TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Lily mím môi, sau vài giây suy nghĩ, cô thở hắt ra một hơi, lên tiếng:

- Được rồi, tôi sẽ giúp cô, Nhị tiểu thư.

- Kỳ Ân, hãy bật camera lên, quay cận cảnh những vết thương trên người cậu chủ, tôi sẽ cố gắng nói thật chi tiết cách xử lý để Nhị tiểu thư hiểu rõ.

Người phụ nữ nhíu mày, tỏ vẻ bất lực nói:

- Lily, đến cô cũng....

- Việc này quá nguy hiểm rồi Nhị tiểu thư, cô đã từng xử lý vết thương do đạn bắn hay chưa? - Kỳ Ân chưa kịp dứt lời thì Elsa đã tiến đến chỗ Âu Dương Thiên Thiên, ngăn hành động của cô lại.

Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn Elsa, hỏi:

- Có cách khác tốt hơn ở thời điểm này sao? Hay là cô biết cách làm? Trong số các người có kẻ nào biết làm sao?

Âm giọng trở nên lớn hơn, hai câu đầu tiên, Âu Dương Thiên Thiên là nói với Elsa, nhưng câu cuối cùng, cô dường như đang nói với những người đứng đằng sau mình, bao gồm cả Kỳ Ân.

Elsa chớp mắt nhìn cô, mím môi không đáp, thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền lên tiếng:

- Lấy hộp cứu thương đến, mang cả dao phẫu thuật và găng tay, nước nữa. Đi đi.

Cắn môi cúi đầu, Elsa lùi bước về sau, trả lời:

- Dạ!

Dứt lời, liền quay người rời đi. Kỳ Ân thấy đã không thể làm gì được nữa, cô vươn tay lướt trên màn hình điện thoại, ngay lập tức mở camera lên, kết nối trực tiếp với máy tính của Eira.

Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn mặt người đàn ông một hồi lâu. Cho đến khi Elsa mang đủ dồ đến, mới dời tầm mắt đi.

Dùng nước rửa sạch tay mình, Âu Dương Thiên Thiên mang găng tay vào, cầm lấy dao phẫu thuật lên.

Cô đã từng học vài khóa huấn luyện cấp cứu khi còn là một thực tập sinh, nhưng bao giờ thử trên thực tế cả, sơ chữa vết thương ngoài da chắc cũng được mấy lần, nhưng vết thương do đạn bắn thì đây là lần đầu tiên. Không biết... sẽ như thế nào đây.

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh, nắm lại một tay hơi run, cô nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường, thầm nhủ.

Âu Dương Vô Thần, anh sẽ không chết.... Tôi nhất định sẽ cứu được anh. Nhất định làm được.

Tự tiếp sức lực cho chính mình, cô tiến lên, nói:

- Lily, đầu tiên có phải tôi nên rửa vết thương không?

Kỳ Ân đưa điện thoại lại gần, qua màn hình Lily cau mày, hét lớn:

- Máu chảy nhiều quá, cầm máu trước đi. Ngay lập tức.

Âu Dương Thiên Thiên liền lấy băng đắp vào, cô giữ chặt tay, ngăn không cho máu chảy thêm nữa.

- Tiêm thuốc tê cách chỗ đó 5cm.

- Lấy nước sạch rửa sơ qua miệng vết thương, tôi cần thấy rõ hơn nữa.

Tiếp tục làm theo lời của Lily, Âu Dương Thiên Thiên hoạt động tay không ngừng nghỉ. Nét mặt cô lạnh như băng, nhưng trên trán lại rịn ra rất nhiều mồ hôi.

"Phụt" - Vết máu bắn lên mặt của Âu Dương Thiên Thiên khi cô bắt đầu dùng dao xẻ vào da thịt của người đàn ông, dù vậy, cô vẫn không dừng lại, dùng tay cầm kẹp đưa vào bên trong, nắm lấy viên đạn cứng như sắt đá.

Cắn chặt môi, Âu Dương Thiên Thiên dùng lực, dứt khoát rút nó ra ngoài.

Đám người xung quanh thấy vậy, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ra rồi. Lấy được một viên đạn ra rồi.

Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt lại, cũng thở hắt ra một hơi. Thế nhưng không quá lâu, cô lại mở mắt ra, tiếp tục công việc của mình.

Elsa nhìn gương mặt Âu Dương Thiên Thiên trắng bệch, cô tiến tới, lên tiếng dò hỏi:

- Nhị tiểu thư, cô ổn chứ?

Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu đáp:

- Ổn, tôi ổn.

Cắn môi, Elsa nhìn cô gái đang cố gắng gượng, đau lòng nói:

- Hay là để tôi giúp cô băng bó vết thương.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, liền lắc đầu. Cô bỏ viên đạn vào khay sắt, rồi trực tiếp cầm băng lên, trả lời:

- Không, tôi sẽ băng nó. Tôi tự làm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi