TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày khi nghe thấy câu hỏi của Đường Gia Ưng, cô chớp đôi con ngươi trong suốt, đáp:

- Chú khách sáo rồi, không cần phải quà cáp gì đâu, cháu chỉ muốn một lời giải thích thỏa đáng mà thôi.

Người đàn ông nhếch môi, không nhanh không chậm lên tiếng:

- Giải thích? Sự việc đã rõ như vậy, cháu cũng đã biết rồi, vậy thì còn muốn giải thích gì nữa?

Âu Dương Thiên Thiên lần này bật cười, nói với giọng chế giễu:

- Vậy hóa ra, chú không cần phân trần bất cứ điều gì sao? Ngay cả việc chú cấu kết với Âu Dương Hạ Mạt để hãm hại cháu ruột của mình, cũng không cần nói gì à?

Đường Gia Ưng thở từng hơi đều đặn, bình thản trả lời:

- Cháu đã biết mọi chuyện, chú phân trần sẽ có tác dụng ư? Không cần phải làm như vậy để tốn thêm thời gian đâu.

Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô mím môi, hỏi:

- Rốt cuộc chú có mục đích gì? Tại sao lại muốn hại cháu? Cháu đã làm gì nên tội?

Người đàn ông chớp mắt, im lặng một lúc lâu mới đáp lại:

- Tội lớn nhất của cháu... chính là đã sính ra trên đời này, còn là sinh nhầm vào Đường gia.

Gần như là cùng một lúc, Âu Dương Thiên Thiên cau mày lại, thốt lên:

- Cái gì?

Sau lời của cô, Đường Gia Ưng nói tiếp vài câu nữa:

- Chú đã gửi đến chỗ của cháu một món quà, Thiên Thiên. Đương nhiên không phải ở Âu Dương gia, mà là nơi cháu đang sống với một người đàn ông. Hi vọng rằng... cháu sẽ là người đầu tiên mở nó ra, chứ không phải ai khác. Bởi vì bên trong.. chứa thứ có thể làm kẻ đó hoảng sợ đấy.

- Chú đang đợi cháu.... tại nơi bắt đầu. Âu Dương Thiên Thiên.

"Tút.... tút" Tín hiệu bị ngắt một cách đột ngột, cuộc điện thoại đã tắt, giọng nói của người đàn ông cũng biến mất.

Âu Dương Thiên Thiên đứng hình tại chỗ, ánh mắt vẫn chưa hết kinh ngạc. Sherry quay đầu nhìn cô, lên tiếng hỏi:

- Nhị tiểu thư, Đường Gia Ưng nói như vậy là có ý gì?

Âu Dương Thiên Thiên im lặng không trả lời, trong đầu cô cũng hiện lên câu hỏi tương tự như vậy, nhưng không cách nào giải đáp được.

Đúng lúc này, một đường truyền khác kết nối tới, từ bộ đàm phát ra tiếng của Anna:

- Sherry!

Cô gái nghe tên của mình, liền quay ngược lại, đáp:

- Anna? Cô liên lạc với tôi có chuyện gì vậy?

Bộ đàm "rè" một tiếng, rồi vang lên giọng của Anna:

- Sherry, cô đang ở đâu vậy? Có đang ở bên cạnh Nhị tiểu thư không?

Sherry gật đầu, nhanh chóng trả lời:

- Có, tôi đang cùng Nhị tiểu thư ở bên ngoài, làm một số việc.

Anna nghe thấy, liền nói:

- Vậy sao, vậy thì tốt.

Sherry nhíu mày, cảm thấy có điểm kì quái, cô nghi hoặc hỏi:

- Nhưng tại sao cô lại hỏi Nhị tiểu thư? Có chuyện gì sao?

Anna chẹp miệng, "hưm" một tiếng rồi đáp:

- Cũng không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là lúc nãy Eira có liên lạc với tôi, muốn tôi giúp cô ấy điều tra một người giao hàng, còn nói là liên quan đến Nhị tiểu thư, nên tôi có chút lo lắng, muốn gọi cô hỏi thử.

Sherry chớp mắt, lên tiếng:

- Người giao hàng sao?

Anna gật đầu, thành thật nói:

- Phải. Một người giao hàng, hình như là người giao bưu phẩm đến nhà của cậu chủ. Nhưng thân phận có chút đặc thù, nên Eira muốn tôi điều tra thử.

Sherry mím môi, hỏi tiếp:

- Kết quả thế nào?

- Đó là người hầu của Đường gia!

Lời vừa dứt, ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên chợt thay đổi, trong đầu cô liền nhớ lại những câu nói của Đường Gia Ưng lúc nãy.

"Một món quà nhỏ...."

"Không phải gửi đến Âu Dương gia, mà là nơi cháu đang chung sống với một người đàn ông...."

"Hi vọng người đầu tiên mở nó sẽ là cháu, chứ không phải ai khác. Bởi vì.... thứ bên trong có thể làm kẻ đó hoảng sợ đấy!"

Một tia suy nghĩ cực đoan vụt ngang qua tâm trí của Âu Dương Thiên Thiên, cô đột nhiên hét lên:

- Về nhà! Mau về nhà của Âu Dương Vô Thần ngay!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi