TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô nhìn xuống vết máu dưới chân người đàn ông, lên tiếng hỏi:

- Không bị thương, vậy máu này là gì?

Âu Dương Vô Thần theo tầm mắt cô nhìn xuống, sau đí lại ngước lên, đáp:

- Máu này không phải của tôi.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, đúng lúc đó, Eira liền tiến lên nói:

- Nhị tiểu thư, cậu chủ không có vấn đề gì cả. Máu dưới chân cô cũng không phải của ngài ấy, mà là từ đó.

Vừa nói, tay Kỳ Ân vừa chỉ về phía hộp bưu phẩm, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng quay đầu nhìn lại, đi tới bàn muốn xem thử.

- Khoan đã, Thiên Thiên.... - Âu Dương Vô Thần gọi một tiếng, muốn ngăn lại nhưng không kịp. Cô ấy đã nhìn thấy được thứ bên trong hộp rồi.

- A! - Ngay sau khi nhận thức được thứ đó, Âu Dương Thiên Thiên chợt lùi lại, cô mở to mắt, nét mặt có chút sợ hãi.

Bên trong chiếc hộp bưu phẩm đã được mở ra, chính là một ngón tay người, phần da thịt ở nơi cắt lồ lộ ra ngoài, lẫn trộn với phần máu, trông vô cùng ghê rợn.

Âu Dương Vô Thần đi tới ôm lấy vai cô, nói:

- Đừng nhìn.

Âu Dương Thiên Thiên dù thấy kinh tởm nhưng cô không tỏ thái độ quá khích, ngược lại còn hướng Eira hỏi:

- Thứ này... là của Đường Gia Ưng gửi đến sao?

Eira nhướn mày, cô chớp ánh mắt ngạc nhiên, dường như không nghĩ đến Âu Dương Thiên Thiên lại hỏi một câu như vậy, ngập ngừng trả lời:

- Chuyện đó.... tôi cũng không biết có phải do Đường Gia Ưng gửi đến hay không, Nhị tiểu thư. Nhưng quả thực, bưu phẩm này là của Đường gia.

Âu Dương Vô Thần mím môi, anh kéo người cô gái lại gần, lên tiếng:

- Được rồi, để tôi xử lý cái này, em đừng nhìn nữa.

Dứt lời, liền nhìn Eira ra lệnh:

- Dọn dẹp nó đi.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô nhìn thứ bên trong hộp giấy, đột nhiên nói:

- Khoan đã.

Đẩy tay người đàn ông ra, cô đi đến phía bàn, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bên trong hộp bưu phẩm.

Ngón tay người này.... kích thức hơi nhỏ, hình như không phải của người lớn. Nó có thể thuộc về trẻ em.

Không chỉ thế, lót bên dưới ngón tay đó, là một chiếc áo khoác lông màu xám tro....

Chờ một chút... cái áo này... trông quen quá.

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt, cô vươn tay thò vào bên trong hộp, cầm lên chiếc áo với chất vải dày dặn, cùng lúc đó, tâm trí cô thoáng vụt qua một đoạn kí ức.

"Lạnh không? Mang áo khoác của chị vào, sẽ ấm hơn nhiều đấy!"

"Cảm ơn tỷ tỷ! Tỷ tỷ là tốt nhất."

Gương mặt của cậu bé nhỏ nhắn hiện lên trong tâm trí Âu Dương Thiên Thiên, phút chốc khiến cô đứng đờ người, chiếc áo khoác trong tay cô rơi xuống đất, thân thể cũng không vững mà lảo đảo ngã về sau.

Âu Dương Vô Thần đỡ lấy người cô, anh cau mày nhìn Âu Dương Thiên Thiên, gọi:

- Thiên Thiên, có chuyện gì vậy?

Ánh mắt cô gái không ngừng liếc nhìn xung quanh, lẩm bẩm phát thành tiếng:

- Tử Ngạo..... Là Tử Ngạo!

*Cho những ai đã quên. Tử Ngạo chính là cậu bé mà Âu Dương Thiên Thiên đã mang về nuôi khi thấy cậu ấy nằm lạnh ngoài đường. Cô chăm sóc và để cậu bé ở nhà Đường gia, chung một chỗ với Đường Gia Huỳnh (con trai của Đường Gia Ân) và đặt tên cậu là Đường Tử Ngạo. Ai không biết có thể quay lại chương 357 để đọc nha*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi