũng tới, vỗ vai cậu cổ vũ một chút, nghe Đinh Hạo nói muốn bắt đầu gia nhập thương trường cũng xoa tay nhắc nhở vài điểm quan trọng: “Lúc nào muốn tụi anh hỗ trợ cứ nói, Đinh Hạo cậu ngàn vạn lần đừng khách khí nhé!”

Đinh Hạo đáp ứng, lại đi chụp ảnh với thầy Từ và mấy vị đàn anh. Người chụp ảnh cho bọn cậu không phải chuyên nghiệp lắm, nhưng còn đắt giá hơn cả chuyên nghiệp, một thân thể thao cầm máy ảnh còn có thể tạo ra cảm giác như mặc comple cầm cặp tài liệu, ngoại trừ Bạch Bân thì không còn ai khác có thể sánh bằng.

Bạch Bân cầm máy ảnh chụp cho bọn cậu, đồng ý rửa xong sẽ gửi cho từng người.

Người bên cạnh cũng nhận ra bạn học Đinh Hạo, bất cứ giá nào lôi kéo Đinh Hạo sống chết muốn chụp ảnh cùng. Bạn bè đại học năm châu bốn biển không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, bất chấp rụt rè, không ít nữ sinh đều kéo tay Đinh Hạo chụp ảnh, còn vây quanh ríu rít. Đinh Hạo gượng cười, nhìn Bạch Bân không có phản ứng gì quá lớn mới thả lỏng một chút.

Bạch Bân đề nghị cậu chụp tấm ảnh mặc đồng phục tốt nghiệp một mình đưa cho bà Đinh. Đinh Hạo đương nhiên đồng ý, đội chiếc mũ cử nhân lảo đảo đi theo Bạch Bân đến mấy chỗ phong cảnh đẹp trong trường, cuối cùng vẫn không chụp đẹp, mũ cử nhân quá lớn, Đinh Hạo vừa tạo dáng liền đổ ụp xuống che khuất mặt, máy ảnh chỉ chụp được mỗi nửa khuôn mặt cậu.

Đinh Hạo cầm mũ ngồi xuống một chiếc ghế đá: “Bạch Bân, chụp xong chưa? Áo choàng này nóng quá?”

Bạch Bân vẫn đứng dưới tán cây xem xét gì đó, nghe cậu nói liền ‘ừm’ một tiếng: “Nhanh, chụp thêm một tấm nữa thôi, rất có ý nghĩa kỷ niệm.”

Đinh Hạo nhìn anh đứng kia điều điều chỉnh chỉnh trên máy ảnh, cũng ghé qua: “Cũng được rồi mà, chụp xong rồi chúng ta nhanh chóng đi thay quần áo rồi còn về nhà nữa?”

Bạch Bân ngẩng đầu lên, đún lúc nhìn thấy Đinh Hạo tươi cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng noãn, mắt cong cong, đặc biệt chọc người yêu mến. Bạch Bân nhịn không được cũng cười theo: “Được, về nhà, anh nhìn ảnh mới thấy Hạo Hạo thật sự đã trưởng thành rồi.”

Đinh Hạo vẫn đang thấp hơn anh, nghe nói vậy lập tức hiểu lầm: “Bạch Bân anh có ý gì? Tuy bây giờ em hơi thấp, nhưng vẫn có thể tiếp tục phát triển mà?”

Bạch Bân xoa xoa đầu cậu: “Không phải ý này, anh nói em bây giờ đã là người lớn rồi.”

Đinh Hạo nheo mắt nhìn anh, cười gian tà: “Bạch Bân, có phải anh…” Kề sát vào tai Bạch Bân thầm thì một câu, lập tức bị đánh một phát vào mông, không nhẹ không nặng nhưng vẫn có ý tứ trừng phạt, Đinh Hạo không vui: “Em nói trúng rồi đúng không? Thật ra anh thích trẻ… Ưm!!”

Lần này trực tiếp bị đè xuống hôn, ánh mắt Bạch Bân cũng nheo lại: “Xem ra tối hôm qua vẫn chưa bị giáo huấn đủ, còn dám nói lung tung không, hử?”

Đinh Hạo bị anh nhấn mạnh vào ‘giáo huấn’, bình thường không sợ, nhưng bây giờ đang ở trường học cũng có chút xấu hổ, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, lúc này mới ngẩng đầu lên cắn một ngụm vào miệng Bạch Bân, cười đến đắc ý: “Đằng nào anh cũng không buông tha, đúng không?”

Bạch Bân búng trán cậu: “Đúng vậy, đúng là đời trước anh thiếu em mà…” Còn chưa nói xong đã bị Đinh Hạo chặn ngang: “Không phải, là đời trước em thiếu anh!”

Đinh Hạo hiện giờ ít nhiều vẫn còn mang nét thiếu niên ngây ngô, nhưng lúc nói lời này nhìn đặc biệt thật lòng, chăm chú nhìn anh, mắt cũng không nháy. Bạch Bân có thể nhìn thấy chính mình trong con ngươi trong suốt của cậu, trong lòng có chút cảm giác khác thường, giống như anh có thể nghe hiểu những lời Đinh Hạo nói, nhưng cũng không biết rõ là chuyện gì xảy ra, trong lòng chợt giật nảy mình, nháy mắt đau đớn rồi thay thế bằng cảm giác ấm áp, như được ánh mặt trời chiếu rọi, đến tận sâu trong tim.

“Bạch Bân anh rất tốt với em, đời này em vẫn chưa đền đáp lại đủ, kiếp sau, kiếp sau sau nữa nhất định sẽ tiếp tục tìm được anh, bồi thường cho anh.”

Bạch Bân nghe cậu nói, tia đau đớn cuối cùng trong lòng kia biến mất không còn tăm hơi, trái tim đập kịch liệt rõ mồn một bên tai, như là, được sống lại thêm một lần nữa.

“Em, ừm, thật ra… Em yêu anh. Chính là như vậy, dù sao anh cũng biết, ha ha ha!” Người nọ gãi đầu cười cười, vẫn chưa hết xấu hổ, tai đỏ rực đá anh một cú: “Này, Bạch Bân, anh phản ứng lại chút được không?”

Phản ứng của anh hiện giờ chỉ có thể ôm chặt lấy cậu, dùng sức ôm vào trong ngực, ấm áp như vậy thật sự không thể buông ra, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm ba chữ giống như vừa nãy, vừa lòng nhìn thấy người trong ngực đỏ hồng từ má lan tràn đến cổ, nhịn không được lặp lại, một lần lại một lần, chỉ một chữ ‘thích’ không đủ để biểu đạt hết cảm tình, mãi đến kia đứa nhỏ kia nhịn không được chặn miệng anh lại: “Được rồi! Nói, nói một lần là được rồi…”

“Hạo Hạo, văn kiện đã được phát xuống dưới, tháng sau… Chúng ta cùng đến thành phố D được không?”

Người trong lòng ngực cũng vươn tay, ôm chặt lấy anh: “Được.”

Nếu có thể, cứ hạnh phúc hơn một ít đi.

__________Hoàn____________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi