TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Đám người hầu hoảng hốt khi thấy Âu Dương Thiên Thiên trên tay cầm dao, họ liền sợ hãi quỳ xuống, không ngừng nói:

- Nhị tiểu thư, cô hãy bình tĩnh lại. Xin cô hãy bình tĩnh lại.

- Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư không có làm gì cô cả, xin cô hãy tha cho cô ấy.

- Nhị tiểu thư...

- Nhị tiểu thư...

Vô số những tiếng la hét vang lên, khiến Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy đinh tai nhức óc, cô nhếch miệng, liếc ánh mắt qua nhìn họ,lên tiếng:

- Im lặng.

- Nhị... - Thế nhưng dường như bọn người đã hoảng hốt đến mức không dừng lại được rồi, vẫn ra sức hô lên.

"Phập" - Âu Dương Thiên Thiên vung tay, ngay lập tức con dao phóng tới chỗ đám người, cắm phập xuống nền cỏ, thậm chí còn là ở trước một chỗ quỳ của một người hầu.

Đường lia của con dao sắc bén, sáng lóa làm đám người câm nín, khuôn mặt đồng loạt tái xanh nhìn Âu Dương Thiên Thiên, chỉ thấy cô chớp đôi mắt lạnh lẽo, nói:

- Tôi bảo các người im lặng.

"...."

Ngay sau đó... là một không gian tĩnh lặng kéo dài, không một ai dám lên tiếng nói nữa, đến thở cũng dường như tắt ngay mũi, không thể thoát ra ngoài.

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô quay đầu lại nhìn Âu Dương Na Na, nắm lấy cổ áo cô ta kéo đến trước mặt, gằn giọng lên tiếng:

- Cô khôn hồn thì đừng thách thức tôi, Âu Dương Na Na. Âu Dương Thiên Thiên tôi bây giờ tuyệt đối không nhân nhượng cho ai nữa đâu. Vết cắt này, là để cảnh cáo cô, lời cảnh cáo cả đời cô phải ghi nhớ, đến chết cũng không được quên, Âu Dương Na Na.

- Đừng! Đụng! Đến!Tôi!

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên buông tay, dùng lực hất văng thân thể của Âu Dương Na Na qua một bên.

Cô đứng thẳng người, thở ra một hơi có chút gấp, nói:

- Muốn sống thọ, thì từ bây giờ hãy học cách dùng đầu đi, đừng có dùng miệng trước mặt tôi, nếu không, họa là do cái đó mang tới đấy.

- Âu Dương Na Na, là em gái trên danh nghĩa, tôi mới "tốt bụng" nhắc nhở cô. Một chút máu đó trên mặt chỉ như hạt cát bình thường trên sa mạc thôi, cô sẽ không muốn thấy máu chảy.... thật sự là như thế nào đâu.

Nói xong câu, cô liếc qua đám người hầu đang run rẩy quỳ một bên, hỏi:

- Ba tôi có ở nhà hay không?

Đám người hầu bất động như bị đóng băng, nhưng chỉ vài giây sau, bọn họ đều đồng loạt cúi đầu, đáp:

- Có, dạ có Nhị tiểu thư. Lão gia đang ở trên thư phòng, đang ở trên thư phòng.

Nghe thấy, Âu Dương Thiên Thiên dời tầm mắt, nhấc chân rời đi. Sherry bước tới, cúi người rút con dao trên mặt đất ra, rồi cũng theo sau cô.

Đối đầu với Âu Dương Na Na, nét mặt Âu Dương Thiên Thiên không lộ quá nhiều biểu hiện, từ đầu đến cuối hầu hết đều rất lãnh đạm.

Dường như, cô đang để dành thái độ thực sự của mình với một ai khác, mà có thể, chỉ vài giây nữa thôi sẽ được gặp.

Đến lúc đó, cái gọi là xứng tầm đối thủ, mới hiện ra rõ mồn một được....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi