TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Kỳ Ân đứng bên cạnh, nhìn tay Âu Dương Thiên Thiên dù run nhẹ vẫn cố gắng làm, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Quay đầu nhìn gương mặt của người đàn ông, cô lẩm bẩm:

- Cậu chủ... lần đầu tiên, Kỳ Ân tự cảm thấy bản thân thật vô dụng. Tôi tưởng mình cũng giống ngài, đều rất tài giỏi, không việc gì là không giải quyết được. Nhưng mà.... thì ra vẫn có thứ chúng ta lực bất tòng tâm. May mắn thay, bên cạnh chúng ta, lại có người đủ can đảm, đủ dũng cảm để bù đắp khuyết điểm ấy.

Âu Dương Thiên Thiên bình thường không mấy thể hiện mình, không phải vì cô vô dụng, mà là vì xung quanh cô có những người quá tài giỏi, vô tình lấn át đi khả năng của cô.

Bây giờ, tuy không phải đang làm một việc quá xuất sắc, nhưng Âu Dương Thiên Thiên đã tự nguyên làm việc nguy hiểm nhất, không ai có thể làm được. Cô ấy đang tỏ ra bản thân cũng có khả năng, không phải chỉ là một kẻ yếu ớt luôn được Âu Dương Vô Thần che chở và bảo vệ.

Âu Dương Thiên Thiên, đang tỏa sáng bằng chính sự cố gắng thầm lặng của cô ấy.

Băng xong phần bắp chân phải, Âu Dương Thiên Thiên hướng tiếp đến viên đạn ở eo, rồi đến vai, sau đó chuyển tiếp đến phần đùi chân trái của Âu Dương Vô Thần,

Theo sự quan sát và phân tích tỉ mỉ của Lily qua màn hình, cô ấy đã giúp Âu Dương Thiên Thiên hoàn thành thuận lợi các vết thương trên, không có một sai sót nào.

Khoảng thời gian đó, Âu Dương Thiên Thiên không nhớ bản thân đã bị máu bắn lên mặt, lên người bao nhiêu lần, cô chỉ biết nhìn chăm vào vết thương của người đàn ông, tất cả đều không để tâm đến.

Đúng lúc này, ở một chiếc giường khác cách đó không xa, cô gái chậm rãi mở mắt, chớp con ngươi đen láy nhìn trần nhà quen thuộc.

Sau khi nhớ được gì đó, cô quay đầu nhìn xung quanh, tầm mắt chợt dừng ở nơi đông người nhất phía đối diện.

Trong đám đông, cô chỉ thấy một cô gái đang di chuyển tay liên tục trên thân thể của Âu Dương Vô Thần, tựa như đang chữa vết thương.

Nhăn mặt, Elena muốn chống tay ngồi dậy, thế nhưng lại phát hiện bản thân không có chút sức lực nào cả, đành phải nằm im xuống giường.

Ánh mắt chiếu thẳng về phía trước, Elena nhìn Âu Dương Thiên Thiên không chớp mắt, cô rất muốn biết cô gái nhỏ tuổi này.... rốt cuộc sẽ làm được nên chuyện gì hay không.

"Phụt" - Tiếp tục là một vết máu lớn bắn lên trước ngực Âu Dương Thiên Thiên, thế nhưng lần này thân thể Âu Dương Vô Thần đột nhiên co giật, máu chảy ra nhiều hơn lúc trước nữa, khiến tất cả mọi người hoảng hốt.

Âu Dương Thiên Thiên quăng chiếc kẹp có viên đạn vừa mới lấy ra, cô theo bản năng chụm hai tay vào vết thương của người đàn ông, ngăn máu chảy, vừa hét:

- Có chuyện gì xảy ra vậy? Lily?

Elsa và Kỳ Ân nắm tứ chi đang co giật của Âu Dương Vô Thần lại, cũng có cùng câu hỏi như cô.

Qua màn hình, Lily vội trả lời:

- Không xong rồi, mất máu quá nhiều, truyền máu, nếu không truyền máu, cậu chủ sẽ chết.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, liền hỏi:

- Âu Dương Vô Thần thuộc nhóm máu nào? Anh ấy mang nhóm máu nào?

Kỳ Ân đảo mắt suy nghĩ, vài giây sau mới đáp:

- Là nhóm máu O. Cậu chủ từng nói với tôi, ngài ấy mang nhóm máu O.

Lily cắn môi, nói tiếp:

- Người nhóm máu O có thể cho máu bất cứ ai, nhưng chỉ được nhận máu từ người có cùng nhóm O mà thôi.

Nghe vậy, Kỳ Ân liền hét lên:

- Tôi nhóm máu AB, không thể. Ở đây có ai mang nhóm máu O, mau tiến lên. Có ai thuộc nhóm O không??

Elsa dùng sức giữ chân của Âu Dương Vô Thần lại, lắc đầu trả lời:

- Tôi cũng không thể, tôi mang nhóm máu B.

Elena ở đằng xa nghe thấy tiếng hét, cô nhíu mày, nghĩ đến bản thân mình cũng mang nhóm máu O, cô liền chống tay, ngồi dậy muốn rời khỏi giường.

Thế nhưng, đúng lúc đó, một giọng nói khác đã vang lên:

- Dùng máu của tôi. Tôi cùng nhóm máu với Âu Dương Vô Thần!

Kỳ Ân nghe thấy, cô bất giác quay đầu lại, nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, thấy cô ấy cũng nhìn mình.

- Thật đấy, tôi cũng mang nhóm máu O!

Cô nhớ mà, khi cô tới với thân thể này, cô biết mọi thứ về nó. Cô nhớ rất rõ.... Âu Dương Thiên Thiên mang cùng nhóm máu với Âu Dương Vô Thần, cũng là nhóm máu O!

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Chương 561: Dùng Máu Của Tôi.

Kỳ Ân đứng bên cạnh, nhìn tay Âu Dương Thiên Thiên dù run nhẹ vẫn cố gắng làm, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Quay đầu nhìn gương mặt của người đàn ông, cô lẩm bẩm:

- Cậu chủ... lần đầu tiên, Kỳ Ân tự cảm thấy bản thân thật vô dụng. Tôi tưởng mình cũng giống ngài, đều rất tài giỏi, không việc gì là không giải quyết được. Nhưng mà.... thì ra vẫn có thứ chúng ta lực bất tòng tâm. May mắn thay, bên cạnh chúng ta, lại có người đủ can đảm, đủ dũng cảm để bù đắp khuyết điểm ấy.

Âu Dương Thiên Thiên bình thường không mấy thể hiện mình, không phải vì cô vô dụng, mà là vì xung quanh cô có những người quá tài giỏi, vô tình lấn át đi khả năng của cô.

Bây giờ, tuy không phải đang làm một việc quá xuất sắc, nhưng Âu Dương Thiên Thiên đã tự nguyên làm việc nguy hiểm nhất, không ai có thể làm được. Cô ấy đang tỏ ra bản thân cũng có khả năng, không phải chỉ là một kẻ yếu ớt luôn được Âu Dương Vô Thần che chở và bảo vệ.

Âu Dương Thiên Thiên, đang tỏa sáng bằng chính sự cố gắng thầm lặng của cô ấy.

Băng xong phần bắp chân phải, Âu Dương Thiên Thiên hướng tiếp đến viên đạn ở eo, rồi đến vai, sau đó chuyển tiếp đến phần đùi chân trái của Âu Dương Vô Thần,

Theo sự quan sát và phân tích tỉ mỉ của Lily qua màn hình, cô ấy đã giúp Âu Dương Thiên Thiên hoàn thành thuận lợi các vết thương trên, không có một sai sót nào.

Khoảng thời gian đó, Âu Dương Thiên Thiên không nhớ bản thân đã bị máu bắn lên mặt, lên người bao nhiêu lần, cô chỉ biết nhìn chăm vào vết thương của người đàn ông, tất cả đều không để tâm đến.

Đúng lúc này, ở một chiếc giường khác cách đó không xa, cô gái chậm rãi mở mắt, chớp con ngươi đen láy nhìn trần nhà quen thuộc.

Sau khi nhớ được gì đó, cô quay đầu nhìn xung quanh, tầm mắt chợt dừng ở nơi đông người nhất phía đối diện.

Trong đám đông, cô chỉ thấy một cô gái đang di chuyển tay liên tục trên thân thể của Âu Dương Vô Thần, tựa như đang chữa vết thương.

Nhăn mặt, Elena muốn chống tay ngồi dậy, thế nhưng lại phát hiện bản thân không có chút sức lực nào cả, đành phải nằm im xuống giường.

Ánh mắt chiếu thẳng về phía trước, Elena nhìn Âu Dương Thiên Thiên không chớp mắt, cô rất muốn biết cô gái nhỏ tuổi này.... rốt cuộc sẽ làm được nên chuyện gì hay không.

"Phụt" - Tiếp tục là một vết máu lớn bắn lên trước ngực Âu Dương Thiên Thiên, thế nhưng lần này thân thể Âu Dương Vô Thần đột nhiên co giật, máu chảy ra nhiều hơn lúc trước nữa, khiến tất cả mọi người hoảng hốt.

Âu Dương Thiên Thiên quăng chiếc kẹp có viên đạn vừa mới lấy ra, cô theo bản năng chụm hai tay vào vết thương của người đàn ông, ngăn máu chảy, vừa hét:

- Có chuyện gì xảy ra vậy? Lily?

Elsa và Kỳ Ân nắm tứ chi đang co giật của Âu Dương Vô Thần lại, cũng có cùng câu hỏi như cô.

Qua màn hình, Lily vội trả lời:

- Không xong rồi, mất máu quá nhiều, truyền máu, nếu không truyền máu, cậu chủ sẽ chết.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, liền hỏi:

- Âu Dương Vô Thần thuộc nhóm máu nào? Anh ấy mang nhóm máu nào?

Kỳ Ân đảo mắt suy nghĩ, vài giây sau mới đáp:

- Là nhóm máu O. Cậu chủ từng nói với tôi, ngài ấy mang nhóm máu O.

Lily cắn môi, nói tiếp:

- Người nhóm máu O có thể cho máu bất cứ ai, nhưng chỉ được nhận máu từ người có cùng nhóm O mà thôi.

Nghe vậy, Kỳ Ân liền hét lên:

- Tôi nhóm máu AB, không thể. Ở đây có ai mang nhóm máu O, mau tiến lên. Có ai thuộc nhóm O không??

Elsa dùng sức giữ chân của Âu Dương Vô Thần lại, lắc đầu trả lời:

- Tôi cũng không thể, tôi mang nhóm máu B.

Elena ở đằng xa nghe thấy tiếng hét, cô nhíu mày, nghĩ đến bản thân mình cũng mang nhóm máu O, cô liền chống tay, ngồi dậy muốn rời khỏi giường.

Thế nhưng, đúng lúc đó, một giọng nói khác đã vang lên:

- Dùng máu của tôi. Tôi cùng nhóm máu với Âu Dương Vô Thần!

Kỳ Ân nghe thấy, cô bất giác quay đầu lại, nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, thấy cô ấy cũng nhìn mình.

- Thật đấy, tôi cũng mang nhóm máu O!

Cô nhớ mà, khi cô tới với thân thể này, cô biết mọi thứ về nó. Cô nhớ rất rõ.... Âu Dương Thiên Thiên mang cùng nhóm máu với Âu Dương Vô Thần, cũng là nhóm máu O!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi