TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Chấn Đông thở dốc từng hơi nặng nề, ông nhìn cô gái đang tỏ ra uất ức kia, lần đầu tiên cảm thấy cô ta nguy hiểm, không giống với vẻ ngoài. Nheo mắt, ông gằn giọng lên tiếng:

- Thiên Thiên... con bé là chị của mày. Mày thèm khát cả địa vị của chị mày sao?

Âu Dương Hạ Mạt nghe thấy, liền cười lớn như nghe một câu chuyện hài, nhướn mày đáp:

- Chị? Cô ta không có chung dòng máu với tôi thì là chị gì chứ? Chị hoang sao? Cuộc đời này tôi chỉ có một người chị do mẹ tôi sinh ra mà thôi, còn Âu Dương Thiên Thiên, chỉ là thứ con hoang do ông mang về ngôi nhà này, không xứng đáng làm chị của tôi.

Bạc Tuyết Cơ mếu máo, thấy người đàn ông đã tức giận đến đỉnh điểm, bà ta nhìn về phía Âu Dương Hạ Mạt, không ngừng lắc đầu lên tiếng:

- Hạ Mạt, đừng nói nữa. Con hãy cầu xin ba con tha thứ đi, đừng nói những lời như vậy nữa.

Âu Dương Hạ Mạt nghe xong, hừm một tiếng nói:

- Cầu xin sự tha thứ của ông ta sao? Tại sao tôi phải làm vậy chứ? Chính ông ta là người có lỗi với chúng ta mà, nếu như muốn xin sự tha thứ thì phải là ông ta xin tôi đây này.

- Ông ta không những che đậy bí mật về thân thế của Âu Dương Thiên Thiên mà còn biến cô ta một bước trở thành phượng hoàng nữa, để cô ta lộng hành mấy mươi năm qua, dựa vào cái gì chứ? Âu Dương Thiên Thiên có tư cách gì chứ? Cô ta không xứng!

Âu Dương Chấn Đông tức giận, mở to mắt quát:

- Mày nói cái gì? Mày dám nhắc lại một lần nữa?

- Có gì mà tôi không dám chứ. Âu Dương Thiên Thiên là con hoang, là thứ đồ ông nhặt bên ngoài về, căn bản không phải là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia. - Âu Dương Hạ Mạt không sợ chết quát ngược lại. Cô ta nhìn Âu Dương Chấn Đông, trợn lớn đôi mắt, điên cuồng nói:

- Cô ta từ đầu đến cuối, từ nhỏ đến lớn đều không có tư cách tranh giành bất cứ thứ gì với tôi, nhất là quyền lực. Nếu không có cô ta, thì Âu Dương Hạ Mạt tôi mới chính là Tam tiểu thư danh chính ngôn thuận của ngôi nhà này, là Nhị tiểu thư của cả gia tộc Âu Dương này. Quyền thừa kế cũng chính là của tôi, cô ta chẳng là cái thá gì cả.

- Âu Dương Chấn Đông, ông nghĩ tôi còn là một con nhóc ngu xuẩn chỉ biết nghe lời ông răm rắp như trước nữa sao? Sau khi biết hết toàn bộ mọi chuyện à? Không đâu, tôi không còn như thế nữa đâu, tôi sẽ giành lại thứ mà vốn dĩ thuộc về tôi, bởi vì tôi là con cháu của gia tộc Âu Dương, tôi là kẻ mang dòng máu nguyên thủy nhất. Những kẻ khác, đến mơ cũng đừng mơ chiếm được vị trí của tôi.

Hô hấp của Âu Dương Chấn Đông bắt đầu rối loạn, ông ngước cổ lên cao, thở dốc từng cơn, ngập ngừng nói:

- Mày.... mày....

Vài giây sau đó, ông ta liền ngã xuống đất, Bạc Tuyết Cơ hoảng hốt đỡ lấy người đàn ông, gào thét:

- Chấn Đông, Chấn Đông!

Âu Dương Hạ Mạt cười mỉa, cô không để tâm đến điều đó, quay đầu đi về phía cửa, mở nó và đi ra ngoài.

Xuống dưới lầu, cô ta đi đến bàn, cầm lấy điện thoại lên, gọi cho một dãy số. Khi bên kia có tín hiệu, cô liền lên tiếng:

- Không cần biết anh làm cách nào, tôi muốn Âu Dương Thiên Thiên phải chết!

Từ trong điện thoại, giọng một người đàn ông vang lên:

- Không phải cô nói muốn chôn vùi cô ta dưới đáy xã hội sao? Vì cái gì mà thay đổi ý rồi?

Âu Dương Hạ Mạt nhướn mày, nhếch môi trả lời:

- Không cần nữa, cô ta đã sống đủ lâu rồi, đáy xã hội không chứa nổi cô ta, vậy nên cứ đưa xuống thẳng địa ngục đi, ở nơi này chỉ thêm chật đất thôi.

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi