TRỌNG SINH CHI TRA THỤ

Đinh Hạo có thói quen bảo dưỡng điện thoại di động định kỳ. Cậu vẫn đang dùng một chiếc Nokia màu đen, phía trên còn có dấu vết trầy xước.

Đinh Hạo không thể nói rõ ràng cảm xúc của mình với chiếc di động này là gì, nhưng cảm giác rất muốn chăm sóc, giữ gìn nó cẩn thận.

Cậu có thói quen bảo dưỡng điện thoại di động định kỳ, nhưng chiếc điện thoại này dù sao cũng từng theo cậu hai mươi mấy năm, cũ kỹ. Ban đầu sau khi Đinh Hạo bị tai nạn xe cộ xong có đổi lại một chiếc vỏ bọc khác, nhưng bên trong vẫn giữ nguyên như vậy, từ sớm đã không thể dùng, chỉ là nhìn bên ngoài còn rất mới.

Nhưng cái vỏ ngoài này, dần dần có từng tiếng nứt vỡ ra thật nhỏ. Cho đến một ngày, điện thoại di động không hề báo trước, đột nhiên nứt ra rồi.

Đinh Hạo rất khó chịu, cậu còn muốn lưu giữ chút ít tin nhắn của Bạch Bân bên trong điện thoại. Nhiều… năm như vậy sợ làm hỏng, cũng không dám sạc pin cho điện thoại, dĩ nhiên đã khiến nó tự hỏng. Đinh Hạo quyết định đập nồi dìm thuyền, thử mang điện thoại đi sửa chữa một lần. Đang đi trên đường, chợt xảy ra chút chuyện nhỏ.

Đinh Hạo trong lòng có bóng ma tâm lý với chuyện tự lái xe, ngày đó Bạch Bân không có ở đây, cậu tự mình thuê xe đi. Mới vừa xuống xe, chưa đi được bao xa đã đụng phải một tên trộm. Chiếc túi tùy thân cậu mang theo bị rơi xuống, trong lúc vội vàng né tránh, điện thoại di động cũng rơi từ trong bọc ra… Đinh Hạo bất chấp những vật khác có bị trộm hay không, vội vã chạy tới nhặt lại di động.

Nokia rất ngoan cường giữ vững nguyên chiếc máy đầy đủ, chỉ là màn hình đã bị chia năm xẻ bảy.

Đinh Hạo cầm điện thoại trong tay rồi mới có cảm giác an tâm, lúc này chợt thấy tay đau đau, cúi đầu nhìn xuống, cánh tay bị rách da, rướm máu, nhuộm áo sơ mi đỏ một mảng. Đinh Hạo không để ý, cậu đã trải qua nhiều chuyện như vậy, theo bản năng cho là cái chết không còn liên quan tới mình nữa.

Vết thương trên cánh tay vẫn không khép lại, đến lần thứ ba đổi lại băng gạc, rốt cục Đinh Hạo cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Bạch Bân rất bất mãn với phương thức xử lý vết thương tùy tiện như vậy, muốn dẫn cậu tới bệnh viện làm xét nghiệm: “Em tự chữa như vậy, lỡ bị nhiễm trùng thì biết làm sao bây giờ? Bây giờ đang là mùa hè, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng.” Nhìn Đinh Hạo cau mày không đáp lại, cũng không nói nên lời nữa, ghé sát qua ôm cậu hỏi: “Không phải cuối tuần này các em đi công tác ở Hải Nam, còn muốn đi bơi sao? Anh thấy cánh tay này của em làm sao chơi được…”

Vốn là Bạch Bân dán Đinh Hạo, nhưng khi Đinh Hạo thật sự quấn lên, Bạch Bân lại tự mình buông tay trước: “Đừng làm rộn, trên tay em còn có vết thương đấy.”

Đinh Hạo mặc kệ, ôm cổ Bạch Bân không buông: “Em muốn đi lắm, anh xem có thể…”

Bạch Bân khi nghe Đinh Hạo nói chuyện muốn đi Hải Nam, không suy nghĩ nhiều, búng trán cậu nửa thật nửa giả không cho phép: “Anh không thể một ngày không có em được.”

Đinh Hạo nhìn anh, bỗng nhiên ghé qua hôn, mang theo chút mơ hồ khẩn cấp cùng lo lắng: “Bạch Bân, em không đi… Em không muốn đi…”

Bạch Bân được đầu lưỡi cậu cuốn lấy, cuối cùng không chống đỡ nổi nhiệt tình như vậy, hai người triền miên một hồi lâu, lúc này mới trấn an lại được cảm xúc của Đinh Hạo: “Được rồi, không đi, không đi. Giám đốc Đinh của chúng ta không đi Hải Nam khảo sát, ở nhà, anh làm món gà cho em có được hay không?”

Đinh Hạo vùi trong ngực Bạch Bân, cách áo của anh cắn một cái. Tiếp theo, lại bắt đầu vươn lưỡi ra liếm láp. Trang phục mùa hè rất mỏng, áo sơ mi bị nước bọt thấm ướt có chút trong suốt, dán trên người càng lộ vẻ gợi cảm… Đinh Hạo cúi đầu khẽ cắn, dần dần tăng thêm lực đạo.

Thanh âm Bạch Bân khàn khàn, xoa đầu cậu thấp giọng cảnh cáo: “Hạo Hạo, em đang cố tình châm lửa.”

Đinh Hạo không nghe lời anh, cố chấp không buông tha.

Bạch Bân nhìn băng gạc mới đổi trên cánh tay Đinh Hạo, băng bó vô cùng chắc chắn, nhưng nếu làm vận động kịch liệt… Ý nghĩ kế tiếp hoàn toàn bị Đinh Hạo cắt đứt. Đinh Hạo tự mình cởi bỏ nút áo, ngay cả khóa thắt lưng cũng tháo ra.

Dây lưng Đinh Hạo mua hơi chặt, mở ra vô cùng khó khăn, nhưng vẫn kiên trì tự mình cố gắng mở: “Bạch Bân, anh tạm thời đừng nói tới những thứ này, rốt cuộc có làm hay không? Không nói nữa là em cởi quần áo anh ra luôn đấy…”

Bạch Bân thở dài, chặn ngang ôm lấy con mèo đang giương nanh múa vuốt kia: “Làm, làm, em đã thành hình dáng này rồi, chúng ta dù sao cũng phải vào phòng trước đã, lên giường làm nhé?”

Đinh Hạo ôm chặt cổ anh, ngẩng đầu lên cắn cằm anh, dùng sức mài mài: “Nhanh lên một chút!”

Bạch Bân bị Đinh Hạo hoang dã hôm nay hấp dẫn, thiếu chút nữa không thể khống chế được mình, thật vất vả đại chiến mấy hiệp xong nghỉ ngơi một chút, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cánh tay Đinh Hạo. Băng gạc phía trên đã bị máu thấm ướt một mảng, máu chảy không nhanh, nhưng vẫn chưa từng ngừng lại. Bạch Bân nhíu mày, lúc trước anh đã từng giúp Đinh Hạo bôi thuốc, lúc ấy đã cầm máu rồi, sao giờ lại chảy tiếp nữa?

Đinh Hạo liếc nhìn theo tầm mắt của anh, lười biếng nói: “Vừa rồi động tác quá lớn.” Thấy Bạch Bân nửa tin nửa ngờ, sợ anh lại muốn há mồm nhắc tới bệnh viện, Đinh Hạo liền nhanh chóng cướp lời trước: “Bạch Bân, em đói bụng, muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối anh làm, chỉ có thịt nạc, không cần trứng muối, ít cháo thôi…”

Bạch Bân bị cậu chọc cười, ôm hôn một hồi rồi đi xuống nấu cơm cho cậu: “Em nghỉ ngơi đi, để anh bưng đồ tới cho em ăn.”

Đinh Hạo nằm trên giường, cười híp mắt gật gật đầu.

Đến khi Bạch Bân bưng cháo tới, Đinh Hạo đã ngủ. Bạch Bân nhẹ nhàng thử đánh thức cậu: “Hạo Hạo? Dậy ăn chút gì đó rồi hãy ngủ tiếp…”

Người đang nằm trên giường ngủ rất sâu, lông mi thật dài rũ xuống, tạo thành một bóng râm hình quạt nhỏ trên mặt, nổi bật trên sắc mặt hơi tái nhợt. Bạch Bân đặt cháo ở một bên, nhẹ nhàng giúp cậu đổi tư thế, không cho đè lên miệng vết thương.

Anh ngồi bên giường nhìn Đinh Hạo hồi lâu, ngắm cậu ngủ say, rồi mới đi ra cửa.

Bạch Bân cho rằng Đinh Hạo quá mệt nhọc, anh chuẩn bị đi ra ngoài mua một ít đồ ăn ngon làm cho Đinh Hạo. Anh biết mấy ngày qua Đinh Hạo có tâm sự, nhưng Đinh Hạo không nói, anh cũng chỉ có thể đoán là việc trong công ty. Mấy năm nay tính độc lập của Đinh Hạo rất mạnh, Bạch Bân không tiện can thiệp nhiều, chỉ có thể hết sức chiếu cố phương diện sinh hoạt của cậu.

Chiếc di động Nokia vỏ đen trên hộc tủ bỗng nhiên sáng lên, những con chữ trên màn hình liên tục thay đổi, thời gian dần dần nhích tới gần tháng 12, đến gần ngày 27, rồi lại từ từ lờ mờ dần. Rốt cục, giống như không còn nguồn điện chống đỡ, hoàn toàn tối đen, chỉ còn lại màn hình cũ nát đã chắp vá nhiều lần.

Người đang ngủ trên giường không có một chút dấu hiệu tỉnh lại, giống như đã chìm vào thật sâu cảnh trong mơ.

_____________

Từng có một vị nữ anh hùng ý chí kiên định viết một quyển sách tên là ‘Nếu cho tôi ba ngày trở lại’. Cô tưởng tượng nếu như mình có thể trở lại quá khứ, làm những chuyện vừa tốt đẹp vừa cảm động, có thể khiến người khác xúc động đến rơi lệ. Bất kỳ chuyện nào được xây dựng trên chữ ‘Nếu’ đều có thể khiến người dạt dào cảm xúc.

Đinh Hạo hiện giờ thì chỉ muốn khóc, cậu nhìn xe cộ tấp nập xung quanh, nhìn đầu đường trung tâm thành phố quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn – đầu đường đầy ắp người đến người đi, cảnh này rất bình thường, nhưng mọi người đều mặc áo khoác áo lông thật dày đi lại vội vã. Cả người đang gọi điện thoại đi qua bên cạnh cậu, khí thở ra có thể biến thành khói trắng. Không nhầm đâu, đây là mùa đông tại thành phố D.

Hết thảy giống hệt như những ngày thường, điều duy nhất không bình thường có lẽ chính là bản thân Đinh Hạo. Cậu mặc áo cộc tay mùa hè, trên cánh tay còn băng vải trắng, ngơ ngác đứng ở đầu đường. Không biết đứng bao lâu, Đinh Hạo lúc này mới kịp phản ứng lại, hình như cậu không cảm giác được cái lạnh, hơn nữa, nhìn từ phản ứng những người xung quanh, họ không thấy được cậu.

Nếu như có thể nhìn thấy, dựa vào cái áo sơ mi này, cậu đã bị vây xem từ sớm rồi.

Đinh Hạo thử nhảy mấy cái, không được, không bay lên được. Như vậy có phải là cậu chưa chết hay không? Đinh Hạo không hiểu nổi, thử tìm cách nói chuyện với những người xung quanh, nhưng người xung quanh cứ đường ta ta đi, không thể thấy cậu, không thể nghe được cậu. Đinh Hạo vô cùng buồn bực, cậu cảm thấy chuyện này thật khó giải thích, nhưng ngay sau đó, cơ hội xuất hiện.

Đinh Hạo nhìn người đang ngồi cạnh lối rẽ, mắt sáng bừng, không hề nghĩ ngợi lập tức chạy qua.

Người kia mặc một bộ áo da nhỏ, giữa mùa đông cũng không chịu mặc áo khoác dày tử tế, nửa mặc nửa khoác, đang ngồi chổm hổm nơi đó hút thuốc lá. Hít một hơi rất nhỏ, nhả ra một ngụm khói, khẽ nheo mắt lại mang theo tia phóng đãng không kìm chế được, vô cùng cuốn hút. Hắn nhìn trời một lát, lại tiếp tục hút thuốc…

“Đinh, Đinh Hạo?”

Vị đang ngồi hút thuốc lá kia ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa nuốt chửng luôn cả điếu thuốc đang ngậm tại cổ họng kia! Ho khan sặc sụa: “Tao, tao, con mẹ nó! Con mẹ nó sao mày chỉnh… Khụ khụ! Khụ!!”

Đinh Hạo không đoán sai, đây là quá khứ của mình. Hơn nữa bên dưới chiếc áo đang khoác hờ kia, trên một cánh tay có một vết thương – là khi đi quán bar uống rượu, tranh chấp với người khác bị chai rượu quẹt qua. Thời gian hiện tại là ba ngày trước khi xảy ra tai nạn xe cộ.

Vô luận là Đinh Hạo hiện tại hay quá khứ, từ trong xương đã có bản chất tự kỷ. Tên áo da ngắm nghía mặt Đinh Hạo, cảm thấy không thể tìm thấy điểm nào khác biệt, quả thật chính là soi gương. Hắn đánh giá thêm một lúc nữa, ánh mắt khó hiểu: “Ngoại trừ thấp hơn tôi một chút, hình như cậu rất giống tôi.”

Đinh Hạo muốn đập chết hắn.

Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Đinh Hạo mở miệng trước: “Tôi không những biết cậu, còn biết người nhà của cậu, bạn bè…” Đinh Hạo chợt cảm thấy thiếu tự nhiên, bây giờ cậu nhìn thấy quá khứ của mình cảm thấy vô cùng chướng mắt. Trang phục còn lòe loẹt hơn cả Lý Thịnh Đông kia! Xem này, eo nhỏ gần như sắp lộ ra! Còn cả chiếc khóa kéo nơi cổ… Phía trên không biết có dấu vết ai để lại! Kéo thấp chút nữa! Chút nữa đi!

Vị mặc áo da di di điếu thuốc lá trên mặt đất, đứng lên. Hắn mặc kệ lời Đinh Hạo nói, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề của mình: “Cậu là ai?”

Chuyện này giải thích hơi phức tạp, Đinh Hạo vắt hết đầu óc ngôn ngữ ra mới kể lại được một lượt. Vị mặc áo da đã không nhịn được: “Cậu nói, cậu là tương lai của tôi. Hơn nữa, sau này tôi và Bạch Bân sẽ yêu nhau đến chết đi sống lại?”

Đinh Hạo gật đầu.

Vị kia thấy cậu gật đầu, sắc mặt càng âm trầm: “Tôi con mẹ nó nếu không thích hắn, thì phải lập tức bị xe đâm chết?”

“A, cũng không nhanh đến vậy.” Đinh Hạo hỏi mượn di động của hắn, xác nhận là ngày 24 cẩn thận, mới khẳng định nói: “Cậu còn 3 ngày nữa mới bị đâm.”

Vị mặc áo da mặt đen sì, rảo bước về phía trước đẩy cậu ra, ‘hứ’ một tiếng: “Đầu óc cậu có bị bệnh không hả.”

Đinh Hạo bám sát không rời: “Tôi biết tên của cậu, cả mã số CMND, thẻ ngân hàng…”

“Biến! Biết cái này thì sao! Năm nào tôi không viết lý lịch sơ lược chứ.”

“Tôi biết nhà cậu ở đâu, cả hộ khẩu nguyên gốc của ba mẹ, người đứng tên là mẹ…”

“Cái đó phụ nữ theo đuổi ta cũng biết! Còn nữa, đừng bám theo ba mẹ tôi, tôi không quen cậu!”

“Hồi còn bé cậu không nghe khuyên bảo, ngồi lên lò than nóng, hiện giờ sau mông còn có một vết sẹo! Năm đầu trung học cậu nhìn lén ngực nữ sinh bị thầy giáo bắt ra ngoài phạt đứng! Cậu đánh nhau với Lý Thịnh Đông thiếu chút nữa gãy răng cửa! Năm hai trung học cậu hôn môi với một nữ sinh, kích động cắn phải đầu lưỡi người ta…”

“…Điện thoại di động của cậu lén lưu ảnh Bạch Bân, là nửa thân trần.”

Vị mặc áo da kia dừng lại.

“Cậu chụp ảnh Bạch Bân, còn lén hôn vài lần…”

Lời phía sau bị vị kia thẹn quá thành giận chặn lại: “Câm miệng, thối lắm! Tôi tin rồi!”

Đinh Hạo cười: “Cậu xem, tôi đã nói tôi là cậu mà. Chúng ta là một người, tôi biết tất cả những chuyện cậu trải qua trước kia. Hơn nữa, người lớn lên giống như vậy tìm cả thế giới cũng không ra đâu.”

Vị mặc áo da thời thượng hình như rất lạnh, nắm chặt cổ áo, hỏi Đinh Hạo: “Cho dù cậu là tương lai của tôi, ngồi cỗ máy thời gian…? À, bất kể cậu ngồi cái quái gì, tại sao lại về. Cậu trở lại chính là nói cho tôi biết, phải ở cùng Bạch Bân sao?”

Đinh Hạo nhìn hắn như ngó một tên ngốc: “Tôi vừa nói cậu không nghe thấy gì sao? Trong vòng ba ngày cậu phải cùng một chỗ với Bạch Bân, nếu không cậu sẽ chết!”

Vị kia từ nhỏ đến lớn ngoại trừ Đinh Viễn Biên thì thật sự chưa có ai dám hất cằm lên nói chuyện với mình như vậy, tức đến méo mũi: “Tôi không muốn làm đâu? Ba ngày tới tôi không ra khỏi cửa chẳng lẽ không được sao?! Tôi không tin, không thể chết trong nhà được…”

Đinh Hạo chỉ chỉ những người đi ngang qua, những người kia đang kinh ngạc nhìn về phía này: “Cậu nhỏ giọng một chút, bọn họ không nhìn thấy tôi, chỉ có một mình cậu nhìn thấy thôi.”

Tên áo da im bặt, hắn nhát gan, sợ quỷ. Nuốt nuốt nước miếng, liếc nhìn người có gương mặt giống hệt mình, chợt không thấy sợ nữa. Làm gì có chuyện mình sợ chính bản thân mình? Vừa… không … sợ, lập tức lại nhớ tới một chuyện: “Sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn! Thảo nào lúc nãy người ta cứ nhìn về phía này… Không đỡ được!! Tôi đứng đây lảm nhảm giống hệt một thằng ngu!!”

“Nếu trong vòng ba ngày cậu không ở cùng một chỗ với Bạch Bân, cậu không những là một thằng ngu, hơn nữa còn là một thằng đại ngu u đầu mẻ trán…” Đinh Hạo chợt hiểu, cái này giống như trong trò chơi đánh bại Đại Ma Vương để qua cửa, chỉ cần kết cục cuối cùng thay đổi, cậu chắc sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi trở lại thế giới kia của chính mình. Chẳng qua nơi này, không giống cảnh trong mơ của cậu, càng giống một thế giới song song khác của chính mình hơn.

Xế chiều ngày 24 hôm đó, Đinh Hạo chính mắt nhìn thấy mình bị Đinh Viễn Biên đuổi đánh.

Quá trình này vô cùng… kỳ diệu. Tựa như ngồi xem qua màn hình ti vi, nhìn thấy chính mình trong quá khứ bị đánh đến vừa chạy vừa nhảy bỏ trốn, ngoại trừ trên người không đau, tâm tư không còn giống trước kia nữa.

Đinh Hạo đứng bên cạnh vị kia, nhìn chính mình khi đó mặc áo da ngồi một mình liếm liếm vết thương: “Đau không? Lần sau đừng đến quán bar nữa, tôi bảo, cậu rõ ràng cũng biết, những người đó không thật sự tới đầu tư… Ài, người trẻ tuổi, quá không hiểu chuyện.”

Vị mặc áo da kia không lên tiếng, vết thương trên cánh tay lại rách ra, nhưng cũng không còn chảy thêm bao nhiêu máu, chỉ là nhìn thấy có chút dọa người.

Đinh Hạo hiểu rõ chính mình, khi đó chỉ đơn giản ôm tâm tình ‘dùng mọi thứ’ cũng phải thử một chút, muốn làm nên chút chuyện cho mọi người công nhận: “Cậu xem, từ từ tôi luyện mấy năm thì sao chứ. Nếu không thích thì đi kinh doanh, bị trói ở cơ quan như vậy thật không có ý nghĩa…”

“Cậu nói dễ nghe nhỉ” Vị kia ‘hừ’ một tiếng, vẫn có chút không phục, nhưng ngoại trừ Đinh Hạo thì thật sự không biết có thể nói chuyện như vậy với ai. Có lẽ giống như Đinh Hạo nói, trừ mình ra, không còn ai có thể hiểu ý nghĩ sâu trong lòng: “Tôi muốn làm cái gì không phải điều có thể tự mình định đoạt…”

Đinh Hạo cười, sóng vai ngồi chồm hổm cùng hắn nơi đó: “Ôi, vậy sau này dần dần cố gắng biến thành người có thể tin tưởng được chứ sao. Làm nhiều chuyện thực tế, từ từ sẽ đến.” Cậu còn muốn nói thêm gì nữa, khích lệ chính mình khi đó một chút, chưa kịp nghĩ kỹ thì chợt nghe thấy thanh âm thắng xe bên cạnh.

Đinh Hạo ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạch Bân. Cậu nhìn thấy Bạch Bân bước xuống xe, áo khoác dạ dầy, loáng thoáng thấy được cổ áo sơ mi bên trong, còn có cà vạt được thắt chỉn chu… Tim Đinh Hạo chợt đập nhanh.

“Anh đã nghe chuyện rồi, em lên xe trước đi.” Vẻ mặt Bạch Bân rất nghiêm túc, nhưng vẫn lưu ý đến vết đỏ rực trên áo Đinh Hạo, anh cau mày: “Tay em… Được rồi, rời đi trước rồi hãy nói.” Anh cởi chiếc áo khoác dày ra, chính mình mặc một bộ tây trang giản dị, trực tiếp đưa áo cho hắn, ý bảo mặc vào trên người.

Đinh Hạo nhìn phương hướng Bạch Bân đưa tới, trong lòng chợt cảm thấy thất lạc, nhưng lại có chút thoải mái. Bạch Bân, cũng không nhìn thấy mình.

Đinh Hạo mặc áo da do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, nhưng chỉ cầm trên tay chứ không mặc vào. Hắn thấy Bạch Bân cau mày, liền giải thích: “Tay tôi bị chảy máu rồi, sợ làm bẩn áo anh…”

“Mặc vào.”

Đinh Hạo khi đó rất sợ Bạch Bân, mặc dù Bạch Bân đôi khi có đàn áp hắn chút chuyện quá phận nho nhỏ, nhưng giờ đang ban ngày, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, hắn không dám cự tuyệt.

Bạch Bân sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận, chỉ khi hắn phạm sai lầm, hoặc chọc phải chuyện gì mới ‘dạy dỗ’ hắn, dạy dỗ trên đầu lưỡi khiến người ta khó có thể mở miệng. Nhưng mục tiêu ban đầu của Bạch Bân là tốt, phương hướng giáo dục cũng tốt, hắn không thể phản bác lại.

Bạch Bân nhìn hắn thật sự mặc áo vào, đàng hoàng ngay ngắn ngồi yên trong xe, lúc này mới lên đường: “Chú Đinh muốn mở đại hội ở đây, đại khái khoảng trên dưới ba ngày. Anh đặt phòng khách sạn rồi, em qua đó ở vài ngày trước đi… Đừng làm chú tức giận nữa.”

Đinh Hạo ngồi xuống bên cạnh, thân thể của cậu bây giờ hơi lờ mờ, ngồi đâu cũng vậy. Nghe thấy Bạch Bân nói liền gật gật đầu hùa theo, cậu cảm thấy Bạch Bân dạy dỗ như vậy rất đúng: “Mau nói vâng đi, cả câu ‘Sau này không dám nữa’”.

Tên áo da tức giận quay đầu đi không thèm nhìn hai người này, hắn chưa từng thấy ‘chính mình’ lại không giúp mình bao giờ!

Đến khách sạn, không có gì bất ngờ khi đặt một phòng đôi. Bạch Bân tiếp xúc với Đinh Hạo từ trước đến giờ chưa từng che dấu, anh thích Đinh Hạo, cho nên chỉ cần có thể, anh sẽ lợi dụng tất cả cơ hội để Đinh Hạo ở bên cạnh mình. Nhưng đã làm sai chuyện nhất định phải bị trừng phạt, đây là nguyên tắc của Bạch Bân.

Bạch Bân cầm gối và thảm đặt lên ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn hắn: “Em ngủ đây đi, mai anh phải tham dự khai mạc, cần nghỉ ngơi sớm.”

Đinh Hạo áo da đang thử cẩn thận cởi quần áo, máu đã đông lại trên áo, lúc kéo xuống có cảm giác giống như bị xé ra thêm một lần. Hắn nghe thấy Bạch Bân nói vậy, mắt trợn tròn: “Tôi, tôi là bệnh nhân…”

Ánh mắt vị áo da lập tức bi phẫn, hắn chưa kịp nói tiếp đã chợt nghe thấy tiếng cười bên cạnh.

“Đừng mắc mưu, anh ấy đang lừa cậu.” Đinh Hạo ở bên cạnh cười, thật lâu rồi cậu không nhìn thấy Bạch Bân trêu ghẹo, cố ý nói lời như vậy, cuối cùng còn không phải nhường lại gian phòng sao? Tên này, đau lòng hắn nhất, sao có thể để cho hắn chịu một chút ủy khuất được: “Cậu nhìn ánh mắt của anh ấy, hận không thể viết lên câu ‘trêu cậu thật vui’, cẩn thận nhìn thử xem kìa.”

Vị kia tỉnh táo lại, thu hồi móng vuốt, cẩn thận ngó chừng ánh mắt Bạch Bân. Đại khái biết được có người ở bên cạnh, trong lòng không còn sợ hãi Bạch Bân nữa, chăm chú nhìn. Hình như, thật sự có nhìn ra chút ý tứ như vậy…

Bạch Bân nhìn ánh mắt người nọ ngập tràn thân ảnh mình, thật giống như đã khắc sâu vào trong lòng, lỗi giác như vậy khiến anh động tâm. Bạch Bân nhẹ xoa đầu hắn, chậm rãi nói: “Lừa em thôi. Để vết thương được chăm sóc kỹ, anh ngủ trên ghế salon, giường cho em ngủ.”

Vị mặc áo da bị ‘nụ cười mỉm’ Bạch Bân để lộ kinh động, ngốc một hồi lâu mới dùng sức hất đầu, thẹn quá thành giận: “Được rồi, nói thì nói đừng có xoa đầu tôi! Xoa ngốc thì sao!!” Hắn nghiêng đầu đi, lỗ tai đỏ rực.

Ngày 25.

Bạch Bân có thói quen dậy sớm, vào phòng ngủ trước, vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy người đang nằm ngủ trên giường. Tối hôm qua anh đã mua thuốc giảm sưng cho tên ngốc không thành thật này uống, thuốc kia có chút tác dụng an thần… Đương nhiên, người này cũng chưa từng dậy sớm được vài lần.

Bạch Bân khẽ đóng cửa lại, suy nghĩ một chút, viết một tờ giấy, bảo hắn muốn ăn cái gì có thể tự mình gọi điện đặt ở phòng ăn. Bạch Bân nhìn tờ giấy hơi dài dòng kia…, do dự một chút, nhưng không sửa lại.

Bạch Bân không biết trong phòng khách còn có một người, cứ như vậy ngồi nhìn anh một đêm. Nếu như anh có thể nhìn thấy thân ảnh mỏng manh kia, áo sơ mi hơi dính chút máu, chắc chắn sẽ lại cau mày.

Đúng vậy, Bạch Bân cho dù tức giận hay lo lắng, vẻ mặt cũng giống hệt nhau. Đinh Hạo ngồi trên ghế salon, nâng đầu lên cùng anh nghiên cứu tờ giấy kia. Khóe miệng Đinh Hạo tươi cười, cậu giống như nhìn thấy chính mình và Bạch Bân thời còn ngây ngô. Hai người đều kiên trì giữ vững trận địa của mình, Bạch Bân muốn tiến công, cậu sẽ sống chết thủ vững. Tiến công trầm mặc ít nói, chiến hỏa mãnh liệt; phòng thủ không hề nhân nhượng, chỉ hận không thể đồng quy vu tận…

Tình yêu khi đó, thật sự rất nồng nhiệt.

Bạch Bân đã đi ra cửa, Đinh Hạo liền đứng dậy đi theo. Cậu hiểu rõ chính mình, chắc chắn sẽ không dậy trước giờ ăn trưa, trong khoảng thời gian này còn không bằng đi theo Bạch Bân xem một chút.

Bạch Bân đang họp, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng ghi chép những ý kiến có ích. Đinh Hạo ỷ vào người khác không nhìn thấy cậu, ngồi trên bàn hội nghị của Bạch Bân, vừa ngáp vừa nhìn bọn anh khai mạc. Đinh Hạo nghe mấy ông già nói chuyện dài dòng, càng ngáp liên tục, sắp chảy cả nước mắt. Từ phương diện nào đó mà nói, thật ra Đinh Hạo này cho dù là tương lại hay hiện tại cũng không thể thích ứng được hoàn cảnh như vậy. Quá mức nhàm chán.

Thật vất vả đợi đến khi tan họp, tiếp theo chính là liên hoan. Đinh Hạo thản nhiên đi theo Bạch Bân vào phòng ăn, người chung quanh không nhìn thấy cậu nhưng cậu lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Lần khai mạc này có nhiều người tự ở lại ăn, cũng có người gần nhà đóng gói mang về ăn. Mục đích của Bạch Bân rất trực tiếp, vừa vào cửa liền hỏi người muốn một phần mang về. Anh chỉ hỏi một món ăn, một loại món ăn nhét đầy ba cái hộp.

Ba hộp cánh gà chua ngọt.

Người phục vụ đóng gói cho anh vui vẻ: “Ngài Bạch, ngài mang về nhiều như vậy có ăn được không?”

Bạch Bân híp mắt lại, tùy ý nói: “Tôi nuôi mèo.”

Người phục vụ kinh ngạc: “Mèo thích ăn cái này sao? Tôi nghĩ mèo thích ăn cá nhất chứ, đúng rồi, hôm nay có cá hoa vàng mới nướng, ngài có muốn mang một ít về không?”

Bạch Bân từ chối ý tốt của người phục vụ: “Không cần, từ nhỏ nó đã không thích ăn cá, chỉ ăn gà chua ngọt.”

Người phục vụ lắc đầu cười: “Còn có vật nuôi thú vị như vậy sao, ngài đã nuôi nó từ nhỏ đến lớn, chắc tốn không ít công sức.”

Bạch Bân không nói gì nữa, nhận lấy gà đã được đóng gói cẩn thân, đi thẳng lên tầng. Chú mèo tham ăn tầng trên nên dậy rồi, nhân lúc này ăn cơm nóng mới tốt.

Vị trong phòng vừa mới tỉnh, nhìn dáng vẻ đang chuẩn bị ra khỏi cửa. Bạch Bân ngăn hắn lại, bảo hắn tới dùng cơm: “Ăn xong rồi hãy đi.”

Vị kia vừa mặc xong áo khoác da, đang muốn từ chối, chợt nhìn thấy ‘chính mình’ đối diện đang bám trên người Bạch Bân – thật sự là bám, quả thật chỉ hận không thể dùng cả tay lẫn chân ôm chặt người Bạch Bân!

Bạch Bân thấy hắn vẫn nhìn mình lom lom, ngạc nhiên: “Không muốn ăn món này sao?”

Đinh Hạo đứng đó nháy mắt với vị áo da, thấy hắn đứng ngơ ngác, dứt khoát kề sát má Bạch Bân làm ra vẻ muốn hôn hôn.

Vị áo da lập tức quay lại phòng khách, đặt mông ngồi xuống! Hắn oán giận nhìn ‘chính mình’ bên kia: “Tôi ăn!”

Không khí ăn cơm coi như không tệ, Bạch Bân chưa từng bị chăm chú nhìn như vậy, nhất là đây lại là người mình thích. Ăn được một nửa, Bạch Bân rốt cục không nhịn được ngẩng đầu lên: “Em nhìn cái gì vậy?”

Vị áo da cắn cánh gà, mắt bốc lửa: “Nhìn cái quỷ!”

Đinh Hạo đối diện không thèm để ý, một bên dán sát mặt Bạch Bân, một bên đâm đâm từ cổ lên mặt Bạch Bân đang ăn cơm, tự chơi đùa đến vô cùng hào hứng: “Cậu cũng muốn làm như vậy sao? Ha ha, tôi hiểu. Tôi thay cậu cho…”

Vị áo da tức giận bất bình, hắn, hắn mới không thèm làm như thế: “Biến!”

Bạch Bân cau mày: “Là sao?”

Vị áo da nhìn móng vuốt Đinh Hạo đang mò vào trong ngực Bạch Bân, còn có ánh mắt nheo lại kia, nghiến răng kẽo kẹt: “… Xương gà quá cứng.”

Ăn cơm xong, Bạch Bân có việc đi trước. Nhưng trước khi đi còn dạy dỗ hắn một chút, dùng phương thức giống trước kia, đặt hắn trên ghế salon cắn cắn hai cái.

Vị áo da bị Bạch Bân hôn mặt đỏ bừng, miệng càng cảm thấy kỳ lạ, muốn nhấc chân đạp anh… Lại bị Bạch Bân tận dụng cơ hội, kề sát vào thân mật thêm một hồi.

Bạch Bân nhéo nhéo mặt hắn: “Lần sau đừng gây chuyện nữa, nếu không sẽ lại giáo huấn em.”

Vị áo da trợn mắt nhìn Bạch Bân, thấy anh kề sát vào muốn tiếp tục ‘dạy dỗ’, vội vàng vươn tay đẩy anh ra: “Biết, biết rồi!” Hắn vô cùng chật vật, lần này trong phòng còn có thêm người khác, cho dù là ‘chính mình’… Nhưng như vậy càng xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi