TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Eira ngắt kết nối vài phút sau cuộc đối thoại với Anna, cô rũ mắt, suy nghĩ cái gì đó rồi quay người đi ra ngoài.

Eira trở lại phòng khách, nhìn chiếc hộp bưu phẩm vẫn nằm im trên bàn, mím môi, ánh mắt đã trở nên sắc lạnh hơn.

Cô luồn tay vào trong áo, lướt xuống dưới hông và rút ra một con dao sáng loáng. Tiến gần tới bàn, cô nắm chặt con dao trong tay, nhìn chiếc hộp giấy một cách đầy nghiêm túc.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:

- Cô đang làm cái gì vậy?

Eira nghe thấy, theo bản năng quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang đứng trên cầu thang, cô cúi đầu, vội lên tiếng:

- Cậu chủ!

Âu Dương Vô Thần chậm rãi đi xuống dưới, anh tiến về phía cô, hỏi:

- Cô định làm gì với thứ đó?

Eira ngước mặt lên, cô theo tầm mắt Âu Dương Vô Thần nhìn đến tay mình, biết anh đang hỏi về chuyện con dao, cô ngay lập tức thu về, đáp:

- Không có gì quan trọng ạ, tôi chỉ đang muốn mở chiếc hộp này ra.

Người đàn ông nghe cô nói, mới phát hiện ra trên chiếc bàn gần đó có một hộp giấy, anh liếc mắt nhìn một lượt khái quát, tùy tiện hỏi:

- Đây là thứ gì?

Eira xoay người sang, trả lời:

- Dạ, đó là bưu phẩm gửi cho Nhị tiểu thư.

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, nói:

- Vậy thì sao không mang lên phòng cho cô ấy đi.

Eira mím môi, ngập ngừng đáp:

- Lúc đầu tôi cũng định như vậy nhưng mà cậu chủ.... bưu phẩm này có điểm kì lạ, tôi nghĩ có lẽ nên kiểm tra trước rồi mới mang lên phòng cho Nhị tiểu.

Nghe đến hai từ "kì lạ", ánh mắt người đàn ông đột nhiên thay đổi, anh tiến lên một bước, vươn tay ra, dường như có ý muốn chạm thử vào chiếc hộp.

Eira biết được hành động này, cô cũng bước lên, ngay lập tức nói lời ngăn cản:

- Cậu chủ, hay là để tôi kiểm tra nó cho, ngài không cần.....

- Đưa dao đây! - Thế nhưng, cắt ngang lời của cô là một tông giọng trầm thấp.

Eira đơ mặt vài giây, thốt lên:

- Dạ?

Âu Dương Vô Thần đưa tay ra, nhìn cô lên tiếng:

- Đưa dao đây cho tôi.

"...."

Eira ngạc nhiên một lúc, rồi chậm rãi đưa tay lên, đặt con dao vào trong lòng bàn tay của người đàn ông. Lúc thu về, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn anh.

Âu Dương Vô Thần không để ý đến điều đó, anh chỉ quan tâm tới những thứ liên quan với Âu Dương Thiên Thiên mà thôi. Cầm con dao, anh nhanh chóng đâm "phập" xuống hộp giấy, rạch ra một đường dài.

========================

Vào lúc này, Âu Dương Thiên Thiên đang ngồi trên xe, tiếp tục cuộc trò chuyện với người đàn ông tên Đường Gia Ưng.

Sau lời nói của cô, anh ta im lặng khá lâu mới đáp lại:

- Bị cháu phát hiện rồi sao? Tốc độ nhanh thật.

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh lẽo, nhớ đến chuyện đêm đó, cô liền nói:

- Thật không thể ngờ, người làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy. lại là người có chung dòng máu với cháu. Chú à, tại sao vậy?

Đường Gia Ưng nhếch môi, chậm rãi lên tiếng:

- Hỏi chú tại sao, chi bằng hãy hỏi lại chính cháu, tại sao chú phải làm vậy?

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, không lên tiếng trả lời. Người đàn ông đợi vài giây rồi đột nhiên hỏi:

- Nhưng trước chuyện đó, chú muốn biết.... quà chú gửi, cháu đã nhận được chưa vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi