TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Thiên Thiên quát lên một tiếng đầy kiên quyết, phát súng của cô bắn ra cũng làm đám người xung quanh giật mình, không dám làm gì..

Đường Gia Ưng mím môi, bắt buộc nói:

- Bỏ hết súng xuống!

Đám người áo đen nghe xong, nhìn nhau thêm vài giây nữa rồi đồng loạt thu hết vũ khí về.

Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn, thấy bọn họ làm xong, cô tiếp tục lên tiếng:

- Kêu bọn họ lùi về sau năm bước, cách xa cây súng ra.

Đường Gia Ưng hít một hơi lạnh lẽo, khóe môi anh ta giật giật, nhưng vẫn nói theo lời cô:

- Lùi về sau năm bước.

"Soạt soạt" - Đám người nhấc từng bước chân, chậm rãi lui lại. Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, nói thêm một tiếng:

- Không cần lùi quá xa, phải ở trong tầm mắt của tôi. Nếu như các người ai dám manh động, thì đừng trách súng đạn của tôi vô tình.

Đám người nghe thấy, im lặng không đáp lại, chỉ đứng yên tại chỗ, không dám cử động.

Đường Gia Ưng cau mày, cảm thấy Âu Dương Thiên Thiên suy tính thật không ngoan, đồng thời cũng cảm thấy không phục, khi thế chủ động của mình bị cướp mất.

Anh đã đánh giá cô ta quá thấp rồi, chỉ cần một chút sơ hở nhỏ, đã có thể khiến cô ta trở được mình, lật ngược tình thế.

Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cây súng vẫn chĩa thẳng người đàn ông phía trước:

- Chú.... cũng lui về sau đi, cứ lui đến khi nào tôi bảo ngừng thì mới được ngừng.

Đường Gia Ưng nội tâm kiêu ngạo, nghe lời của Âu Dương Thiên Thiên hai lần đã là vượt mức giới hạn rồi, lần này, anh ta không làm nữa, lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên, cô không có tư cách ra lệnh cho tôi.

Người con gái nhếch môi, đung đưa cây súng trên tay mình, đáp:

- Thực ra thì... tôi có đấy. Nhất là khi trên tay tôi đang cầm thứ này.

Đường Gia Ưng trừng mắt, nói:

- Cô dám? Bắn chết tôi thì cô cũng không sống được đâu.

Âu Dương Thiên Thiên nghe tới đây, nụ cười trực tiếp nở trên khóe miệng, cô nhướn mày nhìn người đàn ông, trả lời:

- Có thể là vậy, nhưng dù tôi không bắn chết ông thì tôi cũng vẫn khó sống sót để thoát khỏi đây mà? Tôi tha cho ông là một chuyện, nhưng ông tha cho tôi lại là một chuyện khác nữa. Thế thì tại sao tôi phải nhân nhượng chứ?

- Đường Gia Ưng, tình thế của tôi bây giờ đã là tiến thoái lưỡng nan rồi, tôi không làm gì cũng chết, mà có làm gì cũng sẽ chết, nhưng thứ vũ khí trên tay tôi lại là thứ có thể giúp tôi thay đổi mọi chuyện. Ông nghĩ tôi sẽ làm gì?

Những lời của Âu Dương Thiên Thiên khiến người đàn ông câm nín, không thể phản bác được. Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên thừa cơ nói tiếp:

- Nếu như ông muốn sống, thì bây giờ phải nghe lời của tôi. Còn nếu như ông muốn chết, thì cứ làm ngược lại đi. Đương nhiên... tôi sẽ chết ngay sau ông vài giây thôi.

- Nhưng điều quan trọng là, liệu ông đã sẵn sàng... để đánh cược tính mạng với tôi hay chưa? Chú?

Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, lớn giọng ra lệnh:

- Lùi lại. Tôi nói một lần cuối cùng. Đường Gia Ưng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi