TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Thiên Thiên đi vào trong đại sảnh, đúng lúc nhìn thấy Âu Dương Hạ Mạt đang ngồi trên ghế uống trà, cô chậm rãi bước tới, lên tiếng trước:

- Lâu quá không gặp, em gái.

Âu Dương Hạ Mạt bình tĩnh uống một ngụm trà, cô ta ngước mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, đáp:

- Lâu không gặp chị. Nhưng mà.... vừa mới về đã làm một trận lớn như vậy, chị có ý gì đây?

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh nhạt, nói:

- Không có ý gì cả, chỉ là dạy dỗ kẻ hỗn xược với tôi mà thôi.

Âu Dương Hạ Mạt nghe thấy, nhướn mày trả lời:

- Kẻ hỗn xược đúng là cần phải dạy dỗ, nhưng người mà chị vừa đánh đó, chính là Tam tiểu thư của Âu Dương gia. Chị làm như vậy người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào chứ?

Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, giọng châm biếm lên tiếng:

- Thì sao? Liên quan đến tôi à? Tôi là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia, trong ngôi nhà này, chỉ dưới quyền của hai người duy nhất là ba tôi và anh hai mà thôi, đến Bạc phu nhân còn không ngang hàng với tôi, thì Tam tiểu thư là cái thá gì mà tôi không thể dạy dỗ chứ?

- Cũng đừng nói gì Tam tiểu thư, đến một Tứ tiểu thư nhỏ nhoi như em, còn chưa có tư cách ý kiến về chuyện tôi làm đâu.

Âu Dương Hạ Mạt nghe xong, ánh mắt có chút thay đổi, cô ta im lặng tầm vài giây rồi hỏi:

- Chị gái, chị.... thật sự nghĩ chị là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia sao?

Câu hỏi của Âu Dương Hạ Mạt, mang theo chút ẩn ý mơ hồ, thế nhưng Âu Dương Thiên Thiên lại không nhận ra, chỉ đáp:

- Không phải tôi thì là em à? Nằm mơ cái gì vậy? Trời còn chưa tối nữa.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, đi lướt qua ghế ngồi của Âu Dương Hạ Mạt, thẳng tiến tới cầu thang dẫn lên tầng trên.

Âu Dương Hạ Mạt mím môi không nói gì, chỉ ngồi im lặng tại chỗ của mình. Lúc này, có tiếng điện thoại vang lên, cô ta vươn tay cầm lấy di động đặt trên bàn, nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình, chợt cau mày.

Cùng lúc đó, từ phía sau truyền đến giọng nói của Âu Dương Thiên Thiên:

- Âu Dương Hạ Mạt, em có muốn đi cùng tôi lên phòng của ba không?

Cô gái nghe vậy, liền quay đầu nhìn lại, Âu Dương Thiên Thiên đứng trên bậc thang, ánh mắt bình thản nhìn cô ta, nói:

- Tôi có thứ hay ho muốn cho ba biết đây, tất nhiên... là có liên quan đến em đấy. Muốn nghe thử không?

Âu Dương Hạ Mạt nhìn cô một hồi lâu, sau đó đáp:

- Được thôi.

Tôi cũng muốn xem xem, chị có thể giở trò gì.

Âu Dương Thiên Thiên nhận được câu trả lời, cô nhếch môi, xoay người bước tiếp lên cầu thang.

Âu Dương Hạ Mạt nheo mắt nhìn bóng hình của cô, rồi quay đầu lại, ngón tay bấm nhanh một dòng chữ trên bàn phím.

Sherry đi phía sau Âu Dương Thiên Thiên, cô vừa theo sát cô ấy vừa nhìn thật kĩ mọi thứ xung quanh, vô tình thấy được hành động của Âu Dương Hạ Mạt, cô hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng nói gì.

Vài giây sau đó, Âu Dương Hạ Mạt để điện thoại lên bàn, rồi đứng dậy rời ghế, bước đi lên tầng trên....

========================

Ở nhà riêng của Âu Dương Vô Thần lúc này, một người hầu mang theo một hộp bưu phẩm đi vào phòng khách.

Eira nhìn thấy ngay lập tức gọi lại, hỏi:

- Cái này là gì vậy?

Người hầu nhìn cô, đáp:

- Đây là bưu phẩm gửi tới cho Nhị tiểu thư, tôi đang định mang lên cho cô ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi