TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Vô Thần nghe cái tên phát ra từ miệng cô, anh nhíu mày, lên tiếng:

- Tử Ngạo là ai?

Eira đảo mắt một lượt, lúc này mới nghĩ tới cái gì đó, cô liền nói:

- Hình như là một đứa bé mà Nhị tiểu thư đã nhận nuôi cách đây vài tháng. Hiện giờ đang ở Đường gia.

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, hô hấp cô bắt đầu gấp rút, trong đầu chỉ xoay quanh một hình ảnh duy nhất, chính là khuôn mặt tươi cười của Đường Tử Ngạo.

Rồi cô đột nhiên nhớ đến câu nói của Đường Gia Ưng trong cuộc gọi:

"Chú sẽ đợi cháu... ở nơi tất cả bắt đầu."

Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người dậy, cô quay mặt, chợt lên tiếng:

- Là Đường gia!

Dứt lời, ngay lập tức thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, cô chạy nhanh như bay về phía cửa.

- Thiên Thiên!

- Nhị tiểu thư!

Âu Dương Vô Thần không kịp phản ứng, anh cùng Sherry và Eira hét lên, rồi đồng loạt chạy theo sau.

Âu Dương Thiên Thiên chạy ra đến cổng, cô mở cửa xe trực tiếp ngồi vào trong, rồi đánh tay lái rời đi.

Ba người khác không thể ngăn tốc độ của cô lại được, chỉ đành lên chiếc xe đang đậu phía sau phóng theo.

========================

Ở tại Âu Dương gia,

Bạc Tuyết Cơ vẫn ôm chầm thân thể của người đàn ông, không cho ông ta tiếp tục đánh Âu Dương Hạ Mạt nữa.

Thế nhưng Âu Dương Chấn Đông không chịu dừng lại, năm lần bảy lượt đẩy ngã bà ta.

Âu Dương Hạ Mạt chống tay đứng dậy, cô nhìn thẳng Âu Dương Chấn Đông, lên tiếng khinh bỉ:

- Ông thật sự là một con người vừa ích kỉ vừa ác độc, ông chỉ nghĩ cho Đường Nhược Vũ và Âu Dương Thiên Thiên, luôn bảo vệ che chở bọn họ, nhưng chưa bao giờ ngó ngàng đến mẹ con chúng tôi. Bao nhiêu năm qua chuyện mẹ tôi làm vì ông, ông không hề để tâm tới, trong đầu chỉ luôn hướng về một người phụ nữ đã chết và đứa con gái riêng của bà ta, con gái ruột thì vứt bỏ ra sau. Ông có tính người, có tình thân hay không hả?

Âu Dương Chấn Đông trừng mắt, cương cổ họng nói:

- Hỗn xược, mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai? Dám lớn tiếng cãi như vậy?

Âu Dương Hạ Mạt cười mỉa, ánh mắt tràn đầy sự chế giễu, đáp:

- Ha, có gì mà không dám chứ? Ông đừng nghĩ từ trước đến giờ tôi im lặng nghe lời mà tưởng tôi ngoan, tôi thực chất chỉ nhẫn nhịn chờ đợi đến cái ngày lật đổ Âu Dương Thiên Thiên trong cái nhà này thôi.

- Ba, ông có biết tôi đã khao khát vị trí của Âu Dương Thiên Thiên như thế nào hay không? Cái vị trí mà tôi có thể đứng dưới một người nhưng trên vạn người đó, nắm được hết mọi quyền lực trong tay, muốn la mắng ai, hô mưa gọi gió thế nào cũng được hay không?

- Nếu như tôi có được vị trí của cô ta, thì tôi sẽ không cần phải suốt ngày sống trong chỉ trích, càng không phải sống mãi dưới sắc mặt của kẻ khác nữa. Chính là vì lí do đó tôi mới chờ đợi đến bây giờ, tôi muốn đứng trên tất cả, tôi muốn có thứ quyền lực vô hạn đó!!!

Âu Dương Hạ Mạt hét lên, cô ta nói hết mọi dã tâm của mình ra, phơi bày mọi sự thật về con người của mình, dường như đã không còn kiêng dè ai nữa rồi.

Nếu như Âu Dương Thiên Thiên đã biết mọi chuyện, vậy thì sớm muộn Âu Dương Chấn Đông cũng biết mà thôi, cô che giấu làm gì nữa chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi